Bệnh kỳ lạ Lê Hiên đi ra từ Vĩnh An cung, về tới thư phòng gặp.
đám Nhiếp Lăng Hàn, xử lý xong công vụ thì đã là giờ Hợi.
Hắn lại đến Trường Tín cung. Hắn quá muốn gặp nàng, chưa từng muốn như này. Tiếng đàn ban ngày của Tuyết Yên thực sự quá tài tình.
Tuyết Yên cũng chưa ngủ, đang ngồi bóc hạch đào.
“Sao không để đám a hoàn làm việc này?” Lê Hiên không để bọn a hoàn bẩm báo, trực tiếp đi vào phòng Tuyết Yên.
Nàng thấy hắn đi đến cũng không đứng dậy, chỉ lấy chén rót cho hắn một chén trà nóng.
“Chẳng phải hôm nay Hoàng thượng nên ở lại chỗ Ý Quý phi sao, nàng ta bị bệnh mà.” “Nàng ấy không sao, bây giờ ta chỉ muốn gặp nàng.” Hẳn nói rồi đổ hạch đào trong tay nàng ra, nắm tay nàng, ôm lấy nàng.
“Ở Trường Tín cung, gọi tên ta, ta thích nghe nàng gọi tên ta. Nói đi, nàng còn gì mà ta không biết không? Nàng học đàn từ ai? Vì sao bình thường ta không hề thấy nàng đàn?” “Bình thường thiếp không thích đánh đàn. Nhưng thiếp thích nghe đàn. Thiếp học đàn từ sư phụ.” Lê Hiên biết, ngón đàn hay là pháp bảo để phi tử giữ lại Hoàng thượng, nhưng Tuyết Yên chưa từng đàn cho hắn nghe. Nàng đúng là ngốc.
“Người nhắm mắt lại đi.” Tuyết Yên đột nhiên che mắt hắn.
“Làm gì?” “Được rồi, mở mắt ra.” Lê Hiên mở mắt ra xem, thì ra là một đĩa hạch đào đường.
“Món này à, đâu phải ta chưa từng ăn?” “Đây là ta tự làm! Người thử xem hương vị có giống không?” Tuyết Yên nhón:một hạt cho vào trong miệng hản.
Lê Hiên nếm thử, đúng là vừa thơm vừa ngọt, hương vị thanh đạm, không hề có vị chát.
“Nàng làm kiểu gì vậy? Mùi thơm này rất lạ.” Hoàng.
thượng thực lòng cảm thấy ngon.
“Dùng mật ong và đường phèn! Cho nên mới vừa ngọt vừa thơm vừa giòn!” Một đĩa hạch đào đường, một mình Tuyết Yên ăn nửa đĩa, còn thừa Lê Hiên không cho nàng ăn: “Chẳng phải nàng cho ta sao? Sao lại ăn nhiều vậy?” Nàng không ăn nữa, lại cười giảo hoạt, cướp lấy từ trong miệng hản.
Hình như nàng chưa từng coi hắn như Hoàng thượng. Nàng cưỡi trên người hắn, chọc hắn ngứa ngáy, cướp đồ của hắn, không cướp được thì há miệng cắn, hàm răng nhỏ cắn vào tay hắn không nặng cũng không nhẹ.
Đây là trải nghiệm hán chưa bao giờ có. Mắt hắn cũng đã cười lên, bên ngoài sân cũng có thể nghe thấy.
A hoàn Liên Kiều của Nhan Hương cau mày lại, chẳng phải Hoàng thượng sủng ái Ý Quý phi nhất sao? Vì sao lần này cười lớn tiếng vậy? Lập Hạ nhìn thấy Liên Kiều thì đen mặt: “Hoàng thượng và Yên phi nương nương đã nghỉ rồi.” “Vừa rồi ta còn nghe thấy Hoàng thượng cười, làm phiền Lập Hạ tỷ tỷ thông báo một tiếng, cơ thể Ý Quý phi không tốt, các nô tì cũng không biết nên làm gì!” Liên Kiều xụ mặt.
Lập Hạ thở dài. Ý Quý phi không phải người bọn họ có thể chọc được.
Lập Hạ rụt rè gõ cửa một cái: ‘Nương nương, a hoàn của Ý Quý phi nương nương đến mời Hoàng thượng, nói cơ thể Ý Quý phi không khỏe…” Tuyết Yên vội rời khỏi người Hoàng thượng, sửa lại tóc: “Thiếp bảo rồi, tối nay người đừng qua đây nữa.” “Ta đi xem sao, chờ ta.” Hoàng thượng xuống giường, mặc áo khoác vào, đi đến Vĩnh An cung.
Nhan Hương đầu đây mồ hôi nằm ở đó. Trên mặt đất là chén vỡ vương vãi.
“Sao lại như này?” Trong lòng Lê Hiên hoảng hốt: “Truyền ngự y chưa?” Giọng hắn lạnh lẽo.
“Bẩm hoàng thượng, truyền rồi ạ, nhưng quý phi nương nương quá đau, bây giờ các nô tì cũng không có cách.” Liên Kiều trả lời.
Ngự y.lảo đảo chạy vào: Ông ta bắt mạch cho Ý Quý phí, thực sự không-khám ra vị chủ nhân này bị bệnh gì, nhưng nhìn dáng vẻ nàng ta đầu đầy mồ hôi đau đớn thì đúng là bị bệnh rất nghiêm trọng.
“Hoàng thượng, lão thân không khám ra rốt cuộc quý phi nương nương bị bệnh gì!” Lão ngự y đầu đây mồ.
hôi.
“Cút! Bảo ngự y đến hết Vĩnh An cung!” Hoàng thượng tức giận.
