"Tương lai tôi muốn cậu mỗi lần nhìn thấy lão tử đều sẽ cụp đuôi lăn ra tám trăm dặm là điều dễ dàng, còn cần thương lượng với cậu cái điều kiện ngu ngốc này sao?"
Khương Dực không hiểu.
"Anh dễ chịu sao? Ý tứ của bạn anh ở quầy bánh canh cũng không phải như vậy đi."
Theo Chúc Vi Tinh, như những gì lần trước người kia nói, bản thân cậu trước đây khiến người ta phiền toái không ít, nhưng với khí thế hùng hổ của bọn họ mà còn chưa làm cho Chúc Tịnh Tịnh chạy mất, có thể thấy cấp độ dây dưa của Chúc Tịnh Tịnh không hề thấp chút nào.
"Một con ruồi cứ vờn quanh không ngừng, có thể khiến nó tự biến mất, thì tại sao lại phải dính bẩn vào tay?"
Chúc Vi Tinh dùng lời vô cùng cực đoan, chính là nhằm vào chính mình trước kia, cũng không che giấu bản thân từ bỏ chí tiến thủ. Điểm ấy khiến Khương Dực cảm thấy mới mẻ mà xa lạ, giống như chỉ mới nhận thức người trước mắt đây lần đầu tiên vậy.
Giọng của Chúc Vi Tinh, Khương Dực nghe chẳng ra sao, mỏng dính như một con chó con, lại thường thích rầm rì, líu lo, đặc biệt buồn nôn, lúc này dáng vẻ kiêu căng ấy đều bị tiêu trừ như cỏ dại, chỉ còn giọng nói của một thanh niên tươi trẻ, mặc dù còn có chút đơn bạc, nhưng phối hợp giọng điệu bình tĩnh cùng gương mặt lạnh lùng lãnh đạm của đối phương, đã có chút khác với sự trưởng thành và ổn định trước đây, thậm chí còn có loại khí thế uy hiếp, khá có năng lực lừa người.
Không nghe Khương Dực nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, Chúc Vi Tinh không biết có phải hắn bị lay động rồi không.
Vì vậy cậu tiếp tục nói: "Nếu anh vẫn cảm thấy không đủ, tôi... còn có thể làm một việc khác cho anh."
"Tôi có việc đánh rắm nào có thể dùng được cậu?" Khương Dực không cho là vậy.
Chúc Vi Tinh hất cằm về phía điện thoại của hắn.
Khương Dực không hiểu.
Cậu chỉ có thể nói thẳng: "Vừa nãy điện thoại của anh, xin lỗi trong lúc vô tình nghe thấy được."
Khương Dực phản ứng lại, là Lại Dương gọi tới hỏi hắn về bài báo cáo kia, không khỏi buồn cười: "Có ý gì? Cậu tìm người viết cho tôi? Hay là cậu viết? Cậu cảm thấy tôi cần à?"
Những lời này của hắn đều là xem thường bài xích, Chúc Vi Tinh lại hoàn toàn dửng dưng với thái độ tiêu cực như vậy.
"Anh đưa tôi yêu cầu nội dung, tôi thử viết rồi nói sau. Gửi mail là được rồi, chúng ta không cần tiếp xúc gì hết. Nếu như anh không hài lòng, có thể coi như không có gì, vẫn là không lỗ." Cậu cực kì có thành ý, nhưng thái độ cũng không hiện ra yếu thế, đặc biệt là đôi mắt, trắng đen rõ ràng, trầm tĩnh như nước, ngũ quan còn lại cũng đều bị ngâm rửa tiêu trừ đi vẻ quyến rũ vốn có, trở nên trong veo tỏa sáng.
Khương Dực trong nháy mắt như hoảng thần, nhìn cậu chăm chú, ánh mắt lại rơi xuống cổ áo của cậu, nhìn cái nơi mà hôm qua hắn tùy ý cầm nắm, đối với sức mạnh của chính mình, Khương Dực đương nhiên biết rõ, hiển nhiên không tránh khỏi để lại dấu vết. Song chiếc cổ thon dài ẩn hơn nửa dưới lớp cổ áo kia, chỉ khi theo động tác hô hấp của cậu mới nhìn thấy dấu tay mờ nhạt nơi đó.
