Phụ Sinh

Chương 09: Nằm mơ



Chúc Vi Tinh không có hứng thú giao lưu với bọn họ, giờ cậu chỉ muốn về nhà, mặc kệ những ánh mắt kia, cậu nhấc chân vội rời đi, lại nghe được bên kia lớn tiếng chế nhạo.

"Có người ngã lầu năm xuống mà không chết cũng không tàn phế, câu 'tai họa để lại ngàn năm' thật sự có đạo lí mà." Mở miệng chính là một thanh niên da ngăm đen mình đầy cơ bắp, giọng điệu tràn ngập chán ghét cùng một loại tiếc nuối nào đó.

Tóc Xanh không vui, đẩy chén của hắn: "Đang ăn, mày nói chuyện với mấy người chán sống làm gì? Ruồi nhặng bu lại không đuổi được thì làm sao?"

"Nó dám! Tao còn không vặt cái đầu lâu của con ruồi này được hay sao!", thanh niên vạm vỡ đùa nghịch lắc lắc đầu, thấy Chúc Vi Tinh nhìn qua thì lập tức trừng mắt, bày ra dáng vẻ như muốn ăn thịt người, "Con mắt sao chổi của mày nhìn cái gì đấy? Không cần nữa thì để ông nội mày móc xuống!"

Đây là cố ý kiếm chuyện với cậu, Chúc Vi Tinh hiểu rõ, chỉ là cậu không biết bản tính những người này là như vậy, hay là cậu cùng bọn hắn trước đây từng có xích mích gì?

Vô tình dây vào, Chúc Vi Tinh lựa chọn né tránh quay người, nhưng đối phương lại cứ không buông tha.

"Bày đặt giả vờ biến mất, bây giờ vừa về đến liền giả bệnh giả chết giả vô tội à? Không sao! Chúng tao ước gì mày cứ giả vờ luôn đi, đừng có lại mặt trong mặt ngoài khác nhau, dùng mấy cái thủ đoạn bỉ ổi kia làm người ta buồn nôn." Khí thế của hắn không so được với Khương Dực, nhưng cũng đủ khiến một người bình thường khiếp sợ, người qua đường xung quanh đều thi nhau đi đường vòng cả.

Lời này nói ra, mấy người trên bàn đều lộ vẻ tán thành, thậm chí cô gái bên cạnh Khương Dực còn quăng tới ánh mắt xem thường, như thể đang nhìn một con gián con chuột bẩn tưởi vậy.

Ngoại trừ Khương Dực, người vẫn đang mải mê chơi game, không màng đến sự ồn ào của thế giới bên ngoài.

Chúc Vi Tinh rốt cục dừng lại bước chân: "Anh có ý gì?"

"Nghe không hiểu tiếng người? Ý tứ chính là mày ở bên ngoài ẻo lả vô liêm sỉ đeo bám kẻ có tiền đeo bám đàn ông không ai quan tâm, nhưng đừng đem mấy ý nghĩ bỉ ổi đó dán đến người trong ngõ, mè xửng một loại không buông, đồ ghê tởm!"

Thanh niên vạm vỡ cho rằng vẻ mặt thờ ơ của Chúc Vi Tinh lúc này là đạo đức giả như thường lệ, hắn tức giận một bụng, muốn vạch trần bộ mặt giả tạo ấy mà chửi ầm lên, nhưng lại kiêng kị mặt mũi người liên quan, hắn liếc nhanh sang bên cạnh, vội vàng thu bớt lời lại.

"Còn dám mưu đồ xấu xa, cho dù địa phủ không nhận, tao cũng tự mình nhét mày vào cửa quỷ."

Chúc Vi Tinh bị mắng đến sững sờ, nhíu mày hồi lâu không động đậy.

"A Lại."

Ngồi cùng bàn với Tóc Xanh và thanh niên vạm vỡ kia còn có hai người, vẫn luôn một mực trầm mặc không tham gia vào cuộc đối thoại. Người lớn tuổi hơn mang vẻ mặt nhìn trò hay, còn người cao hơn đeo kính, vẻ mặt có chút phản đối.

Lúc này, người đeo kính nọ lại mắng thanh niên vạm vỡ.

Anh ta nói: "A Lại, đừng nói nữa, sắc mặt cậu ấy không tốt lắm."

Sau đó quay sang gương mặt tái nhợt của Chúc Vi Tinh hỏi, "Cậu không sao chứ? Có phải là không thoải mái chỗ nào hay không?"

