Không có chỗ giải tỏa Ninh vương đã ra khỏi thành nhưng vẫn bị đuổi kịp, hẳn ôm Tuyết Yên ở giữa, bốn tên cao thủ bảo vệ ở bên cạnh hắn.
Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình, Hàn Chi Đào, Điền Minh, Cố Phàm, Dương Thạc, Lôi Trạch tạo thành một vòng vây kín.
“Lão tứ, không ngờ ngươi điều động nhiều người như vậy, có điều muốn bất được ta không dễ vậy đâu!” Lê Hiên mặc y phục màu đen đứng đó, cười lạnh lùng: “Lê Kiệt, trước kia trãm có thể thắng ngươi, thì bây giờ vẫn có thể thảng ngươi! Buông Yên phi xuống mau!” Hoàng thượng vừa nói vừa đâm tháng nhuyễn kiếm Đái Phong về phía Lê Kiệt! Nhiếp Lăng Hàn luôn ôn hòa lúc này ánh mắt cũng lạnh lẽo, kiếm cùn như mực, tiếng rồng gầm điếc tai, mấy vệt sáng xuyên thủng mấy tên thị vệ vây quanh bên người Lê Kiệt.
Tuyết Yên bị điểm huyệt câm, lòng nóng như lửa đốt, nàng chớp đôi mắt đen nhánh, không nói được câu nào.
Hoàng thượng và hai đại cao thủ của Nhiếp Lăng Hàn tấn công Lê Kiệt từ hai phía trước sau, thị vệ cạnh Lê Kiệt càng lúc càng ít, mấy đại cao thủ cũng không lo xong thân mình.
Lê Kiệt dân dần rơi vào thế hạ phong, khi kiếm của Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn như gió lốc đồng thời đâm về phía hắn, hắn vung kiếm kề vào cổ Tuyết Yên: “Lui ra phía sau, còn tiến lên ta sẽ giết nàng ấy! Lê Hiên, ta không có được, ngươi cũng đừng hòng có được!” Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn miễn cưỡng ngừng kiếm.
Phía trước có tiếng ầm ầm, một trận hỏa tiễn dày đặc ùn ùn kéo đến, như sao băng rơi xuống đất! Tuyết Văn Hào dẫn theo một đội ky binh xông vào đám người.
“Ninh vương, đi maul” Nhiếp Lăng Hàn giơ kiếm cùn lên, một vệt sáng xanh đánh trúng cổ tay Lê Kiệt, kiếm trong tay hắn lập tức rơi xuống đất! Ninh vương sững sờ, Tuyết Yên đã bị Lê Hiên đoạt lấy! Hoàng thượng nhảy lên ngựa, hắn cởi y phục và áo khoác của mình trùm lên người Tuyết Yên, giải huyệt cho nàng, đặt nàng lên ngựa của mình.
Điền Minh lập tức cởi áo ngoài của mình choàng lên người Hoàng thượng.
Ninh vương cười ha ha: “Được lắm, Lê Hiên, ngươi hãy nhớ kỹ, sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ là của ta!” “Ngươi đi được thì hãy nói tiếp!” Hoàng thượng giơ kiếm đâm về phía hắn! Tuyết Văn Hào và bốn tên cao thủ che chở Ninh vương chạy trốn.
“Phụ thân!” Tuyết Yên kêu lên.
“Phụ thân, người không thể dừng tay vì Yên Nhi sao?” “Yên Nhi, phụ thân là một người quân nhân, trừ phi chết, nếu không sẽ không phản bội Ninh vương!” Ky binh đằng sau bản tới một cơn hỏa tiên ngợp trời, Ninh vương thừa cơ chạy đi.
Nhiếp Lăng Hàn tức giận, Tuyết Yên không ở trong tay Ninh vương nên hắn không cố ky đại khai sát giới.
Tiếng vang rồng gầm cực lớn tụ tập lại một chỗ, hình thành một dòng chảy hỗn loạn, bát đầu gầm thét mãnh liệt. Mọi người giật nảy cả mình, đâu ngờ người nam nhân bình thường tính cách ôn hòa này lại quyết tuyệt và dữ dẫn như vậy.
