Giải quyết bữa sáng xong xuôi, hai người lên đường, chẳng biết vì sao hai ngày trước bên phía ban tổ chức đột nhiên thông báo thay đổi địa điểm, từ một studio nhỏ trong trung tâm thương mại đổi thành phòng hòa nhạc nhỏ trên tầng ba của khu bảo tàng nghệ thuật thành phố U.
Đến nơi mới phát hiện quy mô còn lớn hơn mọi người tưởng tượng nhiều.
Hoa tươi đầy ắp xung quanh, trên sảnh trải thảm đỏ, ở trước cửa thang máy còn có mấy nhân viên tiếp tân đặc biệt tiếp đón, một đường dẫn Chúc Vi Tinh và Khương Dực đến nơi diễn ra cuộc thi.
Bởi vì là cuộc thi tưởng niệm không tiếp nhận người ngoài đăng kí, thi đấu là phụ, tưởng niệm mới là chính, cho nên phong cách trong sân được trang trí hết sức tinh tế tao nhã.
Tổng thể chia thành ba khu vực chính: Tiền sảnh bố trí một triển lãm nhỏ xoay quanh chủ đề Hồng Tử Huân, ở đây trưng bày rất nhiều bức ảnh, bản thảo và các bài phỏng vấn khi cô còn sống; Hội trường trung tâm là sân khấu biểu diễn với không gian chuyên nghiệp, đầy đủ các thiết bị tốt nhất; Sau cùng là hậu trường cho thí sinh nghỉ ngơi và chỉnh trang, thậm chí còn chia ra từng khu trang điểm thay quần áo riêng cho mỗi người, điều kiện tốt đến kì lạ.
Lúc Chúc Vi Tinh mang đồ vào hậu trường cũng nghe thí sinh cách vách ngạc nhiên cảm thán thốt lên.
"Lúc tôi tham gia năm ngoái có được đãi ngộ tốt vậy đâu, sao cuộc thi dương cầm tưởng niệm này mới được ba năm đã phô trương lớn như vậy? Năm nay là sinh nhật năm 39 của cô Hồng đúng không? Nếu muốn làm lớn thì cũng phải chọn năm sau mới đúng chứ nhỉ."
"Đúng vậy, tôi nghe nói vòng sơ tuyển thí sinh tham gia cũng chỉ có hơn một trăm người, được chọn đến sân khấu biểu diễn có hai chục người, một cái studio nhỏ đã đủ để tổ chức rồi, sao bỗng nhiên lại đổi đến đây? Chẳng lẽ có fan ruột tài trợ à?"
"Cũng có thể lắm, cô Hồng trong nghề có rất nhiều người hâm mộ, ai cũng giàu nứt đố đổ vách.
Nhưng đây mới là lần đầu tiên tôi thấy đến thi đấu mà còn được ăn buffet.
Có cả tôm hùm nữa, ôi trời, tôi muốn đổi với người thi đầu tiên để diễn xong sớm rồi đi ăn quá!"
Mặc dù Chúc Vi Tinh cũng cảm thấy chuyện này hết sức mới mẻ kì lạ, nhưng cậu mới tới thi lần đầu nên không có tư cách ý kiến gì, chỉ yên lặng nghe một lát rồi đi ra ngoài.
Khương Dực không thể đi theo cậu vào hậu trường, bị cậu bỏ lại ở tiền sảnh để đợi.
Nhưng Chúc Vi Tinh ra đó lại không thấy người đâu.
Cậu cũng không vội, sẵn dịp mà đi xem triển lãm luôn.
Triển lãm không được sắp xếp theo thứ tự cụ thể nào mà xen kẽ từng giai đoạn cuộc đời Hồng Tử Huân với nhau, có chút lộn xộn tản mạn, nhưng lại hợp với tính cách tiêu sái tùy ý của cô Hồng vô cùng.
Phần lớn đều là ảnh chụp biểu diễn của cô trên sân khấu, đại đa số nữ nghệ sĩ biểu diễn đều mặc váy dài truyền thống, nhưng Hồng Tử Huân chủ yếu chỉ mặc quần, để tóc ngắn, thậm chí có mấy lần còn mặc âu phục đeo cà vạt lên sân khấu, khí thế hiên ngang phóng khoáng đủ để trấn áp cả hội trường, cũng khiến cho những tranh cãi ban đầu dần dần biến thành hình tượng biểu diễn cá nhân của cô.
