Hoàng thượng buông Tĩnh tân ra, ngửa mặt một lúc.
“Nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt, có thời gian trầm sẽ trở lại thăm nàng.” Dương Thụ nhìn thấy Hoàng thượng nhanh chóng đi ra khỏi Trường Tĩnh cung, mặt Hoàng thượng trầm như nước, không nhìn ra vui buồn.
“Hoàng thượng, về Lâm Hoa điện sao?” “Vĩnh An cung.” ‘Vĩnh An cung là cung của Ý Quý phi Nhan Hương.
Có phải chỉ có Nhan Hương mới có thể chữa được sự bực bội bất an của ta hay không? Trong lòng ta chỉ có Nhan Hương, cũng chỉ có thể có Nhan Hương.
Hoàng thượng đi vào cửa Vĩnh An cung, Ý Quý phi Nhan Hương đang sắp xếp sách y.
Nàng ta nhìn thấy Hoàng thượng đi vào với sắc mặt ảm đạm.
Nàng ta châm trà cho hắn: “Hoàng thượng, nghe nói Ninh vương và Bắc Di cấu kết với nhau, Tuyết Văn Hào lợi dụng uy danh của mình chiêu mộ đi một nhóm tướng sĩ trong đại quân?” “Hương Nhi, bây giờ trầm không muốn nhắc đến chuyện trong triều.” “Vậy Hoàng thượng phiền não vì chuyện gì?” “Không, chỉ là hơi mệt mỏi thôi.” Hoàng thượng cởi áo ngoài, lên giường.
“Chẳng phải hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của Tĩnh tân sao? Tại sao lại đến Vĩnh An cung?” “Hương Nhi hi vọng trẫm đi Trường Tĩnh cung sao?” “Dĩ nhiên là không, chỉ là Hoàng thượng lật thẻ bài của Tĩnh tần, nhưng lại đến Vĩnh An cung của thiếp, sợ là Tĩnh tần sẽ suy nghĩ nhiều. Chẳng phải Hoàng thượng vẫn luôn hi vọng hậu cung yên bình sao?” Nhan Hương trêu ghẹo.
“Trãm là Hoàng thượng, trãẫm muốn đến đâu thì đến đó. Quả thật, trong lòng có người mình yêu, ở bên người khác là rất giày vò…” Hoàng thượng bỗng nhiên khẽ giọng nói.
Nhan Hương đỏ mặt, nàng ta ngẩng đầu thâm tình nhìn Hoàng thượng, nàng ta từng cho rằng Hoàng thượng thích Tuyết Yên. Xem ra, trái tìm của hắn vẫn hướng về mình.
“Thế nhưng người là Hoàng thượng, tuy Hương Nhi biết tâm ý của Hoàng thượng, thế nhưng người cũng không thể lạnh nhạt với phi tần khác được.” “Trãm mệt mỏi rồi, hôm nay không muốn đi đâu hết.” Nhan Hương còn muốn nói tiếp nhưng Hoàng thượng đã ngủ rồi.
Hoàng thượng bề bộn nhiều việc như cũ, Ninh vương ẩn nấp hơn bốn tháng, rốt cục cũng bắt đầu hành động. Hắn nương nhờ vào Bắc Di, mượn lực lượng của Bắc Di lại công chiếm Thanh Châu.
Mấy ngày trước, một số thuộc hạ lúc trước của Tuyết Văn Hào trong đội ngũ của Lôi Trạch bỏ trốn tập thể, lúc đầu bộ phận người này phân tán trong các chỉ đội.
Một bộ phận các đại thân dâng thư thảo phạt Bắc Di, một bộ phận ra sức phản đối xảy ra chiến tranh vào lúc này, chăm lo đời sống mới là chuyện phải làm trước mát.
Hoàng thượng không tỏ thái độ. Hắn không muốn lặn lội đường xa xuất binh, với của tính cách của Ninh vương, hắn ta sẽ không ẩn nấp quá lâu.
Hắn muốn chờ hắn ta xuất hiện.
Mấy ngày nay thất công chúa thành khách quen của Trường Tín cung.
Hoàng hôn ngày nọ, thất công chúa kéo Tuyết Yên đến hoa viên phía trước hái đào.
