Phụ Sinh

Chương 137: C137 Pathétique



Dưới sự mong đợi của toàn thể khán giả, Chúc Vi Tinh ngồi xuống trước đàn. Khác với màn trình diễn gọn gàng trong , lần này cậu nhìn chằm chằm vào phím đàn vài giây mới chậm rãi nhấc ngón tay đánh các nốt nhạc.

Là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà soạn nhạc nổi tiếng nhất làng nhạc cổ điển, đã quen thuộc với nhiều người kể cả dân ngoài ngành. Việc biểu diễn một tác phẩm nổi trội như vậy trong cuộc thi thực ra là rất bất lợi, nếu chơi không tốt thì không chỉ riêng ban giám khảo, mà cả những khán giả bình thường cũng có thể quay lưng với bạn ngay, áp lực cực kì lớn.

Đánh giá về màn trình diễn của Chúc Vi Tinh trong trận đấu lần trước, hầu hết mọi người đều cho rằng dù cậu không thể tạo ra một bản Beethoven độc đáo thì ít nhất cũng có thể miễn cưỡng trung thành với nguyên tác, dù sao nền tảng kỹ thuật của cậu cũng rất vững chắc.

Thế nhưng khi bản nhạc bắt đầu vang lên, trước khi dân ngoài ngành nào kịp phát hiện ra thì ban giám khảo dưới khán đài đã cau may trước tiên, theo sau là các thí sinh còn lại.

Chương đầu tiên của được Chúc Vi Tinh trình diễn mở đầu bằng phần giới thiệu, đưa người nghe vào chủ đề từ chậm đến nhanh. Ngắn ngủi mười nhịp đã bao trùm vô số cung bậc cảm xúc, gần như thiết lập nên giai điệu của toàn bộ tác phẩm.

Nhưng thí sinh số 15 lại chơi đến đơn giản, quá mức thờ ơ và nhạt nhẽo, cứ như một cỗ máy khuyết thiếu cảm xúc.

Nếu loại khẩu vị khô khan này cứ tiếp tục cho đến kết màn thì ban giám khảo và khán giả nếu khoan dung sẽ cho rằng cậu không phù hợp với phong cách của Beethoven, vận may lại kém, mà không mảy may nghi ngờ năng lực của Chúc Vi Tinh. Nhưng những bước nhảy tiếp theo lại lộ ra sai sót rõ ràng đến mức ngay cả dân không chuyên cũng phát hiện ra có chỗ không đúng.

Vì đây là tiết mục được chỉ định nên ban tổ chức sợ có một số thí sinh chưa từng chơi bản nhạc được bốc trúng, họ thậm chí còn cho phép thí sinh mang nhạc phổ, nếu không quen thì cũng có thể vừa xem vừa chơi, sẽ không đến mức trở thành thảm họa như vậy. Thí sinh này không chỉ ở dưới mức tiêu chuẩn mà còn biểu hiện hoảng hốt và mất trí.

Là do quá căng thẳng chăng?

Hay là, ngoại trừ thì không thể chơi cái nào khác?

Chúc Vi Tinh quả thực là đã mất tập trung, nhưng không phải vì căng thẳng, mà chỉ là cậu chợt nhớ lại một vài chuyện cũ.

Cậu đứng trước cửa sổ phòng bệnh của Bệnh viện Trung Ương và nhìn những bông hoa hướng dương ở dưới lầu.

Những bông hoa này cách đây vài ngày rõ ràng còn nở rộ rất đẹp, thế mà bây giờ rũ rượi héo úa dần trông như thiếu nước, cái đầu to oạch nghiêng trái ngã phải nặng nề cụp xuống, chẳng có chút sức sống nào.

Cậu ngoảnh mặt đi, bình tĩnh hỏi Chủ nhiệm Lý ở phía sau: "Khối u tế bào của tôi không những tái phát sau mười sáu năm, mà còn trở nên nặng hơn sao?"

Chủ nhiệm Lý lặng thinh.

Cậu lại hỏi: "GBM là gì?"


Hỏi xong, dường như cậu cũng đã tự mình nghĩ tới.

"GBM... Glioblastoma Multiforme, tên đầy đủ là u nguyên bào thần kinh đệm. Trước khi mắc bệnh lúc mười tuổi, tôi đã đọc rất nhiều tài liệu khoa học phổ thông về u não, GBM... độ IV, cũng là loại u cấp độ cao nhất trong số các bệnh ung thư, đến nay vẫn chưa có thuốc chữa trị, có đúng không?"

Chủ nhiệm Lý vẫn cứ lặng thinh.

Nhưng cậu lại hiểu: "Tôi nhớ mười sáu năm trước, tỷ lệ sống sót trung bình của GBM là mười tháng, hiện tại thế nào?"