Mấy người bọn họ đều ngồi dưới mái hiên che nắng ăn sáng, Chúc Vi Tinh lại đứng bên ngoài, bị mặt trời như đống lửa lớn hun đến hoa mắt hô hấp dồn dập, thân thể cũng sắp không chịu nổi nữa.

"Hừ, còn không phải mỗi lần nhìn thấy Khương Dực thì đều như vậy sao, diễn thật giỏi, mày còn tin nó?" Lại Dương - chính là thanh niên vạm vỡ - đối với Chúc Vi Tinh khịt mũi coi thường, "Mẹ nó, nếu không phải nghe nói nó té lầu trọng thương, sao hôm nay tao có thể chỉ cảnh cáo miệng nó hai câu cho được? Có mấy kẻ không giáo huấn một trận là không được..."

Lúc này, Khương Dực vừa chơi xong một ván game bỗng nhiên đứng lên.

Cất di động vào túi quần, hắn không nhìn Chúc Vi Tinh mà chỉ không kiên nhẫn hỏi Tóc Xanh: "Ăn xong chưa? Đi, nóng bỏ mẹ."

Tóc Xanh – tức Quản Hiểu Lương nghe thế thì buông đũa xuống: "Đi đâu? Về nhà à?"

Khương Dực sờ sờ quả đầu rạ của mình: "Đi tiệm net."

Tóc Xanh nhìn nhìn cô gái bị phớt lờ bên kia, liếc mắt một vòng rồi đứng dậy theo sau Khương Dực. Lại Dương lải nhải không ngừng một bên cũng lập tức ngậm miệng, nháy mắt đem mục tiêu công kích tự giờ quăng ra sau đầu, đi theo đồng bọn.

Chúc Vi Tinh vẫn đứng tại chỗ, như cũ không mảy may nhúc nhích. Thế nhưng ngay lúc Khương Dực lướt qua, bỗng nhiên hai chân cậu mềm nhũn, thẳng tắp ngã xuống.

Khoảnh khắc ngã xuống ấy, dường như cậu được một đôi tay rắn chắc vững vàng đỡ lấy.

***

Chúc Vi Tinh lại nằm mơ.

Giấc mơ lần này không còn trừu tượng nữa, rất thực tế, nhưng dài dòng, phong phú và li kì.

Cậu mơ thấy mình đang đi trên con ngõ dài Linh Giáp, bên đường có mấy cô dì đang tán gẫu nhặt rau, sau lưng truyền đến tiếng ồn ào từ quán mạt chược, bô bô lốp bốp, so với âm thanh bắn pháo còn náo nhiệt hơn.

Một bãi đậu xe đơn sơ được xây dựng trên ngã ba phía trước bốn tòa nhà, một ông lão ngồi ghế đẩu tại cửa ra vào đang dò đọc báo từng câu từng chữ, nhìn qua, toàn là xổ số kiến thiết.

Mọi người xung quanh đều đang tán gẫu với nhau, nhưng không ai nhìn Chúc Vi Tinh lấy một cái, như thể cậu không tồn tại vậy.

Trời oi ả, Chúc Vi Tinh nhìn xuống dưới chân mình, không có cái bóng nào.

Đi đến tòa nhà 7, Chúc Vi Tinh bước lên bậc thang. Cầu thang tối om như cũ, nhưng dưới chân không có đồ vật linh tinh cản trở, cậu thuận lợi đi lên lầu bốn. Đầu tiên cậu trông thấy một bà cụ búi tóc đang ngồi ngoài hành lang đằng trước. Bà không lột đậu nành, mà đổi thành cái giỏ trúc nhặt giá đỗ, bên cạnh có một cô gái mười bảy mười tám tuổi. Không biết có chuyện gì, cô gái tựa ở chỗ ấy hai mắt đỏ bừng, bị bà cụ liếc mắt một cái, lập tức lấy tay áo lau nước mắt, tràn đầy ẩn nhẫn.

Lướt qua bọn họ, cửa nhà đã ở ngay trước mắt, nhưng Chúc Vi Tinh không đi vào, nhìn tòa nhà 6 ở đối diện, không chút do dự tiếp tục cất bước.