Chúc Vi Tinh một đường nhìn từng dấu vết tồn tại của cô, nhìn cô học tập, tốt nghiệp, lên sân khấu, nhìn cô huy hoàng rực rỡ, tài hoa hơn người lại tùy ý phóng khoáng, bất kể là đối với sự nghiệp hay tình yêu, điều kiên trì không buông bỏ lí tưởng.
Chúc Vi Tinh ước ao và sùng bái nghĩ, cô hẳn phải là dáng vẻ mà Lâu Minh Nguyệt của đời trước muốn trở thành nhất...
...
Lúc Tuyên Lang từ bãi đậu xe đi ra, y nghe thấy có người gọi video ở bên cạnh cửa lầu một.
Người trong điện thoại nói: "...!Trước tiên bắt đầu điều tra từ viện Nghệ thuật U và Ngư Chu Nhai đi, người quen nhiều, giám sát cũng tương đối dễ dàng, nếu không có kết quả thì hẵng tính đến Cố Nhân Phường..."
Tuyên Lang liếc nhìn về phía đó, thấy một thanh niên đang ngồi xổm trước bậc thang, trên miệng cắn điếu thuốc, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nhìn người đang dong dài trong màn hình: "Một tuần?"
"Không phải chứ đại ca, nhiều chỗ như vậy, một tuần xong kiểu gì."
"Năm ngày?"
"Năm ngày thì khác gì đâu."
"Ba ngày?"
"Được rồi được rồi, biết rồi, năm ngày thì năm ngày."
"Ba ngày." Thanh niên lặp lại, mặc kệ tiếng la ó biểu tình trong điện thoại, hắn cúp máy.
Rít một hơi thuốc, như phát hiện bị người ta nhìn chằm chằm nãy giờ, hắn nhạy bén quay đầu nhìn lại, đáy mắt còn đọng hung ác bị Tuyên Lang thấy rõ.
Tuyên Lang ngẩn ra, hai giây mới phản ứng lại, miễn cưỡng cười một cái thân thiện rồi xoay người lên lầu như không có gì xảy ra.
Bước vào phòng triển lãm của hội trường, y liếc mắt một cái là thấy Chúc Vi Tinh đang đứng trước bức tường vinh danh.
Tuyên Lang đi tới bên cạnh cậu, men theo ánh mắt nhìn lên mấy bức ảnh trên tường, xuất hiện trên đó đều là những người quan trọng nhất tồn tại trong cuộc đời Hồng Tử Huân.
Có cha mẹ cô, sư huynh sư đệ trong phòng đàn, giáo viên của cô ở nước ngoài và một vài người bạn tốt trong dàn nhạc.
Không có hai người chồng của cô, Hồng Tử Huân trước giờ luôn sảng khoái, lúc yêu thì oanh oanh liệt liệt, nhưng khi ầm ĩ cắt đứt thì cả đời đều sẽ không qua lại nữa.
Mà trong số đó, bức ảnh của sư huynh đệ lại đặc biệt lớn nhất.
Đại thần Hải Ưng đương lúc thịnh niên đứng ở đó, bị ba cái đầu củ cải nhỏ vây quanh, Hồng Tử Huân lúc ấy 11 tuổi mỗi tay dắt một cậu bé, ba người bọn họ cùng nhau làm mặt quỷ trước ống kính.
Tuyên Lang nhìn thấy, trong mắt ánh lên hoài niệm.
Chúc Vi Tinh cũng đang xem tấm ảnh kia, trong mắt ánh lên sắc sáng chưa từng có, giống như sương mù giữa mây bị xua đi một lớp vậy.
Cậu nhẹ nhàng hỏi: "Cô ấy mất thế nào?"
Tuyên Lang nói: "Em hiểu mà, người nổi tiếng dù có sống thoải mái đến đâu, ít nhiều gì cũng luôn có áp lực không ai biết ở phía sau.
Mệt mỏi, cộng với thuốc lo âu gây ra ngừng tim, một ngày trước cuộc thi, đột nhiên ngã xuống trong khách sạn.