Chủ nhiệm Lý khựng lại, cắn răng nói: "Mười lăm tháng."

Lâu Minh Nguyệt gật gật đầu, tiếc nuối nói: "Rất ngắn."

Chủ nhiệm Lý khổ sở: "Minh Nguyệt, chúng ta không nhìn vào con số đó được không, nếu nhìn cao hơn, cũng có thể mười năm, năm năm. Đừng bỏ cuộc, chúng ta có thể nỗ lực hết sức, kỳ tích chẳng phải do tạo hóa tạo ra sao. Hôm nay chúng ta có thể sắp xếp nhập viện, sau khi hội chẩn sẽ tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt, chữa trị càng sớm càng tốt..."

Lâu Minh Nguyệt không nói gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, cậu đột nhiên lắc đầu: "Nếu nằm viện, sẽ không kịp."

"Minh Nguyệt..." Chủ nhiệm Lý sốt ruột.

Lâu Minh Nguyệt ngắt lời y: "Tôi sẽ trở về nằm viện, chỉ là chờ thêm một chút nữa thôi, tôi cần làm xong một số việc, cần gặp một số người..."

Tình huống hỗn loạn và xấu hổ như vậy có thể từng xảy ra ở các vòng sơ loại của Kim Luật những năm trước, nhưng ở bán kết thì đây thực sự là lần đầu tiên.

Mặc dù thí sinh này nhận được rất nhiều lời khen từ ban giám khảo, đặc biệt là Đổng Thụ Thanh cùng Triệu Bính Nhiên, nhưng dù có thiên vị đến đâu cũng không thể chấp nhận sự tùy tiện này của cậu được, thực sự là làm tổn hại đến danh tiếng của cuộc thi.

Nhưng bọn họ vẫn do dự không biết có nên ra hiệu dừng lại hay không, nếu thực sự làm gián đoạn, đừng nói thí sinh số 15 này không còn hi vọng đoạt giải, có lẽ ngay cả sự nghiệp sau này của cậu cũng sẽ bị tổn hại rất lớn.

Đương khi ban giám khảo đang hết sức mâu thuẫn cân nhắc, âm thanh trên sân khấu lại đột ngột im bặt, số 15 đã tự mình dừng lại.


Tiếng đàn bị đứt đoạn.

Bất kể là biểu diễn hay là thi đấu, việc dừng lại giữa chừng chính là một tai nạn lớn khi biểu diễn. Bạn có thể nhảy, có thể hòa âm, có thể lặng lẽ lặp lại một đoạn, thậm chí có người còn nhanh trí bịa ra một đoạn nhạc mới ngay tại chỗ, tìm cách tiếp tục bản nhạc và hoàn thành nó.

Dừng lại, là kết cục không ai mong muốn nhất.

Nhưng Chúc Vi Tinh đã dừng lại.

Trong lúc khán giả không nói nên lời, ban giám khảo cảm thấy tiếc nuối và ban tổ chức thì phát điên, ngỡ rằng cậu đang có ý định bỏ cuộc thì số 15 sau khi hít một hơi thật sâu, cậu bình tĩnh nói: "Tôi muốn chơi lại."

Với màn trình diễn vừa rồi của cậu, nếu chơi lại lần nữa cũng không có ý nghĩa gì, ban giám khảo căn bản không thể cho cậu điểm cao. Có hai vị liên tục lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý, riêng Đổng Thụ Thanh cùng Triệu Bính Nhiên lại ra hiệu có thể, sẵn sàng cho cậu thêm một cơ hội, thế nên theo quy định của cuộc thi, tình huống hiện tại đành phụ thuộc vào ý kiến của vị giám khảo cuối cùng.

Đó là một ông cụ người nước ngoài, ở vòng bán kết, ban tổ chức đã đặc biệt mời Silvio, một bậc thầy piano nổi tiếng quốc tế đến từ nước Y. Ông có một vài mối liên hệ với Trung Quốc, cũng biết một chút tiếng Trung, và không ít thí sinh trong cuộc thi đều là hướng về danh tiếng của ông mà đến.

Vào lúc này, Silvio nhìn Chúc Vi Tinh, ông nói thẳng: "Cậu chơi Beethoven không giỏi lắm."

Chúc Vi Tinh thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."

Silvio: "Cho nên, có cần thiết phải tiếp tục không?"

Chúc Vi Tinh không hề lúng túng trước câu hỏi hạ thấp của ông cụ, cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có."

