Bổn cái tát Lưu Xung ngẩng đầu lên nói: “Không phải như vậy, rõ ràng ti chức thấy a hoàn ôm bình cứ luôn chặn ở phía trước Lập Hạ.” Bốn tên thái giám ấn Lưu Xung nhấc chân đá về phía hắn! Tuyết Yên đá ngã thái giám trước mặt! Lưu Xung đứng lên.
“Đúng là phản rồi, Tuyết Yên, ngươi phạm thượng, không muốn sống nữa sao? Ngươi có thể là đối thủ của ta à?” Nhan Hương rút Thu Thủy kiếm của mình ra.
“Tất cả dừng tay!” Đằng xa có tiếng quát to vang lên, ngay sau đó, mấy bóng người xuất hiện: Là Hoàng thượng và Hoàng hậu, Dương Thụ, Điền Minh và Cố Phàm đi theo đẳng sau.
“Phi tử của trầm vung đao vung kiếm trong hoàng cung còn ra thể thống gì nữa!” Hoàng thượng tức giận.
Hoàng hậu mỉm cười nhìn, nàng ta hận hai hồ ly tinh này thấu xương.
Ý Quý phi, ỷ vào giúp đỡ Hoàng thượng từ nhỏ, Hoàng thượng đối xử với nàng ta khác biệt nên không để ai vào mắt. Mà Tuyết Yên, phụ thân của nàng ta giết đại ca và người nhà của nàng, thù này, nàng nhất định phải báo! Hoàng thượng đi đến bên người Nhan Hương, ôm lấy nàng ta: ‘Dưới thái dương nóng như vậy, ai chọc giận nàng rồi?” Liên Kiêu quỳ xuống: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa rôi nô tì ôm bình Bình An Hoàng thượng ban thưởng hồi cung, gặp hai a hoàn này trên đường, va vỡ bình Bình An của quý phi nương nương, còn chống đối quý phi nương nương, nương nương muốn trừng phạt bọn họ, tên thị vệ này còn che chở!” “Liên Kiêu, đừng nói nữa!” Nhan Hương làm bộ quở trách Liên Kiều.
“Quý phi nương nương, nương nương thân là Ý Quý phi, ngay.cả quyền xử phạt một nô tài cũng không có sao?” Hoàng thượng liếc nhìn Lưu Xung: “Người đâu, phạt đánh tên nô tài này hai mươi cái, đuổi ra khỏi cung đi!” Cát Tường ngẩng đầu vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, Yên phi nương nương luôn dặn dò nô †ì, không có việc gì đừng ra khỏi cửa, ăn nói nhất định phải dè dặt cẩn thận, nô tì tránh còn không kịp, làm sao lại va vào bình hoa của nương nương được. Rõ ràng là Liên Kiều ôm bình cản đường nô tì, cố ý làm đổ bình! Bên thị vệ đều nhìn thấy…” “Các người nhìn thấy không?” Dương Thụ hỏi một câu.
Thị vệ cúi đâu xuống, không ai trả lời.
“Có, có thấy. Là tỳ nữ của quý phi nương nương ngăn cản tỳ nữ của Yên phi nương nương!” Lưu Xung đã bị đặt trên ghế trả lời.
Thái giám đã cầm gậy ra, chỉ chờ Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, sẽ hành hình ngay tại chỗ.
Lần này Tuyết Yên cũng không ngăn cản. Lưu Xung xuất cung cũng tốt. Hai mươi gậy không phải nặng với hắn.
Nàng chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Cát Tường và Lập.
Hạ đã sưng lên, vô cùng phẫn nộ.
“Yên-phi nương nương, nô tì của nương nương chống đối quý phi nương nương, nương nương nói xem có đáng đánh hay không!” Liên Kiều hỏi Tuyết Yên.
Nhan Hương trừng Liên Kiều.