Khương Dực nặng nề nhìn, Chúc Vi Tinh cách xa như vậy cũng có thể cảm giác được nhiệt độ, cậu cảm thấy như đang đứng ở miệng núi lửa, giãy giụa một cái, lông mày và mũi đều sẽ bị thiêu rụi, nhưng cậu vẫn yên lặng chờ. Mãi đến khi Khương Dực nhìn đủ rồi, hắn mới lại bày ra bộ dáng giễu cợt như thường lệ.
Không đáp ứng, cũng không gây khó dễ, chỉ nhếch nhếch khóe miệng, cao thâm khó dò từng bước lùi về sau, một mực thối lui trở lại ngồi xuống một bên chân tường tiếp tục chơi game, khác biệt chính là lúc này không quay lưng lại đây, mà là đối diện trực tiếp.
Chúc Vi Tinh nhìn hắn vài giây, thức thời không tiếp tục đào sâu vấn đề nữa, giống như người kia, yên lặng lấy ra ống sáo tiếp tục luyện tập.
Ngày đó Chúc Vi Tinh cùng Khương Dực mặt ngoài bình tĩnh duy trì một buổi trưa quỷ dị như thế, phần lớn thời gian, lực chú ý của hắn đều thả trên điện thoại di động. Hắn người này khi chơi game tính tình không tốt hơn bao nhiêu, một bên nhấn màn hình một bên hùng hùng hổ hổ, ấy nhưng cũng không hoàn toàn là thô tục, phần lớn là lầm bầm lầu bầu, huyên thuyên ra vẻ lão đại, giống như một con cá lớn không ngừng thổi bóng khí, có chút hung dữ, nhìn rất cáu kỉnh, cũng rất ấu trĩ, thậm chí còn có chút ngu ngốc.
Trong lúc đó, Chúc Vi Tinh nhiều lần cảm giác được ánh mắt Khương Dực từ màn hình chuyển đến trên người mình, tràn đầy ý tứ thăm dò.
Cậu không ngẩng đầu, coi người này như không tồn tại, mãi đến khi điện thoại Khương Dực hết pin, hắn ngồi một lúc liền không chịu nổi tiếng ồn mà chạy mất.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba... Chúc Vi Tinh đều không gặp ai ở bãi đất hoang, phỏng chừng tên nhóc du côn kia cảm thấy nhàm chán khi đối diện với cậu, chờ ngày nào đó tâm tình không tốt có lẽ sẽ xuất hiện tìm cậu kiếm chuyện cũng không biết chừng.
Bước sang tháng chín, toàn bộ học sinh các cấp đều bắt đầu khai giảng, ngày hôm đó cậu hứa sẽ xem bài tập cho Long Long, vì vậy đổi thành luyện sáo buổi sáng, buổi chiều trở về ở phòng đợi nó nửa giờ nhưng cũng không thấy nhóc kia lên lầu.
Gửi tin nhắn nhưng lại nhận được hồi âm xin lỗi của cha Long Long, nói mẹ Long Long và dì Tiêu đều phải đi làm, đến đón con muộn, con trai vẫn đang trên đường về, bảo Vi Tinh không cần chờ nó nữa.
Chúc Vi Tinh cảm thấy kỳ quái, buổi sáng dì Tiêu mới phải làm việc, sao giờ đổi thành buổi chiều rồi? Lại còn đi đón Long Long trễ thế này? Huống hồ, tình huống này không phải một hai lần Chúc Vi Tinh nhìn thấy, hai ngày trước lúc cậu luyện tập trở về nhà cũng từng thấy dì Tiêu mới vừa tan tầm.
Chúc Vi Tinh nhắn lại nói mình sẽ chờ Long Long trở về, suy nghĩ một chút, nói lại cho bà nội nghe.