Hoàng thượng không nói một lời, mím chặt miệng, ánh mắt lạnh lẽo, lưỡi đao bổ xuống, ánh sáng sắc bén lấp lóe, âm thanh đôm đốp không dứt bên tai.
Trong nháy mắt thi thể ky binh và chiến mã bay tứ tung.
Hai tên cao thủ của Ninh vương bị Nhiếp Lăng Hàn rất lợi hại của Hoàng thượng chém chết, nhưng Tuyết Văn Hào vẫn che chở Ninh vương chạy trốn được.
Lôi Trạch và Dương Thạc thúc ngựa chuẩn bị đuổi theo, nhưng bị Lê Hiên ngăn lại: “Ta nghĩ đêm nay.
Ninh vương không thể chỉ muốn bắt cóc Yên phi.
Đừng đuổi theo. Hồi cung.” Hoàng Thượng nhảy lên ngựa, ôm Tuyết Yên chạy như điên.
Hắn suýt nữa mất đi nàng, ngay trong đêm nay.
Từ khi từ núi Tử Vi trở về, hãn cảm thấy mình đã thay đổi, mặc dù hản không muốn thừa nhận.
Hắn vẫn cho rằng, ý trung nhân đời này của hản là Nhan Hương. Khi hán vẫn là An vương, trong lúc nước sôi lửa bỏng, hắn sợ ngộ nhỡ thất bại không bảo vệ được Nhan Hương, cho nên vẫn luôn không cưới nàng.
Về sau có được thiên hạ, hản cũng không hứa hẹn cho nàng vị trí Hoàng hậu, bởi vì bây giờ nguy hiểm.
trùng điệp. Rất nhiều chuyện hán vẫn không thể khống chế, nàng ở vị trí này sẽ trở thành mục tiêu của mọi người.
Nhưng vị trí kia chỉ có thể là của nàng. Chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi.
Thế nhưng vì sao, khi hắn và Nhan Hương đơn độc ở cùng nhau, hẳn không có loại tình yêu nam nữ mãnh liệt đối với nàng ấy, không giống với Tuyết Yên.
Khi hắn ở riêng với Tuyết Yên, hắn muốn ôm nàng vào lòng, luôn muốn nàng. Cho dù nàng là con gái của Tuyết Văn Hào, cho dù sau cung biến các đại thần ra sức yêu cầu giết nàng, hắn cũng chưa từng thay đổi.
Nàng đã cứu hắn, thế nhưng nàng cũng mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái, nàng không để ý lễ tiết, luôn thích lớn tiếng gọi tên hắn, tính khí nàng khó ưa, còn thường hay chê hán, thậm chí nàng còn dụng túng cho việc phi tử của hắn bỏ trốn cùng người khác…
Thế nhưng hản không thể giết nàng. Hắn cố ý lạnh nhạt với nàng, hắn tìm phi tử khác, hắn muốn coi nàng như những phi tân khác, nàng chỉ là phi tử của hắn mà thôi, trong lòng của hắn chỉ cho phép chứa Nhan Hương, thế nhưng hắn càng ngày càng chật vật.
Đặc biệt là sau khi từ núi Tử Vi trở về, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Linh ngọc năm màu, câu chuyện Nguyên Liệt và Tử Vi, cây tình nhân, còn có Mạnh cô cô kỳ quái. Bọn họ đều đang nói cho hắn biết, Tuyết Yên không hề đơn giản như bê ngoài.
Còn có giấc mơ hắn vẫn luôn mơ nhiều năm qua, từ khi cưới Quan Duyệt và Tuyết Yên thì không còn mơ nữa.