Khán giả nhất thời vô cùng ngạc nhiên trước thái độ bình tĩnh của cậu. Trước mặt cậu chính là Silvio, một trong những nghệ sĩ piano kiệt xuất nhất thế kỷ trước, thế mà tên nhóc trên sân khấu này không biết trời cao đất rộng là gì ư? Cậu dám tự tin như vậy trước lão đại sau màn chơi thất bại vừa rồi sao, e là ăn không được bèn phá cho hư đây mà.

Không ngờ tới Silvio chỉ nhìn cậu vài giây rồi thực sự gật đầu.

Lão đại đã không sợ lãng phí bảy phút đồng hồ này thì, những vị giám khảo khác đương nhiên không còn ý kiến gì nữa.


Còn Chúc Vi Tinh sau khi trở lại với cây đàn dưới ánh mắt động viện của Đổng Thụ Thanh, ngồi được hai giây, cậu cố gắng chịu đựng sự khó chịu của cơn sốt cao, lắc lắc bàn tay đau nhức khiến nó thôi run rẩy, cậu gõ xuống phím đàn lần nữa.

"Gần đây thầy có khỏe không?"

Trong phòng trà yên tĩnh, ánh nắng dịu dàng đổ bóng, chén trà nhạt màu xanh, hai thầy trò cùng nhau ngồi thưởng trà, được bao quanh bởi vầng sáng ấm áp.

Ông lão ngồi đối diện có tướng mạo gầy gò, ông nở nụ cười ôn hòa, nhìn thanh niên trước mặt nói: "Đương nhiên là thầy rất khỏe, mấy đứa đều sợ thầy cô đơn, mỗi ngày đều đến gặp thầy còn gì, con như vậy, bọn sư huynh sư tỷ con cũng như vậy, đến cả bạn bè của con bé cũng vậy, là do nghĩ thầy thích náo nhiệt sao?"

Lâu Minh Nguyệt khẽ cười.

Ánh mắt cậu rơi vào hàng dụng cụ điều chỉnh trên bàn.

Nhiều năm như vậy, đàn trong phòng đều do chính tay thầy điều chỉnh, một cái cũng không muốn để vào tay người khác, Lâu Minh Nguyệt thực sự rất hoài niệm.

Hải Ưng chú ý tới ánh mắt của cậu, vẻ mặt ông sững sờ, vốn đang định chuyển đề tài, lại nghe cậu học trò nhỏ của mình nói: "Gần đây con có luyện một bài mới, thầy có muốn nghe một chút không?"

Hải Ưng sững sờ: "Con... còn chơi đàn sao?"

Lâu Minh Nguyệt gật đầu: "Trước đây chơi đàn là mệt mỏi, nhưng bây giờ lại là một thú vui, con vốn định từ bỏ hoàn toàn, nhưng đúng là chẳng dễ, và vào lúc con thực sự mệt mỏi, đánh lên một bản nhạc sẽ như khiến cuộc sống của con có thể tiếp tục một lần nữa."

Hải Ưng nhìn bộ dáng gầy gò hơn cả mình trước mặt mà không đành lòng nghe tiếp, ông chỉ nói: "Được, được."

Lâu Minh Nguyệt cong mắt, nhe răng cười rồi đứng dậy đi đến trước đàn piano.

Nhưng khi tiếng đàn được cất lên, Hải Ưng lại cau mày.

Silvio dưới khán đài cũng đang cau mày, bởi Chúc Vi Tinh lại bắt đầu ở cùng một điểm xuất phát của lần trước, lời dẫn của chương đầu tiên, vẫn bằng phẳng nhạt nhẽo như cũ.

Thế nhưng nếu lắng nghe thật cẩn thận thì lại cảm thấy có sự thay đổi dần, giống như một tiếng than thở kéo dài thườn thượt cho đến lời thì thầm nức nở, như thể bánh răng vận mệnh đang bị kẹt trước đó bắt đầu luân chuyển một cách khó khăn.

Bản sonata này được Beethoven sáng tác ở tuổi hai mươi tám, vào khoảng thời gian ông bị bệnh về tai, nhưng phải che giấu bí mật đau đớn này vì tương lai người nghệ sĩ piano của mình, phải một mình đối mặt với con đường vô định phía trước. Sự khởi đầu của chương I tràn ngập sự chua xót giãy giụa giữa những mâu thuẫn đó. Tiết tấu quật cường sau đó bị suy yếu, rồi lại vực dậy, chợt cao chợt thấp, cứ thế xoay vần giữa những đỉnh cao và thung lũng của số phận, một cuộc đời gập ghềnh trắc trở vô cùng.

Nhưng ngay cả trong một hoàn cảnh ảm đạm như vậy, vẫn không khốn khổ chút nào, đó là quật cường, là không bao giờ chịu thua, điều này có thể cảm nhận hết sức rõ nét trong phần allegro sau phần giới thiệu.