Đi rất nhanh, ngay cả cấp cứu cũng không kịp làm."
Suy nghĩ một chút y lại nhạt cười: "Chết cũng chết hấp tấp vội vàng như vậy, coi như đúng với cái tính nết tùy ý của cô ấy đi."
"Cho nên thầy cũng không muốn trở thành người nổi tiếng sao? Thà làm một giáo viên tự do tự tại?" Cũng chính là nghề nghiệp mà Hồng Tử Huân đã từng muốn làm nhất.
Tuyên Lang lắc đầu: "Em nghĩ nhiều rồi, tôi lui khỏi dàn nhạc, chọn làm giáo viên chỉ vì tôi muốn làm giáo viên mà thôi, tôi chán cuộc sống bị người ta chú ý.
Vi Tinh, có một đạo lí em nhất định phải hiểu, chúng ta dù theo đuổi lí tưởng nào thì tiền đề đều phải là chính mình, chớ vì trách nhiệm với người khác mà sống, đó là điều mà người yêu thương em tuyệt đối không muốn nhìn thấy nhất."
Chúc Vi Tinh rũ mắt xuống, trầm mặc một lúc lâu, cậu bỗng nhiên nói: "Thầy, em có một thỉnh cầu..."
...
Không có mấy lời khách sáo khô khan dài dòng, "Cuộc thi dương cầm tưởng niệm Hồng Tử Huân lần thứ ba" được MC giới thiệu ngắn gọn rồi trực tiếp mở màn, ban giám khảo ngồi xuống, thí sinh lần lượt lên sân khấu, hết thảy đều lưu loát dứt khoát.
Người dự thi đều là những người trẻ tuổi, cũng có một số đã rời trường.
Chúc Vi Tinh nhớ rõ trên mẫu đăng kí chỉ hạn chế chuyên ngành dương cầm, không hạn chế nhất định phải là sinh viên.
Vì vậy bọn họ có người vẫn còn đang đi học, có người đã ra xã hội hành nghề, chẳng hạn như giáo viên hoặc nghệ sĩ biểu diễn.
Như vậy tuyển thủ đương nhiên có trình độ chuyên môn cao, buổi biểu diễn trong trường không thể so sánh được.
Thí sinh nổi trội, ban giám khảo tất nhiên còn vượt trội hơn một bậc, trong thời gian chuyển lượt, thí sinh dưới sân khấu lao nhao cảm thán, ban giám khảo năm nay thực sự rất lợi hại.
"Tôi vẫn nghĩ không ra tại sao Đổng Thụ Thanh lại đến? Bên ngoài một chút tin đồn cũng không có, không phải thầy ấy làm giám khảo mấy cuộc thi lớn ở nước O hay sao?"
"Còn có Triệu Bính Nhiên, hình như sức khỏe thầy ấy cũng không tốt, hai năm trước lễ trao giải Kim Luật cũng không đi, ngay cả chức vụ giáo sư của viện Âm nhạc U cũng từ chức mà, thế mà lại xuất hiện ở đây làm giám khảo..."
"Danh sách cuộc thi đều bị tôi xem nát rồi, ban tổ chức rõ ràng vẫn là mấy người năm ngoái, chẳng lẽ có nhân vật lớn nào tài trợ mà không để lại tên à, mới có thể mời được mấy vị lão làng này đến? Là vị anh hùng vô danh nào vậy? Có ý gì đây?"
"Oà, độ khó của cuộc thi bỗng chốc tăng lên gấp đôi, hai người này thật sự rất nghiêm khắc, một giây dư thừa cũng không cho, nghe không lọt liền trực tiếp kêu ngừng.
Đổng Thụ Thanh mặt Diêm Vương kia thật đáng sợ, bị thầy ấy nhìn chằm chằm làm sao đàn đây..."
"Tôi có xem danh sách cuộc thi rồi, quả nhiên đều chọn Beethoven, tôi nghi là mình đụng độ với mấy người quá, làm sao bây giờ, tôi nhất định không sánh bằng người ta."
"Ai bảo sở trường cô Hồng là chơi Beethoven chứ, rất nhiều người nhập môn đều học theo phong cách của cô ấy tới đây.
