Phụ Sinh

Chương 103: 103: Vì Yêu Mà Trở Lại




Người dành chỗ ở hàng ghế đầu tiên cho Khương Dực chính là Mông Huy, cô có thể cảm nhận được sự lơ đãng của Khương Dực kể từ khi hắn ngồi xuống, hắn làm như không nghe thấy tiếng gào thét xung quanh, trò đang chơi trên tay cũng không qua nổi một ván, đôi mắt cứ liên tục liếc nhìn về phía trái khán đài.
Mông Huy tinh ý theo ánh mắt hắn nhìn lại, thành công phát hiện bóng người nọ đang đứng ở lối thoát hiểm hàng thứ tư.

Không biết là không khỏe hay là không muốn người ta chú ý, người nọ lúc vào trường lại đeo khẩu trang.

Có thể che hơn nửa khuôn mặt nhưng cũng không che được một thân đầy khí chất của cậu, đứng giữa một đám người thô to kệch cỡm, cậu vẫn tỏa sáng bắt mắt như thường.
Mặc kệ Đặng Nhất Dân khiêu khích Khương Dực, Mông Huy đứng dậy đi về phía khán đài, cô vốn định tìm một chỗ cho Chúc Vi Tinh khỏi phải chen chúc, kết quả vừa tới nơi đã hốt ngay xác người ngã xuống.

Mông Huy lập tức tiến lên, ngăn cản bước chân giẫm đạp ở xung quanh, đỡ Chúc Vi Tinh qua một bên.
Có một người nhiệt tình nhường lại chỗ ngồi cho bọn họ, Mông Huy kiểm tra người một lượt xem cậu có sao không, sau khi xác nhận không bị thương thì lập tức liếc mắt trừng mấy tên gây rối xung quanh.
Phát hiện ánh mắt Mông Huy ném tới bọn họ không phải là tức giận mà là đồng cảm, mấy sinh viên đại học F không khỏi lớ ngớ hoang mang, thậm chí còn cãi lại: "Bọn tôi không đụng vào cậu ta, là tự cậu ta ngã thôi!"
Mông Huy thở dài: "Nhớ kĩ, hôm nay anh Dân của mấy người mà bị chôn ở đây thì cũng là do mấy người cả."
Sinh viên đại học F: "???"
Chúc Vi Tinh ngã xuống cũng không phải không có hề hấn gì, cả người cậu rã rời đầu choáng mắt hoa, thế nhưng vẫn từ chối lời đề nghị đến phòng y tế của Mông Huy.

Nếu người kia đã không thi đấu, Chúc Vi Tinh cũng không muốn ở lại làm phiền người khác, cậu định tìm cơ hội lặng lẽ rời khỏi nhà thi đấu.

Nhưng vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt Khương Dực đang đứng bên sân đấu, chỉ thấy người kia vẫn luôn buồn bực nặng nề nhìn cậu chằm chằm, mấy giây sau, hắn đột nhiên thì thầm gì đó với lão Trữ, đến khi thầy ta ngập ngừng gật đầu, hắn bắt đầu cởi áo khoác ngoài.
Hành động này khiến Chúc Vi Tinh ngơ ngác, đồng thời cũng khiến cho bầu không khí căng thẳng trong hội trường đình trệ trong giây lát, sau đó lập tức sôi trào!!
Tình hình gì đây?
Không phải chứ?
Chẳng lẽ là như mọi người đang nghĩ?!