Thế nhưng Nhan Hương thì sao? Nhan Hương thật sự không phải người hắn muốn tìm sao? Hắn phải phụ Nhan Hương sao? Bảo vệ nhiều năm như vậy, sao hắn có thể phụ nàng ấy được? Hắn ôm chặt Tuyết Yên, như nàng có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Lê Hiên, Ninh vương đi vào khi ta đang tăm, cho nên mới chật vật như thế… Tuyết Yên yếu ớt giải thích.
Quả là quá xui xẻo, nàng mình trần như nhộng bị hết nam nhân này đến nam nhân khác ôm vào trong lòng, quả thực vô cùng nhục nhã.
“Nàng im miệng! Vì sao Ninh vương lại nhớ nàng mãi không quên?” Cơn giận của Lê Hiên lại bùng phát.
“Làm sao thiếp biết được? Người nên hỏi hắn mới đúng!” Tuyết Yên cũng tức giận.
Hồi cung, hắn đưa Tuyết Yên về thẳng Lâm Hoa điện của hắn.
“Giữ cửa, không được cho ai vào!” Hắn nói với Dương Thụ.
Hắn ném Tuyết Yên lên giường, kéo y phục của hắn trên người nàng xuống, bên trong chỉ có một chiếc áo choàng tắm màu tím.
Hắn đưa tay xé rách áo choàng tắm, thô lỗ đặt tay lên, tuy vết thương trên tay chân nàng đã khép lại, nhưng vẫn không có sức lực, dễ dàng bị hắn đè dưới thân, không thể động đậy được.
“Nói, hắn có chạm vào nàng không?” Trong mắt Hoàng thượng bùng ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt Tuyết Yên.
“Không, khi hán bắt thiếp đi thiếp đã mặc áo choàng tấm rồi! Sau đó thì người đến!” Nàng trần như nhộng, hắn lại ăn mặc chỉnh tề, cứ như vậy nhìn nàng. Tuyết Yên cảm thấy mình như con cá đặt trên thớt.
Một tay khác của hắn đỡ gáy nàng, lòng bàn tay lạnh lẽo, Tuyết Yên muốn đứng lên, lại bị một cánh tay khác của hắn khóa lại.
Hắn mơn trớn kĩ càng eo nàng, đầu ngón tay dọc theo phía sau lưng chậm rãi hướng lên, vòng qua bả vai trắng nõn của nàng, dừng ở một chỗ, hắn áp vào chỗ đó, cực kỳ dịu dàng.
Hắn không đụng vào nàng gần hai tháng rồi. Hắn liếm đôi môi khô khốc, hai tay nâng mặt nàng, in dấu xuống môi nàng. Hắn hôn nàng, như nhặt được bảo bối, từ đầu lưỡi đến lưng đùi, từng tấc từng tấc một.
Hắn là đế vương cao cao tại thượng, mập mờ, điên cuồng, mê hoặc lòng người như vậy, Tuyết Yên dần dần mất đi thần trí, cả người đều trở nên rệu rã…
Bọn họ hít thở hơi thở của nhau, dường như chưa bao giờ rời xa, chưa bao giờ tách ra.
Giờ khắc này không có yêu hận nghi ngờ, không có người khác, dường như giữa trời đất chỉ có hai người bọn họ dựa sát vào nhau…
Hản mang theo sức mạnh kinh tâm động phách xông vào, hình như có phân nộ, kiêm chế, không cam lòng, sát khí, còn có một chút đau lòng. Cánh tay cứng rắn như sắt của hắn ghìm chặt nàng, bàn tay thô ráp nắn vuốt ngực nàng, hơi thở nặng nề phả trên da thịt trắng nõn bị hắn mạnh mẽ mút lấy của nàng.
Nàng bật khóc. Hắn đột nhiên dàng mút nước mắt của nàng, nhưng thân dưới lại không hề buông lỏng.
Tuyết Yên bị giày vò hoàn toàn, mồ hôi đầm đìa rơi trước ngực hắn.
Một cơn mưa tình thay thế cho thiên ngôn vạn ngữ.
Không phải dục vọng, không phải phát tiết, mà là yêu đương nồng nhiệt không có chỗ giải tỏa.