Nếu không thì cũng là Brahms, Đổng Thụ Thanh thích nghệ sĩ này, ai cũng biết nếu chơi nhạc của hai nghệ sĩ đó sẽ được ban giám khảo ưu ái trong cuộc thi tưởng niệm này."
"Nhưng cũng không đến nỗi, cậu thấy không, bên trong có một bài của Mendelssohn!"
"Ồ? Thiệt hay giả vậy? Đây không phải là chấm hết luôn à? Tên này không biết cô Hồng lúc luyện tập ghét nhất là Mendelssohn sao?"
"Chắc là tính sai đường? Cả bàn đại tiệc hoàng gia lại có một chén cháo hoa trong đó biết đâu chừng lại kích thích khẩu vị đấy."
Bọn họ nghị luận cũng không có ác ý gì, phần nhiều là trêu chọc tự giễu là chính, Chúc Vi Tinh nghe xong cũng không giận, nhưng không ngờ lại có người nghiêm túc phản bác lại mấy người kia.
"Cô Hồng chưa từng nói ghét bỏ ai, phong cách của cô từ nhỏ đã không hợp với Mendelssohn, sau đó mới chậm rãi bắt đầu thử cái khác, mấy buổi hòa nhạc trước khi cô qua đời đều có diễn qua Mendelssohn."
Chúc Vi Tinh quay đầu, phát hiện người đang nói chuyện là một thanh niên trẻ tuổi gầy gò, đeo mắt kính khá dày, nhìn tầm tầm tuổi cậu.
Nói xong câu này thì đứng lên, hóa ra trên sân khấu đang gọi tên của cậu ta.
"Thí sinh số 14, Lư Phi Tề."
Vị tuyển thủ này hình như rất có tên tuổi, mấy người dưới sân khấu vốn không hài lòng với phản bác vừa rồi của cậu ta, nhưng sau khi nghe tên cậu ta thì bắt đầu nhao nhao cảm thán, hóa ra cậu ta chính là Lư Phi Tề của viện Âm nhạc U.
Viện Âm nhạc U? Học viện âm nhạc chân chính chất lượng nhất của thành phố U, trong mắt viện Nghệ thuật U bọn họ có thúc ngựa đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Bạn học Lư chọn bài của Listz, bất kể là cảm xúc hay kĩ xảo đều vượt mặt những thí sinh khác một đoạn xa, quan trọng nhất là, có thể nghe ra trong tiếng đàn của cậu ta có sự kính trọng đối với Hồng Tử Huân.
Là sự tôn trọng, không phải bắt chước theo, cậu ta đã giữ lại phần lớn đặc điểm cá nhân của mình khi chơi, thực sự xứng đáng với cái tên cuộc thi dương cầm tưởng niệm.
Chúc Vi Tinh thấy mấy vị giám khảo đều gật đầu, Đổng Thụ Thanh còn lộ ra cái cười đầu tiên từ lúc mở màn tới giờ, miễn cưỡng cảm thấy cuộc thi này không quá tẻ nhạt.
Lúc này, Chúc Vi Tinh cũng được nhân viên công tác thông báo đợi lên sân khấu, cậu vừa đứng lên liền thu hút ánh mắt từ bốn phía.
Từ khi Chúc Vi Tinh vào cửa đã có nhiều người len lén chú ý đến rồi.
Không biết lai lịch cậu thế nào cũng không cản trở được suy đoán của mọi người, dù sao có vài người chỉ riêng khí chất thôi cũng đã trông giống cao thủ, cho dù là khuôn mặt mới mẻ xa lạ đi nữa.
Chúc Vi Tinh đi đến bên hậu đài, nhìn thấy Tuyên Lang đang trầm mặc đứng đó.
Vẻ mặt thầy Tuyên nghiêm túc mà nói cũng không thể nói là tán thành được, trong sự do dự xen lẫn một tia khổ sở, trông vô cùng phức tạp.
Chúc Vi Tinh biết quyết định này của mình rất tùy hứng, nếu như thầy không đồng tình cậu cũng có thể hiểu được.
Tuyên Lang hỏi lại lần nữa: "Em nhất định có lí do để làm vậy sao?"
Chúc Vi Tinh nói: "Xem như có đi."
Tuyên Lang: "Em biết hậu quả chứ?"