So với sự chấn động của các trường khác, người ở viện Thể thao U còn chấn động hơn, không ai hiểu rõ một Khương Dực tổn thương lui giới hai năm có bao nhiêu chán nản lười nhác hơn bọn họ, không đến mức cam chịu sa đọa nhưng cũng ôm một loại cảm giác quyết tuyệt không muốn dính líu đến bất kì sự kiện thể thao nào nữa.
Vậy mà, sau hai năm bốn tháng lẻ bảy ngày, Khương Dực lại muốn trở về võ đài?!
Khán giả kinh ngạc có, phấn khích có và cả bồn chồn cũng có.
Nhưng cũng không phải ai cũng vui như mở cờ, thấy trường đối thủ thật sự có khả năng đổi người, mấy sinh viên đại học F vừa mới la hét hung dữ nhất bấy giờ lại lên tiếng dị nghị, nghi ngờ hành vi này có hợp lệ hay không.
"Thật sự muốn lên à? Dựa vào cái gì?"
"Đúng vậy, trận bán kết vừa rồi đánh không công chắc?"
Mông Huy cũng hết sức ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới bị mấy tên khiêu khích kia kéo lại sự chú ý: "Khương Dực đã mấy năm không ra sân, không có nghĩa là hắn không có tên trong danh sách dự bị của đội Tán Đả viện Thể thao U.

Quy định của đại hội thể thao nêu rõ, đội viên bị chấn thương tạm thời lui xuống có thể thay thế bằng đội viên dự bị." Điền Đồng bị thương một bên vai không thích hợp tiếp tục thi đấu, đổi người là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng đầu kia vừa ngậm miệng thì lại có đầu khác trêu chọc: "Mấy năm nay người cầu lão Khương xuống núi nhiều như vậy, các loại mánh khóe chiêu dụ đều đã gặp qua hết rồi, sao lần này cho đại học F như nguyện thế? Cũng cho thằng nhóc kia mặt mũi quá rồi."
"Thế có khi nào thật sự là vì Hà Linh không? Vì yêu mà trở lại à!?"
Một số người xem trò vui không ngại lớn chuyện đã truyền tai nhau đồn đoán này, Hà Linh đứng cạnh nghe xong lập tức liếc mắt, giơ thẳng ngón giữa gai mắt cho cái mặt mỉm cười ngáo ngơ của Đặng Nhất Dân.
"Đừng có mà hại tôi, bọn ngu này!"
Đặng Nhất Dân bị vả ngay mặt sượng đơ, quay đầu nhìn Khương Dực đang đứng bên sân, ánh mắt càng thêm căm hận.
Khương Dực đang mặc đồ bảo hộ, hắn ngại thứ này vướng víu cản trở nên trước đây luôn không mang, nhưng bây giờ hết cách rồi, chỉ có thể hậm hực mang vào.
Đã đến giờ thi đấu, nhưng trên sân cũng không có ai thúc giục hắn, tất cả đều nhìn hắn vấp váp mặc đồ, làm nóng người, động tác lề mề chậm chạp, giống như một lão già đang tập thể dục dưỡng sinh trong công viên vậy.
Sau khi khởi động xong, Khương Dực lại liếc về phía khán đài, nhưng bị đám đông che mất góc nhỏ mà hắn muốn nhìn.

Khương Dực "Chậc" một tiếng không vui rồi đi về phía võ đài.
Theo bước chân của hắn, người của viện Thể thao U trong khán phòng dồn dập đứng lên.

Không biết ai huýt một tiếng vang dội, theo đó là tiếng vỗ tay reo hò ầm ĩ vang trời, trận đấu còn chưa bắt đầu mà bọn họ như thể đang ăn mừng chiến thắng trước vậy.
Thậm chí còn có người không biết xấu hổ hô lớn: "Khương Dực vô địch!" Hiển nhiên liền bị Khương Dực trừng mắt ghét bỏ.