Rốt cục mơ vẫn là mơ, Chúc Vi Tinh cứ như vậy ra khỏi ban công, chuyển từ tòa nhà 7 sang tòa nhà 6, lại xuyên tường đi vào 407, không nhìn bố trí trong nhà mà đi thẳng đến phòng ngủ nhỏ. Sau khi thành công vào phòng, Chúc Vi Tinh cuối cùng cũng dừng bước.

Trong phòng có người, người đó nằm trên chiếc giường nhỏ, mở to mắt ngẩn người, nằm ngay đơ như xác chết.

Chúc Vi Tinh không quản được chân của mình, nhưng vẫn có thể ở trong mơ phàn nàn về hành vi của mình, phàn nàn mình chạy lung tung, chạy lung tung chưa nói, còn chọn chạy vào căn nhà không chào đón mình nhất, thật không hiểu ra sao.

Người trên giường không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn trần nhà như thế. Chúc Vi Tinh cũng không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn hắn. Hai người hai hướng ngang dọc, vẽ ra một hình chữ thập ngột ngạt trong phòng.

Không biết qua bao lâu, khi ánh sáng dần buông, màn đêm kéo đến, thế giới trong mơ trở nên u tối, tầm nhìn của Chúc Vi Tinh cũng trở nên méo mó. Cậu không thấy rõ những thứ trong phòng nữa, cũng không thấy rõ người nọ.

Chúc Vi Tinh bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bóng đêm đen kịt như một con quỷ vô danh mạnh mẽ xộc đến muốn kéo lấy cậu, cậu không khỏi lui về sau muốn chạy trốn, nhưng toàn thân lại trở nên cứng nhắc, nửa bước cũng khó mà nhấc chân.

Chúc Vi Tinh chỉ có thể hướng đến người trên giường, muốn cầu cứu. Nhưng tư thế của người kia vẫn không đổi, không để ý đến bất cứ thứ gì. Mắt thấy sương đen sắp bám rịt đến mu bàn chân cậu, Chúc Vi Tinh tựa như cua trong chậu, ra sức giãy dụa, lại không ích gì.

Rốt cục, Khương Dực nằm trên giường cũng động đôi ngươi, liếc nhìn về phía cậu. Khác với đám người trong ngõ Linh Giáp một mực không nhìn thấy Chúc Vi Tinh, ánh mắt Khương Dực chuẩn xác rơi trên người cậu. Ánh mắt hắn như một loại dã thú nào đó dưới lăng kính đêm tối, con ngươi phát ra ánh sáng xanh thẫm lạnh lẽo, nhấp nháy chăm chú, thậm chí chăm chú đến mức khiến Chúc Vi Tinh có chút sợ hãi.

Trong thoáng chốc, Chúc Vi Tinh nhìn thấy hắn cười, đường cong rất nhạt, thế nhưng lại quỷ quyệt một cách khó hiểu...

Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng cực lớn bỗng đột kích, xem Chúc Vi Tinh như giấy lộn, từ tòa nhà 6 - 407 trực tiếp rút về tòa nhà 7 - 401!

——

Thở hổn hển, Chúc Vi Tinh đột nhiên mở mắt tỉnh dậy.

Chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ hoang đường.

Chúc Vi Tinh đỡ lấy trán, hai bên thái dương cậu nảy lên, choáng váng mấy giây mới từ từ định thần lại, mơ hồ nhớ tới trước đó mình ngất xỉu ở Ngư Chu Nhai.

Nhìn xung quanh, nơi này là ở nhà, cậu đang nằm trên giường của anh trai ở tầng dưới, trong phòng u tối, chỉ mở một ngọn đèn nhỏ trên bàn sách.

Một bóng người đang gục trên bàn nhạy bén phát hiện động tĩnh của Chúc Vi Tinh, đứng dậy cộc cộc cộc chạy tới.

Chúc Vi Tinh nhìn gương mặt phóng đại trước mắt mình, gương mặt nó tròn trịa, hai má mập mập, khoẻ mạnh kháu khỉnh.

"Oa, anh Vi Tinh tỉnh rồi!!"

Giọng đối phương lớn đến nỗi suýt nữa thì mắt Chúc Vi Tinh nổi đom đóm. Ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra đứa nhỏ trước mắt là ai, chính là đứa nhóc tiểu học ban sáng đã vẫy tay với cậu dưới lầu, cháu trai của dì Tiêu, gọi là Long Long.

"Sao nhóc lại...ở nhà anh?" Lâu không uống nước, cổ họng Chúc Vi Tinh khô khốc, khàn khàn cất giọng.