Tuyết Yên quay đầu nhìn a hoàn của nàng: “Nếu các người còn nhận người chủ tử là ta, thì đừng ai nhúc nhích!” Tuyết Yên nhìn Liên Kiều, cười lạnh: “Một nô tì mà cũng dám chất vấn ta à!” Liên Kiều cách Tuyết Yên rất gần, Tuyết Yên bỗng nhiên va vào nàng ta, vung tay tát mạnh nàng ta.
Liên Kiêu ngã trên đất.
Nhan Hương kêu lên thất thanh, lao qua tát Tuyết ‘Yên. Nàng ta đã sớm muốn tát cú tát này rồi, nàng ta đã nhắn nhịn quá lâu! Nàng ta cũng muốn biết, rốt cuộc trái tim Hoàng thượng ở nơi nào! Nàng ta muốn thử một lần.
Không ngờ Tuyết Yên vung tay đánh lại! “Chát!”, “chát!”, “chát!”, “chát!” Mọi người đều ngẩn ra.
Tuyết Yên tát Liên Kiều một cái, Nhan Hương tát Tuyết Yên, Tuyết:Yên trở tay đánh Nhan Hương, cái tát cuối cùng, là Hoàng thượng tát, tát vào mặt Tuyết Yên.
Tuyết Yên ngã nhào xuống đất. Lòng nàng chết lặng, bi thương tới cùng cực. Nàng tát nữ nhân hắn yêu nhất, hắn lập tức tát nàng. Hắn lại đánh nàng, hắn đã từng đá nàng một cái.
Hoàng thượng nhìn tay mình, ngây ra một lúc, vô thức đưa tay muốn kéo nàng.
Nàng giơ tay tát mạnh vào mặt Hoàng thượng! Xung quanh bỗng yên ắng, đám a hoàn thái giám ngay cả thở không dám thở, tất cả đều quỳ trên đất run lẩy bẩy.
Đôi mắt Hoàng thượng như ngọn lửa cháy, mắt đỏ ngầu. Hản rút Thương Long kiếm bên hông ra chĩa vào ngực Tuyết Yên! Giọng nói giận dữ hắn như bật ra từ cổ họng: “Tuyết Yên, nàng thật sự cho rằng trẫm sẽ không giết nàng sao!?” Nàng quật cường nhìn hản, không tuân theo! Giết nàng đi! Đã không thể yêu, vậy thì phá hủy đi.
Giết nàng, xong hết mọi chuyện! Yêu Nhan Hương cho tốt đi. Sẽ không còn dẫn vặt! Sẽ không còn đau nữat Hoàng thượng âm trầm nghĩ, sát ý trong mắt càng đậm hơn: Cơ thể Tuyết Yên sợ hãi run rẩy, nàng tự bò dậy, đón lấy ánh mắt âm tàn lạnh lẽo của nam nhân: “Lê Hiên, người đã như vậy, cần gì phải để Mạnh cô cô cứu ta cho thêm phiền não? Nhan Hương, ngươi đã yêu hắn, Vì sao còn muốn gây thị phi như thết” Nàng đứng thẳng lưng, kiếm của nam nhân lui lại mấy phân.
Ngực nàng khó chịu, vị ngai ngái dâng lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Hai tay nàng chống trên đất, không đến mức ngất đi.
Bàn tay Hoàng thượng cầm kiếm run nhè nhẹ, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vạt áo nhuộm đẫm máu tươi của nàng, cúi người nói nhỏ bên tai nàng: “Cái tát này của nàng, coi như trầm có lỗi với nàng. Từ nay về sau, nàng và trẫm không còn liên quan!” Hắn rút lại kiếm trong tay, chắp tay quay người, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn a hoàn, đại thần và thị vệ quỳ trên đất.
“Dương Thụ, truyền khẩu dụ của trẫm, Tuyết Yên tính tình điêu ngoa, xung đột với quý phi, trẫm vô cùng ghét, biếm thành Yên tân!” Dương Thụ lĩnh chỉ.
“Chuyện hôm nay, nếu ai để lộ chút phong thanh, sẽ bị đánh chết!” Hoàng thượng lạnh lùng nhìn xung quanh, bao gồm cả Hoàng hậu.
