Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 76: Lời nói vô tình





Dương Thụ đi vào bẩm báo: “Hoàng thượng, hoàng tử các nước đến chào từ biệt Hoàng thượng.” “Mau mời vào.” Lần này nước Thiên Đảo đề nghị kết thân với Hoàng thượng, nhưng công chúa sống chết không đồng ý gả cho nam nhân giống trâu kia. Hoàng thượng thương muội muội, đành phải thôi.

Hoàng tử các nước đi vào thư phòng, bái kiến Hoàng thượng. Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, Tiêu Lưu Nguyệt nước Thượng Đan không tới.

Công chúa Vu Dung nước Phú Lệ nhìn hoàng đế anh tuấn hỏi: “Hoàng thượng, ta có thể gặp Yên phi nương nương một chút hay không, ta muốn thỉnh giáo cầm nghệ của nàng ấy.” Đôi mắt Hoàng thượng chùng xuống, đã vài ngày rồi hắn không gặp nàng.

“Được, Điền Minh, truyền Yên tần tới đây.” Điền Minh đến Trầm Hương uyển mới biết Yên tần bị bệnh rất lâu rồi.

“Vì sao nương nương không truyền ngự y?” Điền Minh trong lòng khó chịu nhìn khuôn mặt gầy gò của Tuyết Yên.

“Bệnh của ta ta biết, qua một khoảng thời gian sẽ khỏi. Ta cũng là thầy thuốc, việc này không cần nói với Hoàng thượng. Công chúa Vu Dung muốn gặp ta à” “Vâng, ngày mai các vị hoàng tử và công chúa lên đường trở về.’ Điền Minh trả lời.

Tuyết Yên đứng dậy, bảo Cát Tường trang điểm cho nàng.

Sắc mặt nàng trắng nhợt, trên má tô phấn có phần hơi đậm. Tuyết Yên bôi son.


Nàng mặc một bộ váy lụa màu khói, trâm mây màu tím nhạt, trâm bạc cài tóc.

Vừa tới cửa Cổ Hoa hiên đã nghe thấy tiếng chuyện trò vui vẻ bên trong, là tiếng của Nhan Hương.

“Công chúa, vừa nãy Hoàng thượng nói, mấy ngày nữa muốn đi thăm thú các nước, ta cũng sẽ đi, khi đó chúng ta sẽ cùng nhau luận bàn cầm nghệ nhé.” Tiếng Nhan Hương trong trẻo.

“Được, Vu Dung sẽ đợi quý Phi nương nương, Hoàng thượng, Yên phi có đi không?” Vu Dung hỏi Hoàng thượng.

“Nàng ấy không đi.” Hoàng thượng lạnh nhạt trả lời.

Tuyết Yên đẩy cửa đi vào, nàng thi lễ với Hoàng thượng và các vị hoàng tử công chúa.

“Yên phi nương nương đến rồi à?” Vu Dung tiến lên giữ chặt tay Tuyết Yên.

“Bây giờ ta là Yên tần.” Tuyết Yên mỉm cười nói.

Vu Dung cười nhạt: “Trong mắt Vu Dung, ngươi chỉ là ngươi.” Nàng là người có cá tính, hợp tấu một khúc cùng Tuyết Yên khiến nàng nhận ra Tuyết Yên là tri âm của nàng.

“Nương nương, ta rất muốn học ca khúc mà ngươi đánh, đó là ca khúc đầu tiên ta không phối được âm mà ta từng gặp.” “Được, ta có thể dạy công chúa. Chẳng phải ngày mai công,chúa đi à, hôm nay có thể học cùng ta.” Tuyết Yên nói.

“Vậy Hoàng thượng, ta có thể đến cung của nương.

nương không?” Lúc này Hoàng thượng quay đầu nhìn chăm chằm Tuyết Yên, trong lòng hắn run lên, nàng gầy giống như có thể bị gió cuốn đi.

“Đương nhiên Hoàng thượng sẽ đồng ý, có đúng không?” Nhan Hương cười mỉm nhìn Hoàng thượng.