"Em phải trông anh." Long Long bày vẻ mặt người lớn, "Không trông thì làm sao được."

"Bà nội đâu rồi?" Chúc Vi Tinh chống người ngồi dậy.

"Bà nội em về nhà nấu cơm rồi, bà nói khi nào anh tỉnh dậy thì gọi bà."

Chúc Vi Tinh lắc đầu: "Là 'bà nội của anh', bà Chúc, bà ấy đi đâu rồi?" Chúc Vi Tinh thấy bên ngoài không mở đèn, có vẻ như bà nội không ở nhà.

"À, bà của anh", Long Long một hồi mới hiểu được, "Bà nội em nói bà nội anh đến ngân hàng ạ, đến ngân hàng mới có thể mang anh đi khám bệnh."

Chúc Vi Tinh cau mày muốn xuống giường liền bị Long Long như mãnh hổ chụp mồi ép trở về, ép tới mức thân người gầy yếu của cậu suýt thì hộc máu.

"Anh không được đứng dậy!" Long Long hét vào tai cậu.

"Khụ khụ ", Chúc Vi Tinh cảm thấy thế giới quay cuồng, chịu đựng cơn ngứa ngáy khó chịu trong cổ họng, cậu đưa tay vỗ vỗ lưng đứa nhỏ ra hiệu cho nó bình tĩnh lại, "Được, anh không dậy, trước tiên nhóc đứng dậy đã..."

Long Long nghi ngờ nhìn cậu, được Chúc Vi Tinh liên tục bảo đảm mới thẳng người dậy, nhưng vẫn không yên lòng mà oằn nửa người bên giường, như thể đợi Chúc Vi Tinh khẽ động một cái liền tóm lấy cậu ngay.

Chúc Vi Tinh rất thức thời không lộn xộn nữa, cùng nó lí luận: "Anh không bị bệnh, thời tiết quá nóng nên anh bị say nắng ngất xỉu thôi, không cần đến bệnh viện. Anh lo lắng bà nội một mình ở bên ngoài, muốn đi tìm bà ấy."

Rốt cục Long Long hiểu được ý cậu, bèn lao nhanh ra ngoài như đoàn tàu xình xịch réo rắc.

"Bà——ơi —— ——anh Vi Tinh—— tỉnh rồi—— —— anh ấy nói không muốn đi ——bệnh viện —— —— mà muốn đi ra ngoài tìm bà nội —— Chúc —— —— ——!"

Cách hai cánh cửa của hai căn hộ, Chúc Vi Tinh nghe thấy Long Long cùng bà nội nó lớn tiếng 'giao lưu', xem ra người ở đây đều có thói quen 'liên lạc bằng cách gào rống' như thế, thấy vậy mà tiết kiệm tiền điện thoại không ít đâu.

"Ôi, tỉnh rồi à, đừng ngồi dậy, để cậu ấy nằm đi, bà sẽ đi tìm bà Chúc, bà biết bà ấy ở đâu, chờ bà ấy trở lại rồi chúng ta quyết định có đi bệnh viện hay không. Trước tiên con trông anh Vi Tinh nhé, chờ một chút bà nội đến, nhớ cho anh uống miếng nước,...", dì Tiêu dưới lầu căn dặn.

"Dạ —— —— ——!!!!"

Một phút sau, xe lửa nhỏ chạy trở về, quả nhiên nghe lời bưng một chén nước trên tay, mặc dù vung ngang vung dọc đến mức chỉ còn thấy cái đáy chén, nhưng có chút ít cũng còn hơn không.

"Cám ơn", Chúc Vi Tinh nhận lấy, nhoẻn miệng.

Long Long ngơ ngác nhìn cậu: "Anh, anh cười lên đẹp quá, thật đẹp trai, đẹp trai!"

Nghe đứa nhỏ khen cậu, Chúc Vi Tinh thầm nghĩ khí chất của mình hiện tại còn kém xa với cái từ đẹp trai này. Chẳng qua nhắc đến 'đẹp trai', Chúc Vi Tinh lại nghĩ tới gì đó.

"Nhóc biết ai đã đưa anh về không?" cậu hỏi Long Long.

Quả thật Long Long có biết đến chuyện này, thế nhưng chiếc loa lớn của nhóc ta lại tắt máy, như ăn trộm ghé vào tai Chúc Vi Tinh mà rù rì: "Bà nội nói, là tên nhóc du côn á."

--------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.