“Yên tẩu tẩu, ta đã bảo tất cả mọi người không được động vào đào trên cây này là để dành cho tẩu đó!” Trong khoảng thời gian này Tuyết Yên vốn không muốn đi ra ngoài, nhưng thấy không thể từ chối thịnh tình của Lê Đồng, liên dẫn Lập Hạ và Tiếu Xuân ra ngoài.
Quả nhiên, trên cây này có rất nhiều đào.
“Yên tẩu tẩu, ta trượng nghĩa đúng không.” “Trượng nghĩa, yên tâm đi, ta nhất định sẽ nói tốt giúp công chúa với sư huynh của ta!” Tuyết Yên trêu ghẹo nàng ấy.
Công chúa đỏ mặt: Tuyết Yên vừa hái vừa dùng khăn lau rồi bắt đầu ăn.
Sau lưng vang lên tiếng cười hờn dõi của nữ nhân, cơ thể Tuyết Yên cứng đờ.
A hoàn bên cạnh quỳ xuống.
Tuyết Yên chậm rãi quay lại, nhìn thấy Hoàng thượng ôm một nữ nhân nàng không biết đứng ở đó.
Bọn họ đã không gặp nhau gần hai tháng.
Hắn nắm tay nữ nhân kia, mười ngón đan chặt. Tuyết ‘Yên nhìn tay hãn. Hắn nắm rất chặt.
Tuyết Yên khom người thi lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Rốt cuộc Tĩnh tần cũng nhìn thấy vị Yên phi nương nương này. Nghe nói ngày trước nàng bị đày vào lãnh cung, là phi tử đầu tiên bị đày vào lãnh cung sau khi Hoàng thượng đăng cơ, nhưng rất nhanh lại được thả ra.
Nàng ta cẩn thận dò xét nàng, dung mạo của nàng cũng thanh lệ thoát tục, nhưng lại không kiêu diễm bằng mình, thậm chí không đẹp bằng Hoàng hậu và Ý Quý phi.
Nhưng cơ thể Hoàng thượng lại cứng đờ đứng nguyên tại chỗ “Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn hái đào trên cây này.” Tĩnh tân nũng nịu.
“Tĩnh tân, cây này đặc biệt để lại cho Yên phi nương nương, hôm qua các ngươi đã hái rất nhiều, còn muốn hái nữa thì đến cây khác đi.’ Thất công chúa nói với giọng cứng rắn.
“Công chúa, ta đã hái đủ rồi. Ta cáo từ trước.” Tuyết ‘Yên năm tay thất công chúa.
Nàng gọi Lập Hạ và Tiếu Xuân, thi lễ với Hoàng thượng sau đó rời đi.
“Yên tẩu tẩu, Yên tẩu tẩu…” Công chúa nhìn Hoàng thượng: “Hoàng huynh, trong khoảng thời gian này Yên tẩu tẩu vẫn luôn không ra khỏi cửa, hôm nay vất vả lắm muội mới kéo được tẩu ấy ra ngoài, vậy mà huynh còn muốn giành đào với tẩu ấy!” Trên mặt Hoàng thượng lộ vẻ tức giận, đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch, hắn nhìn thấy nàng quay người rời đi không chút do dự thì cơn giận càng ngày càng tăng. Hắn giơ chân đá vào thân cây đào.
Dùng ba phần lực, cây đào gãy làm đôi! Tĩnh tần kêu lên thảng thốt, quỳ sụp xuống đất.
Thất công chúa nhìn thấy đào rơi xuống nứt vỡ thì tức phát khóc chạy di.
Tuyết Yên vẫn không quay đầu, nàng thực sự không muốn nhìn hắn.
Nếu như hắn phiền chán nàng thì giết nàng đi. Dù sao còn sống cũng không có ý nghĩa gì.
Buổi tối, Trường Tín cung đóng cửa sớm.
Tuyết Yên tắm rửa trong phòng, nàng ngâm mình trong thùng tắm, trong thùng tắm rắc hoa kim ngân.
Không thấy hắn thực ra cũng rất tốt, không phiền não nữa.