“Được.” Hoàng thượng đồng ý, quay đầu, cùng các hoàng tử đàm luận công việc các nước, ánh mắt hắn lướt qua hình bóng quay người của nàng, nàng kéo tay Vu Dung, từ đầu đến cuối không hề nhìn hẳn, sắc mặt nàng trắng nhợt, trong mắt không có sức sống.

Trong Trường Tín cung.

Vu Dung lưu luyến các loại thảo dược của Tuyết Yên.

Tuyết Yên đánh đàn cho nàng nghe.


“Vì sao ta không thể hòa vào ca khúc này được?” Vu Dung hỏi.

“Bởi vì đây là ca khúc ta sáng tác cho mình. Phần lớn các ca khúc là làm cho người khác nghe. Còn ca khúc “Núi vắng’ này là dành cho mình ta.” “Ngươi rất đặc biệt. Phải chăng Hoàng thượng rất thích ngươi?” Vu Dung hỏi Tuyết Yên.

“Không phải. Hoàng thượng không thích ta. Hoàng thượng thích rất nhiều người. Thứ người ấy thích không phải thứ ta thích. Người ấy có ý trung nhân của mình.” “Ta hiểu.” Vu Dung năm chặt tay nàng.

“Trước kia ta cũng thích nam nhân này. Người ta yêu cũng chỉ được yêu ta. Có điều sẽ rất khổ. Điểm này, chúng ta rất giống nhau.” Vu Dung cười.

Tuyết Yên nám chặt tay nàng ấy, gặp được người hiểu mình không dễ.

Khi Vu Dung đi, Tuyết Yên đưa nàng ấy đến cửa chính Trường Tín cung.

“Ta đi từ biệt Hoàng thượng, ngươi không đi cùng ta không thích hợp lắm.” Vu Dung nói.

“Ta không đi.” Tuyết Yên nhớ tới lời hắn nói, từ nay về sau chúng ta không liên quan nữa.

“Có một số việc, phải gặp mặt mới tốt hơn một chút, cứ mãi không gặp, tình cảm sẽ càng lúc càng mờ nhạt. Mẫu phi của ta nói cho ta biết.” Vu Dung nhắc nhở Tuyết Yên.

Tuyết Yên cười, nàng hiểu tấm lòng của Vu Dung, có điều nàng chưa bao giờ có ý nghĩ này với hắn. Nàng không thích dụng tâm với người yêu, mà chỉ có thật tâm;cho nên nàng mới chật vật như thế.

“Đi thôi, ta đi cùng công chúa.” Nàng thật sự cảm thấy không tiễn công chúa Vu Dung qua đó thì hơi trái lễ tiết.

Đến thư phòng của Hoàng thượng, vừa khéo nhìn thấy mọi người đi ra, thì ra người bên trong cũng đang chuẩn bị cáo từ.

Tiên biệt mọi người, Nhiếp Lăng Hàn nhìn Tuyết Yên: “Sắc mặt của Yên tần nương nương không tốt lắm, nương nương bị bệnh sao?” “Không sao.” Tuyết Yên nhìn Nhiếp Lăng Hàn: “Ta rất khỏe” Nàng biết hắn quan tâm nàng. Còn có Bạch Thiếu Đình, hắn nhìn nàng từ xa, tại sao nữ tử như vậy lại phải đến hoàng gia? Bọn họ đã biết Tuyết Yên bị giáng vị, về phần nguyên nhân cụ thể, hình như không phải chống đối quý phi như trên thánh chỉ nói. Không ai biết nguyên nhân cụ thể.

Lê Hiên vẫn không nhìn nàng. Nhìn nàng chỉ thêm phiền não, không nhìn cũng được.

Tuyết Yên hành lễ rồi về Trường Tín cung.

Hoàng thượng quyết định đến các nước xung quanh thăm thú, bồi dưỡng tình cảm.

Lân này ra ngoài, hắn dẫn Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình, Cố Phàm và Dương Thạc theo, phi tử chỉ đem theo Nhan Hương. Hắn luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này thiếu nợ Nhan Hương quá nhiều. Hán muốn nhân cơ hội ra ngoài lần này ôn lại tình cảm với nàng, nhân tiện quên một số chuyện, cùng một số người.