Chúc Vi Tinh: "Em biết."
Tuyên Lang nở nụ cười: "Được rồi."
Chúc Vi Tinh lại khó xử: "Có cần báo với ban tổ chức không?"
Tuyên Lang doạ cậu: "Báo hay không báo kết quả cũng như nhau thôi, em lo chuẩn bị tâm lí cho tốt là được rồi, rất có thể mới lên đánh hai nốt đã bị đuổi xuống sân khấu đấy."
Chúc Vi Tinh tỏ vẻ đã hiểu, suy nghĩ một chút vẫn nói: "Thầy, xin lỗi..." Có lẽ lần này sẽ phụ lòng y đã đề cử rồi.
Tuyên Lang lại lắc đầu: "Không cần xin lỗi, tôi nói rồi có nhớ không, muốn làm cái gì thì làm cái đó, thái độ tự do tự tại là được rồi."
Chúc Vi Tinh lẳng lặng nhìn y.
Trước khi lên sân khấu, cậu vẫn không khỏi quét mắt xuống dưới một vòng.
Tuyên Lang như biết cậu đang tìm gì, nói: "Người ở dưới lầu hút thuốc gọi điện thoại, chắc lát nữa sẽ lên."
Chúc Vi Tinh lại chỉ gật đầu, vẫn kiên trì đứng đó nhìn xuống ghế khán giả.
Không tới hai giây, bên cửa ló ra một bóng người cao lớn, liếc mắt một cái đã bắt được ánh mắt Chúc Vi Tinh, hắn hất cằm với cậu, giống như đang nói: "Ông ở đây."
Chúc Vi Tinh trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, nhưng nắm tay siết chặt bên hông lại hơi thả lỏng ra một chút, sau khi hít thở sâu một hơi, cậu thẳng lưng, bước lên sân khấu.
Trên màn hình hiện lên bài dự thi của cậu, —— Mendelssohn.
Dưới hội trường truyền đến tiếng thổn thức nhỏ, hóa ra món cháo hoa nọ chính là do cái người được chú ý từ khi mới vừa xuất hiện này.
Vậy xem ra điểm số sẽ không quá thấp, dù sao trông dáng dấp đẹp đẽ thế kia cũng có thể cho thêm điểm mà.
Có điều ban giám khảo lại không phải dạng trông mặt mà bắt hình dong, có mấy người đã dựa vào thành ghế, bộ dáng không mong đợi gì.
Nghe qua mười lăm thí sinh biểu diễn, mặc dù đều là chuyên nghiệp, nhưng trong tai mấy vị đại thần cuộc thi âm nhạc tầm cỡ quốc tế này thì, ngoại trừ Lư Phi Tề, còn lại như nhạc thiếu nhi.
Đổng Thụ Thanh và Triệu Bính Nhiên hiển nhiên đã mệt mỏi, đặc biệt là Triệu Bính Nhiên, hơn nửa thời gian đều dùng tay đỡ trán, như ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi cậu trai trên sân khấu ngồi xuống, tay đặt lên phím đàn, thả xuống nốt đầu tiên.
Triệu Bính Nhiên khẽ ngẩng đầu lên, Đổng Thụ Thanh cũng đổi sắc mặt.
Dĩ nhiên không phải vì cậu đàn tốt, chỉ mới một âm tiết thì không thể phân tốt xấu, mà bởi vì, bài cậu chơi căn bản không phải của Mendelssohn.
Là Bach, của Bach.
Triệu Bính Nhiên cau mày hỏi Đổng Thụ Thanh: "Tình huống gì đây?"
Đổng Thụ Thanh cũng không hiểu ra sao.
Có phải bạn học này căng thẳng quá mà phạm sai lầm hay không? Hay đã nhầm lẫn giai điệu? Bất kể là giai điệu nào thì cũng không thể đột ngột thay đổi như vậy được? Chỉ cần đã tham gia thi đấu thì đều biết, trò vặt tự cho là thông minh này vô luận là lí do gì đều chỉ có một kết cục.
Hủy bỏ phần trình diễn, loại bỏ tư cách dự thi.
Quả nhiên, đã có giám khảo lạnh mặt ra hiệu dừng lại với người trên sân khấu..