Tuyết Yên thả tóc dài ở bên ngoài, nhắm mắt lại.
Có người khẽ vuốt ve tóc nàng, Tuyết Yên giật mình, quay người mặc áo choàng tắm thì đã bị người kia ôm lấy, miệng bị bịt kín.
Nàng giơ chân đá ngã thùng nước bên cạnh.
“Ngươi là ai?” “Yên Nhị, là ta.” “Ninh vương!” “Sao ngươi lại vào phòng ta? Vì sao lại muốn hại ta?” Tuyết Yên sợ hãi.
“Yên Nhi, đi theo ta đi, hắn ta hoàn toàn không yêu nàng.” “Thả ta ra, để cho ta mặc xong quần áo đã! Cứu mạng!” Nàng cuống quýt kêu cứu.
Ninh vương điểm huyệt nàng, dùng áo khoác của mình trùm lên người Tuyết Yên, ôm nàng lên.
“Rầm!” Cửa bị đá bay mở tung ra.
Điền Minh và Cố Phàm đi vào, Hoàng thượng đứng ở giữa: “Buông nàng ấy xuống!” Ngữ khí của hắn lạnh lẽo như băng, trong con ngươi dấy lên ngọn lửa hừng hực.
“Lê Kiệt, ngươi không giữ được bình tĩnh như thế, hay là chưa hết lòng gian! Lúc nào cũng nhớ mong thứ không thuộc về ngươi!” “Nàng ấy vốn là của ta. Ở bên ngươi, ngươi cũng không trân trọng. Lão tứ, giang sơn cho ngươi, còn ta sẽ mang mỹ nữ đi!” Lê Kiệt vẫn lạnh lùng âm trầm như trước đây.
Tuyết Yên giờ mới thấy rõ mặt Lê Kiệt. Khuôn mặt hắn thô rám, đen như ôn thần, hoàn toàn không phải Ninh vương lúc trước.
Ninh vương đột nhiên ôm Tuyết Yên nhảy ra ngoài cửa sổ.
Qùng lúc đó, Hoàng thượng đã nhảy ta ngoài, hân dùng toàn lực. Hắn nhìn thấy tóc Tuyết Yên xõa tửng ở bên ngoài, từng sợi cọ vào cánh tay, vào mặt Ninh Vương…
Điều này khiến hẳn nổi cơn giận dữ, hận không thể dùng một kiếm giết hai người bọn họ.
Viện quân của Ninh vương đến, đều là cao thủ giang hồ, Lê Hiên tạm thời không đến gần được, hắn thấy Ninh Vương ôm Tuyết Yên nhảy lên thành cung, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Hoàng thượng, Điền Minh, Cố Phàm, Dương Thạc mang theo thị vệ đuổi theo.
Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình nghe tin cũng đuổi theo.
Ninh vương ôm Tuyết Yên càng chạy càng xa. Nàng được hắn dùng y phục bao bọc, ôm vào trong lòng.
Người của Trường Tín cung dốc toàn bộ lực lượng.
Một bóng đen lấn vào Trường Tín cung, xông vào phòng của Tuyết Yên.
Tuyết Yên bị bắt trong lúc đang tắm nên Mị Ảnh, Nguyệt Hồn và Thu Thủy kiếm của nàng đều để ở đó.
Bóng đen lấy ra một thanh kiếm giống Thu Thủy kiếm như đúc, tráo đổi với Thu Thủy kiếm của Tuyết Yên, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, lách vào cửa Vĩnh-An cung…
Tối nay Vân thành nhất định sẽ có một đêm không thể yên giấc.
Hoàng thượng hạ lệnh một nửa thị vệ truy đuổi thích khách, nửa tòa thành đèn đuốc sáng trưng.
Nửa thành sáng trưng, nửa thành lặng lẽ.
Hoàng thượng phân nộ ngồi trên ngựa, cửa thành sau lưng giống như một con sư tử khổng lồ, ngủ say.
dưới màn đêm vô tận. Ngũ hoàng tử và vô số thị vệ đi theo phía sau Hoàng thượng, ai nấy đều nín hơi thở nhẹ, không dám lên tiếng, sợ làm kinh động con hổ trong cơn nổi giận này.