“Điền Minh, ngươi ở lại, người khác trẫm không yên lòng. Ngươi ở lại phụ trách an toàn của Trường Tín cung. Nàng phạm bất cứ chuyện gì, chờ trẫm trở về xử lý. Nếu như có chuyện cần quyết định thì tìm Duệ vương. Chuyện khác thì tìm Hàn tướng quân.” Hoàng thượng dặn dò Điền Minh.

Cho dù Tuyết Yên muốn chết cũng chỉ có thể chết trong tay hắn, hắn không muốn trong lúc hắn không ở đó, nàng bị người ta hại chết.

“Ngũ đệ, trong khoảng thời gian trẫm không ở đây, chuyện trong triều giao cho đệ nhé.” Ngũ hoàng tử đã được phong làm Duệ vương.

“Hoàng huynh yên tâm.” Hoàng thượng xuất cung đã gần nửa tháng.

Trong khoảng thời gian này trong Trường Tín cung vô cùng yên tĩnh.

Cát Tường và Như Ý ở trong cung thời gian không ngắn, các nàng có thể cảm nhận được Hoàng thượng có tình cảm đối với vị Yên tần này, nhưng vì sao nương nương đi Vĩnh An cung một chuyến, tất cả liền thay đổi? Đằng sau Trường Tín cung của Tuyết Yên là một rừng cây, có một gốc cây phượng hoàng cao lớn, vừa mới nở hoa, hoa đỏ như lửa lơ lửng trên tán cây tươi tốt.

Trường Tín cung vốn vắng vẻ, rừng cây này càng không có người đến, Tuyết Yên thường xuyên vụng trộm đến nằm trên chạc cây của cây phượng hoàng này, giống như đang ở núi Mặc. Nơi này thành chỗ vui chơi của nàng.

Thời tiết tháng năm, sắc xuân tươi đẹp. Ngày nọ nàng dùng bữa tối xong, trời mưa lâm râm. Tuyết Yên đi tản bộ một mình: “Các ngươi không cần đi theo, ta đi một mình.” “Nương nương, trời tối quá, còn mưa nữa…’ Lập Hạ không yên lòng.

“Không sao. Ta đi dạo trong rừng cây đằng sau. Các ngươi trở về đi. ” Tuyết Yên đi dạo trong rừng một hồi, rừng cây này có mấy cây hòe, cây phượng hoàng cao lớn, còn có cây phù dung đẹp đế, thậm chí còn có một cây lê. Bởi vì có rất ít người đến, không có người chăm sóc, hoa cỏ sinh trưởng tự nhiên, xanh um tươi tốt, có phần giống núi Mặc.

Nàng hái mấy quả dại, cầm trong tay. Dưới một cây hòe lớn phía bên phải tỏa ra khói xanh.

Tuyết Yên cảm thấy kỳ lạ, lặng lẽ đi qua, nhìn thấy một a hoàn quỳ dưới một cái cây, đốt một đống giấy, còn có một nén nhang, miệng lẩm bẩm: “Lâm phi nương nương, Hoàng hậu đã trợ giúp An vương đoạt hoàng vị, cầu nương nương đừng quấn lấy Hoàng hậu nữa, Hoàng thượng cũng phong nương nương làm Thái hậu rồi.” Tuyết Yên biết a hoàn đó, là a hoàn Mai Hồng thân cận của Thái hậu.

àng ta lại rót một ly rượu đổ trên mặt đất, đốt một tập tiền giấy: “Lâm phi nương nương, lúc ấy chính nương nương đã đồng ý với Hoàng hậu nương nương sẽ tự sát trước đại điện, Hoàng hậu nương nương không hề ép buộc nương nương. Hoàng hậu nương nương đưa ra điều kiện này là vì sợ sau này An vương làm Hoàng thượng, phong nương nương làm Thái hậu, vậy chẳng phải Hoàng hậu nương nương sẽ thành bù nhìn sao? Là nương nương, nương nương cũng sẽ lo lắng đúng không?”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.