Đối diện với sắc mặc đen như đít nồi của Đặng Nhất Dân, Khương Dực chủ động hỏi: "Đánh một ván hay hai ván?"
Đặng Nhất Dân vốn đã tức tối, nghe xong táp ngay: "Một ván đánh kiểu gì? Mẹ nó quy tắc là 3 ván thắng 2, ít nhất phải đánh hai ván, ông tám trăm năm không vào trận thì quên hết à?"
Lời này lập tức bị Lưu Chân To ở phía dưới thính tai nghe thấy, đáp trả: "Đồ ngu! Sao không thể đánh hả? Ván đầu đã tiễn mày về Tây Thiên thì cần chơi ván thứ hai làm gì!"
Bàn về độ thâm sâu, đại học F trước mặt viện Thể thao U chỉ có thể cúi đầu làm em trai thôi, nhìn Đặng Nhất Dân bị tức đến hít khí như lên cơn hen suyễn là hiểu.
Giữa một mảnh hỗn loạn như vậy, trận đấu bắt đầu.
Đặng Nhất Dân thấp bé liền cho là mình nhanh hơn, tiếng còi vừa thổi đã xông lên công kích Khương Dực, tung ra tổ hợp đấm đá cực nhanh cực mạnh, ý đồ muốn dùng chiến thuật hạ gục đối thủ trong vòng ba chiêu mà hắn ta đã dùng trong các trận đấu trước.
So với sự tiến công như vũ bão của hắn ta, Khương Dực lại không nhanh không chậm, Đặng Nhất Dân tiến thì hắn lui, Đặng Nhất Dân tấn thì hắn thủ, thậm chí còn tỏ ra bị động.

Nhưng thủ pháp né tránh trông như miễn cưỡng lại luôn luôn nhanh hơn đối phương một bước.

Cho dù Đặng Nhất Dân có tung ra đòn trí mạng thì sốt sắng cả buổi cũng chưa đụng được tấc da nào của Khương Dực.
Kim đồng hồ trên tường tích tắc quay tròn, Khương Dực trong lúc lui chân còn có thể tranh thủ nhìn thời gian, hành vi này tính sát thương thì không có, nhưng tính sỉ nhục thì cực lớn, suýt nữa đã khiến Đặng Nhất Dân tức đến xuất huyết não.
Ba phút dài trôi qua, khi tiếng còi kết thúc hiệp một vang lên, dưới đài lập tức dậy xôn xao.
"Ha ha ha ha ha ~~~ chơi nhà chòi dữ vậy trời."
"Sao lão Khương không ra tay? Thật sự muốn đánh hai ván à?"
"Không thấy Phó viện trưởng lôi kéo mấy ông thầy đang ra dấu với hắn ở một góc hay sao? Đám thợ chụp ảnh còn tưởng bọn họ muốn thu hút ống kính đó chứ."
"Tôi cá là họ Đặng kia chưa xem trận đấu lúc Khương Dực lấy giải vô địch quốc gia ba năm trước, thế mà muốn đánh cận chiến với lão Khương, nó cũng xứng à?!"
"Cười chết tao, hình như mới nãy tao thấy trong chớp mắt Khương Dực nhấc chân lên, lão Trữ ho một cái, ổng liền thả chân xuống."
"Khoảng cách này đặc biệt thích hợp áp sát đầu gối, nhưng Khương Dực mà thật sự dùng đầu gối chắc sẽ chọc thủng dạ dày tên ngốc đó quá, nên ổng mới thôi."
"Bảo Phó viện trưởng gọi xe cứu thương trước đi, nếu không thì không chơi trận này được đâu."
"Ay, niềm vui sướng lão Khương mang tới là niềm vui sướng trường tồn, thật sự khiến người ta hoài niệm mà."
Một phút ngập tràn châm chọc độc miệng trôi qua, hiệp hai bắt đầu.

Cận chiến không có tác dụng, Đặng Nhất Dân sau khi bàn bạc với huấn luyện viên thì thay đổi chiến thuật, lên kế hoạch tấn công từ xa.

Nhưng chân hắn ta không đủ dài, sải tay không đủ, tốc độ không đủ, sức mạnh cũng không đủ, chỉ có thể đi đường tắt.

Lấy hiểm thắng nguy, dùng mạnh đối yếu.