Nếu chỉ xét về mặt kỹ thuật thì bản nhạc này đơn giản hơn Liszt nhiều, cái khó là khó ở chỗ nắm bắt được cảm xúc. Âm nhạc, nhịp điệu, tốc độ, sự cân bằng và thậm chí là những khoảng trống đều có cách sắp xếp và kết hợp độc đáo riêng, biến hóa lên xuống dựa cả vào người biểu diễn khống chế nó. Với sự hỗ trợ của một nền tảng vững chắc, thì việc chơi hay hay dở chỉ nằm giữa những thăng trầm cảm xúc len lỏi trong đó.


Muốn chơi nhạc Beethoven một cách hoàn hảo, trước hết phải dựa vào một chút thiên phú, sau đó là sự lĩnh ngộ, nếu không thì cho dù có luyện tập bao nhiêu lần cũng vô ích. Chỉ những người có sự đồng điệu với âm nhạc mới có thể cảm nhận sâu sắc sự căng thẳng trong màn trình diễn, và mỗi một lần nốt nhạc tuôn ra thì như thể sinh mệnh của người biễu diễn cùng người soạn nhạc bị đốt cháy lên để đổi lấy sự cộng hưởng của tâm hồn.

của Lâu Minh Nguyệt chẳng cuồng nhiệt cũng chẳng mãnh liệt, vẫn giữ sự kiềm chế ngột ngạt như cũ, nhưng dưới bề mặt nhẫn nhịn ấy có thể thoáng thấy một nội tâm sóng gió, lao nhanh cuồn cuộn. Đó là tiếng gào hét, là không cam lòng, là sự tiếc nuối vì chưa thể hoàn thành mong ước của cả đời cậu.

Sư tỷ nói, không chơi được Beethoven cũng không phải chuyện xấu, cô thà rằng cả đời cậu không thể chơi nó, nhưng bây giờ, cậu đã làm được rồi.

Nhấn phím cuối cùng, Lâu Minh Nguyệt thở mấy hơi mới bình tĩnh trở lại, cậu ngẩng đầu mỉm cười.

Thế mà người đầu tiên cậu nhìn thấy lại không phải là tiên sinh Hải Ưng, mà là một người đàn ông cao lớn. Hắn đang đứng cạnh cây đàn piano, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú đến đây.

Lâu Minh Nguyệt nhận ra người này, tuy có chút bất ngờ nhưng cậu vẫn tự nhiên dời ánh mắt lướt qua hắn, nhìn sang Hải Ưng ở phía bên kia.

Cậu có chút tự hào nói: "Thưa thầy, thầy xem, con đã học được Beethoven rồi."

Đoạn kết của chương I này rõ ràng tích cực và tươi sáng như vậy, nhưng khoảnh khắc ấy đôi mắt của tiên sinh Hải Ưng lại đỏ hoe.

"Rất tốt..." Ông nhìn người trước mặt, nghẹn ngào mà khích lệ, "Chơi tốt lắm."

"Rất tốt." Silvio dưới khán đài cũng nói.

Sau khi bản nhạc kết thúc được một lúc lâu, chính vị lão đại này là người đầu tiên cất tiếng phá vỡ sự im lặng sững sờ tại hội trường lúc bấy giờ, đồng thời kéo sự chú ý của Chúc Vi Tinh đang ngẩn người nhìn chăm chú lên tầng hai của khán phòng trở về.

Ban giám khảo Kim Luật chỉ nhận xét đánh giá các thí sinh khi phỏng vấn sau cuộc thi và hầu như không nói gì trong suốt cuộc thi. Thế mà vị giám khảo này lại đưa ra bình luận ngay lập tức, nhiều người cho rằng điều này có thể ảnh hưởng đến ấn tượng của các giám khảo khác về màn trình diễn này.

Nhất thời dưới khán đài tràn ngập tiếng xì xào bàn tán, ai ai cũng đều bày tỏ ý kiến riêng của mình.

Chúc Vi Tinh lại không quá quan tâm, sau khi cúi chào cảm ơn ban giám khảo và khán giả thì cậu vội vàng rời khỏi sân khấu, ngay cả quần áo còn chưa thay đã muốn vòng lên tầng hai.

Nhưng khi cậu bước lên bậc thang quên mất hiện tại toàn thân mình yếu ớt ra sao, một chân cậu mất sức, suýt trượt ngã xuống dưới thì được một đôi tay tóm lấy, kéo về trước hai ba bước rồi rơi vào một vòng ôm rắn chắc!

- -------------------------------

*Dẻ: Cuộc đời của Lâu thiếu gia gói gọn trong ba chữ "tài và tai", tui sầu chết mất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.