“Lôi Trạch giới thiệu một vị đại phu chuyên môn chữa bệnh tim, trẫm đã phái người đi mời ông ta rồi, chắc khoảng hai ba ngày sẽ đến.” Lê Hiên ôm Nhan Hương.
Hắn vốn định để Tuyết Yên cho Nhan Hương mấy viên Hộ Tâm đan, song nghĩ tới lần trước dùng đan dược bảo mệnh của Tuyết Yên cũng vô dụng, có lẽ bệnh của Nhan Hương đặc thù, thuốc của Tuyết Yên Vô tác dụng.
Lê Hiên ở bên Nhan Hương cả đêm.
Tuyết Yên đợi Lê Hiên đến khuya, biết hắn sẽ không trở Về.
Nàng bèn một mình nằm xuống, ôm chặt bản thân.
Tại sao hắn lại muốn cưới nhiều vợ như vậy? Không chê phiền sao? Chẳng lẽ không có biện pháp khác củng cố giang sơn sao?: Tuyết Yên mê man, trời gần sáng mới ngủ mất.
Bệnh của Nhan Hương không hề thuyên giảm, mấy ngày nay Lê Hiên hạ triều đều ở bên nàng ta.
Trong hoàng cung đều biết Hoàng thượng sủng ái Ý Quý phi, cũng có người lén nói, thật ra Hoàng thượng yêu Yên phi nhất.
Hôm nay Nhiếp Lăng Hàn và Lôi Trạch đến báo cáo từ sớm, đã tra rõ lai lịch của thích khách. Kẻ ám sát Hoàng thượng do Ninh vương phái đến, còn kẻ ám sát nhị hoàng tử nước Phú Lệ lại là thích khách do nước Thượng Đan phái tới.
Hoàng thượng hơi ngạc nhiêt lâu mới nói: “Trong khoảng thời gian này chắc chắn Ninh vương ở nước Thượng Đan mà không phải Bắc Di, bảo sao người của chúng ta mãi không tìm thấy hắn!” Lê Hiên chậm rãi nói: “Chắc chắn tên thích khách này có dính líu đến Ninh vương, đại hoàng tử và nhị hoàng tử nước Phú Lệ đang tranh ngôi báu, nước Thượng Đan cố ý ám sát nhị hoàng tử ở trong Đại Hưng, vừa có thể giá họa cho Đại Hưng, ly gián quan hệ của Đại Hưng và nước Phú Lệ, đồng thời cũng có thể gây nên rung chuyển ở nước Phú Lệ. Có điều không biết đại hoàng tử này có tham dự vào trong đó không thôi!” Nhiếp Lăng Hàn nói: ‘Hoàng thượng, có:-thể thông báo việc này cho nhị hoàng tử, thăm dò ý của nhị hoàng tử.” “Cũng tốt. Cứ theo dõi kĩ đi, ta sợ Ninh vương sẽ liên lạc với tiểu quốc xung quanh bao vây Đại Hưng!” “Vâng.” Nhiếp Lăng Hàn và Lôi Trạch nhận lệnh.
“Hoàng thượng, đã mời lão đại phu đó đến rồi, chừng nào thì đi khám bệnh cho quý phi nương nương?” Lôi Trạch hỏi.
“Bây giờ đi ngay!” Hoàng thượng dẫn theo lão đại phu đi vào Vĩnh An cung.
Lão đại phu họ Trần, tuổi quá một giáp, mái đầu bạc trắng, tinh thần quác thước.
“Hương Nhị, để vị tiên sinh này khám bệnh cho nàng đi. Ông ta là thần y chữa bệnh tim.” Hắn nắm tay nàng ta, sốt ruột nhìn nàng ta.
Nhan Hương gật đầu.
Trần đại phu bắt mạch, rồi xem mắt và lòng bàn tay.
Nhan Hương.
Ông ta đi đến quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: “Hoàng thượng, bệnh tim của quý phi nương nương rất khó chữa tận gốc, tiểu dân chỉ có thể làm dịu.
Bệnh của nương nương rất kỳ lạ, không thể dùng.
cách chữa bình thường được.” “Ngươi giảng kĩ xem?” Hoàng thượng hỏi.
“Bệnh của nương nương chắc là bẩm sinh, chỉ cần tâm ý tương thông với người trong lòng. Hoàng thượng và nương nương mà tâm ý tương thông, bệnh của nương nương tự nhiên sẽ khỏi, không cần dùng thuốc.” Trân đại phu nơm nớp lo sợ trả lời.
“Nhưng khi ta còn bé chưa từng phát bệnh.” Nhan Hương chất vấn.
“Đó là vì khi đó nương nương không hề động lòng.
Có điều còn có một thứ có thể chữa được tâm bệnh của nương nương, đó là đeo tín vật tình nhân ở tim.” “Tín vật tình nhân như nào? Trãm có thể làm một đôi ngọc bội tình nhân không?” “Như vậy thì vô dụng, phải là loại truyền thừa, hoặc là có cơ duyên, không thể là đồ do mình làm ra. Ví dụ như ngọc bội Long Phượng đại lục Triêu Vân, kính Âm Dương đại lục Nam Dương, Thương Long lệnh và Tử Vi lệnh của đại lục Bắc Hoang…” “Ngươi nói gì? Thương Long lệnh và Tử Vi lệnh?” Con ngươi của Hoàng thượng như ngọc huyền nhìn chằm chằm Trần đại phu.
“Đúng, Thương Long lệnh giấu trong Thương Long kiếm, còn Tử Vi lệnh giấu trong Thu Thủy kiếm. Đây là tín vật tình nhân trong truyền thuyết của đại lục Bác Hoang.”