Điểm mạnh của Khương Dực có lẽ hắn ta không biết, nhưng điểm yếu của Khương Dực thì ai ai cũng biết.
Khi Đặng Nhất Dân bất ngờ nhắm vào đầu gối Khương Dực mà đá, quần chúng viện Thể thao U dưới đài lại náo loạn lần hai, lúc này là tức giận sôi sục.
Những năm đầu, Tán Đả chỉ là một môn võ cổ truyền Trung Quốc mở rộng ra, mấy năm gần đây đã có nhiều thay đổi về thể lệ vì xem đấu và ra đấu trường quốc tế, sau khi kết hợp ngày càng nhiều kĩ năng Quyền Anh Quyền Thái, thì nó càng gần với lối đánh tự do hơn.

Đấm gối chính là một đòn đá mạnh mẽ và uy lực của Quyền Thái, chuyên dùng để tấn công hạ bàn đối thủ, Đặng Nhất Dân nhắm thẳng vào phần dưới thắt lưng khá tinh tế.

Người ngoài đều cho rằng Khương Dực vì cứu người mà gãy chân, trong đó có cả nhóm du côn năm xưa, nghe đâu phải đóng 4 cái đinh mới phục hồi.

Mà nơi Đặng Nhất Dân tấn công, chính là chỗ đó.
Thấy vậy, Hà Nhị Cẩu ở phía sau Quản Hiểu Lương cũng không nhịn được chửi thề: "Đm, bỉ ổi!"
Sinh viên viện Thể thao U thì kích động nhảy dựng lên, cả hội trường mắng chửi ngợp trời.
Cũng may Khương Dực không chút hoang mang tránh khỏi đòn thứ nhất, lúc đối phương tiếp tục tung ra đòn thứ hai, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu liếc Đặng Nhất Dân một cái, vẻ mặt cà lơ phất phơ biến mất, đáy mắt lúc này hiện lên một loại tia sáng kì dị, tràn ngập ớn lạnh gai góc.
Là một lưỡi dao sắc bén vô hình, đầy sát khí.
Khi Đặng Nhất Dân nhận ra có gì không ổn thì đã muộn, Khương Dực gọn gàng khuỵu chân tung quyền đến đầu gối hắn ta, hai đòn công kích chọi nhau, Đặng Nhất Dân vốn đã chênh lệch hạng cân cơ bản không địch nổi, đầu gối xong đời còn chưa tính, hắn ta còn bị binh một cái vào đũng quần, cả người vẽ ra một đường parabol bay ra xa...!đập xuống mép thảm cách đó 4 mét, không đứng dậy nổi.
Một đòn kết thúc.
Trọng tài mới chạy đi mấy giây, Khương Dực đã cởi găng tay.

Khán đài câm lặng chưa tới một giây đã reo hò vang trời như sấm nổ, mặc kệ đối thủ bại trận dưới tay, Khương Dực bức bối trực tiếp nhảy xuống võ đài hướng đến dãy ghế dưới khán phòng.
Nửa đường lại bị lão Trữ ngăn lại, theo thường lệ xổ ra một tràng mắng, mắng kỹ xảo của hắn, mắng tính ứng biến của hắn, mắng sự phát huy của hắn, mắng chiến thuật của hắn.

Khương Dực đương nhiên không phục cãi lại, thế là một già một trẻ đứng đó cãi nhau ầm ĩ lật trời.

Tại khoảnh khắc này, mọi thứ dường như chưa từng thay đổi, Khương Dực vẫn tràn đầy năng lượng, con đường phía trước vẫn huy hoàng như cũ, hắn còn có rất nhiều trận đánh phải thi đấu, được huấn luyện viên, tuyển thủ và khán giả đặt lên mình vô vàn kì vọng.
Nhưng mộng cảnh chung quy vẫn phải thoát ra, hiện thực chung quy vẫn phải đến.

May là Khương Dực vẫn luôn thong dong, hắn bình tĩnh cởi bỏ đồ bảo hộ một cách dứt khoát, thậm chí là dứt khoát quá mức, không hề lộ ra chút lưu luyến bi thương nào, có điều chỉ chậm một chút khi tháo băng vải bó trên tay, còn bất cẩn làm rối thêm.
Cuối cùng cũng cởi xong trang bị, hắn tùy tiện khoác áo thể thao lên người rồi hướng đến hàng ghế khán giả.