Người bị ánh mắt của Hoàng thượng đảo qua đều lạnh từ tận tim, hận không thể quỳ rạp trên đất.
Hoàng hậu và Nhan Hương cúi đầu, buông mắt.
Nàng ta đánh Hoàng thượng một cái, Hoàng thượng lại không giết nàng ta! Xem ra không thể giữ nữ nhân này lại nữa! Hai người đồng thời nghĩ tới đây, ánh mắt không hẹn mà cùng liếc nhau.
“Tự mình hồi cung đi!” Hoàng đế nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
“Vậy còn đánh tên này nữa không?” Một tên thái giám kéo tay Dương Thụ, nhẹ giọng hỏi.
Hắn hỏi có đánh Lưu Xung nữa không.
Dương Thụ lén xua tay áo.
Hoàng hậu dẫn theo a hoàn hồi cung. Trong nội tâm nàng ta thầm mừng rỡ, Tuyết Yên và Nhan Hương xem như đã kết thù, nàng ta ngồi xem kịch vui là đủ.
Nhan Hương dẫn theo Liên Kiều rời đi, cuối cùng nàng ta vẫn lời. Vào thời điểm then chốt; Hoàng thượng vẫn đứng về phía nàng ta. Tuyết Yên bị giáng vị phân, còn bị Hoàng thượng tát một cái.
Lập Hạ và Cát Tường đỡ Tuyết Yên: “Nương nương, đều tại bọn muội…” Cát Tường bật khóc.
“Không trách các muội, sớm muộn cũng sẽ có một ngày như vậy. Nhan Hương sẽ không cho phép ta tôn Tại đâu.” Lưu Xung đi tới.
“Nương nương, liên lụy đến nương nương rồi.” “Là ta làm liên lụy các ngươi. Lưu Xung, ngươi có muốn tham quân đi theo Nhiếp Nguyên soái không? Hoặc là xuất cung đi Thanh Y đường? Tham quân có thể sẽ gặp phải đội ngũ của phụ thân ta, ngươi vẫn nên đi Thanh Y đường đi.” “Nhưng ta muốn ở trong cung bảo vệ nương nương.” Lưu Xung quỳ xuống.
Tuyết Yên lắc đầu nói: “Ta không muốn nhìn thấy người thân của ta bị giết hoặc bị đánh vì ta nhất. Ta đã là nữ nhân của Hoàng thượng, không có cách nào nữa, các ngươi còn có thể rời đi. Hôm nay Hoàng: thượng đã nói để ngươi rời cung, ngươi hãy đi đi, ta viết giấy cho ngươi đi Thanh Y đường, bọn họ sẽ đối xử tốt với ngươi. Quay về ta sẽ viết giấy nhản để a hoàn đưa cho ngươi.” Nhoáng cái đã mấy ngày trôi qua.
Hoàng thượng bàn bạc sách lược trấn áp tiểu quốc xung quanh như thế nào với mấy tâm phúc ở thư phòng.
“Ninh vương sẽ tiếp tục châm ngòi mâu thuẫn giữa tiểu quốc xung quanh và Đại Hưng, sát thủ nước Thượng Đan có lẽ là cạm bẩy mà Ninh vương cố ý bày ra, chúng ta không thể mắc lừa.” Bạch Thiếu Đình phát biểu.
“Thần cũng cho rằng, lúc này không nên khai chiến, Hoàng thượng có thế đi đến quốc gia xung quanh xem sao.” Hàn Chi Đào nói.
Hoàng thượng nhìn qua Nhiếp Lăng Hàn, Nhiếp Lăng.
Hàn gật đầu: “Thần cũng cho rằng nên tiên lễ hậu binh. Sau khi Hoàng thượng đăng cơ nên thể hiện rõ ý chí của nước lớn, hứa cho lợi ích, lôi kéo nâng đỡ một số nước nhỏ. Khai chiến tùy tiện sẽ không có lợi cho chúng ta.” “Được, vậy thì đầu tháng sau đi các quốc gia khác xem sao.” Hoàng thượng nói.