Sau kết cục lụi tàn của ngọn đèn Tán Đả đại học F, đám sinh viên trường họ cũng ảo não dồn dập tản đi, chỉ còn lại người của viện Thể thao U và mấy trường khác vẫn còn ở tại chỗ để nghênh đón đại thần chiến thắng trở về.
Nhưng các anh em hệ võ thuật đều biết rõ tính nết Khương Dực, giở thói nịnh hót khiến cho bầu không khí xấu hổ như vậy rất dễ khiến cả nhà mau chóng nối gót Đặng Nhất Dân, vậy nên bọn họ nhao nhao đuổi người, thuyết phục mọi người rời đi, thành ra trước khi Khương Dực bước tới khán phòng, đám sinh viên đã bị đuổi đi tán loạn hết, chỉ còn một số tên không có mắt mới còn đứng nguyên tại chỗ thôi.
Khương Dực trực tiếp đi thẳng đến hàng ghế thứ tư, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến sắc mặt hắn đen thui.
Chỉ thấy Chúc Vi Tinh nghiêng đầu tựa vào trong ghế, hàng mi dài buông xuống không nhúc nhích.
Khương Dực giận chó đánh mèo liếc Mông Huy bên cạnh.
Mông Huy vô tội giải thích: "Không phải ngất đâu, hình như là...!đang ngủ." Cô thậm chí còn tự khâm phục bản thân lúc này không cười thành tiếng, giờ này mà cậu còn ngủ được thì khác gì ngất xỉu đâu.
"Ha ha ha ha, cũng quá thảm đi, một màn anh hùng biểu diễn đều trôi sông hết rồi." Đột nhiên có một giọng nói vang vọng cất lên, nói thay suy nghĩ trong đầu Mông Huy...
Vẻ mặt Khương Dực nhất thời vặn vẹo, hắn trừng mắt về phía người mới lên tiếng, là một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, đeo kính râm, trông như một gã bán nước dừa giải khát.
Đối diện với vẻ mặt phẫn nộ kia, đôi mắt dưới kính râm của Sơ Mi Hoa như bị mù, hắn ta còn hào phóng nhe răng cười với Khương Dực.
"Nói chuyện chút đi?"
Khương Dực nhìn chằm chằm hắn hai giây liền thờ ơ dời đi chỗ khác, coi hắn ta như không khí, cúi người ôm lấy người đang ngủ say trên ghế.
Sơ Mi Hoa bất đắc dĩ: "Sao cậu không quan tâm tới tôi, không thấy tôi rất giàu có hay sao?"
Mông Huy nhịn không được lên tiếng: "Ông chủ quán nước dừa à?" Phong cách này cũng quá hợp đi.
Sơ Mi Hoa lập tức tháo kính râm, lộ ra một khuôn mặt anh khí bừng bừng, mất hứng nói: "Em gái này, em nhìn bộ dáng soái ca này của tôi đi, có nhầm lẫn gì không vậy?"
Mông Huy chỉ vào hai người bên cạnh mình: "Công xòe đuôi trước mặt Phượng Hoàng, ông anh có nhầm lẫn gì không?"
Sơ Mi Hoa bức xúc: "Ôi viện Thể thao U mấy người từ thầy đến trò đều không thân thiện chút nào."
Hắn ta ở đó cãi nhau với người ta, khóe mắt phát hiện tên nhóc kia đã ôm người rời đi, thấy hắn sắp sửa ra khỏi sân thể dục, Sơ Mi Hoa không khỏi nghiêm túc trở lại.
"Khương Dực", hắn lớn tiếng gọi, "Cậu không muốn biết về vụ tai nạn xe bảy năm trước hay sao?"
- -----------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.