Bà nội hiểu rõ nhà Tiêu hơn, vừa nghe liền nói một lát nấu thêm vài món ăn, đợi dì Tiêu đến thì giữ bọn họ ở lại cùng nhau ăn cơm.
Cậu nhìn bóng lưng của bà nội, quay người trở về phòng tìm hộp đồ nghề, nghiên cứu một hồi liền động tay.
Bà nội nghe thấy động tĩnh liền nghi hoặc đến xem, chỉ thấy cậu đang gỡ TV treo trên tường phòng ngủ lớn xuống.
Phát hiện bà nội nhìn mình chằm chằm, Chúc Vi Tinh giải thích: "Đặt ở phòng con con cũng không xem, đem ra ngoài mọi người lúc ăn cơm có thể cùng nhau xem."
Chiếc đài bà nội luôn nghe đã quá cũ, xem qua xem lại cũng chỉ có một hai kênh, thường xuyên không có tín hiệu. Cậu muốn đem TV đặt vào phòng ngủ nhỏ, nhưng cảm thấy bà nội nhất định sẽ không muốn, vì vậy sau khi cân nhắc xong cậu liền quyết định đặt ngoài phòng khách, anh trai cũng có thể xem chung.
Bà nội cau mày nhìn cậu bận rộn, không nói tốt hay xấu, tựa như có chút bối rối trước hành vi của cậu, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng dặn: "Cẩn thận tay."
Chúc Vi Tinh "Dạ" một tiếng.
Sự thực chứng minh, lời bà nội nói luôn có đạo lí, với khả năng thực hành của cậu, rửa chén còn run tay huống chi là việc gắn TV toàn yêu cầu kĩ thuật này. Cậu không có khoan điện, chỉ có thể dùng đinh và búa để đục lỗ trên tường, kết quả chính là đục ra một cái lỗ máu trên ngón tay mình.
Đốt ngón tay trở nên trắng bệch, đường máu tuôn ra như một đài phun nước nhỏ, đợi bà nội quay người, đã thấy mấy giọt máu bắn tung tóe trên sàn nhà.
Chúc Vi Tinh đau đến dùng sức nhấn chặt tay, ngẩng đầu phát hiện sắc mặt bà cụ không tốt, vừa định an ủi thì bà nội đã đi ra ban công hướng xuống dưới kêu lên: "Dì Tiêu... dì Tiêu..."
Dì Tiêu sống ở 201 dưới lầu, lúc trước bà nội gọi một tiếng đã nghe dì đáp lại, nhưng hôm nay gọi nửa ngày cũng không có kết quả.
Chúc Vi Tinh đi theo ra để giải thích: "Dì Tiêu và Long Long có lẽ vẫn còn đang trên đường. Bà nội, con không sao, chỉ cần lấy nước rửa vết thương là được rồi."
Bà nội lạnh mặt: "Trong nhà không có thuốc cầm máu cũng không có đồ băng bó, để bà đi mượn hàng xóm."
Nói xong bà nội liền muốn xuống lầu, cậu nhìn bà đi đứng không tiện, vừa định nói để mình đi là được rồi, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu to.
"Ôi chao, có chuyện gì vậy?!"
Quay đầu thì thấy Miêu Hương Tuyết ở tòa nhà đối diện đang víu ban công kinh ngạc trừng qua bên này, dường như vừa mới tắm xong đi ra, tóc dài còn ướt xõa tung, khiến cho cô thoạt trông trẻ hơn nhiều.
"Sao trên sàn toàn là máu vậy, ai đánh nhau?"
Chúc Vi Tinh máu chảy ròng ròng từ trong nhà ra ngoài, nhìn qua thật dọa người.
Bà nội lúc này cũng không quan tâm khách sáo chi nữa, nói thẳng: "Tiểu Miêu, nhà cô có thuốc cầm máu và vải băng bó không? Vi Tinh gõ trúng tay."
Nhưng mà lúc Miêu Hương Tuyết lớn giọng rống lên ban nãy, đều đã bị lầu trên lầu dưới nghe được.
"Ai?! Ai lại đánh nhau hả?" chị Trần sống ở lầu hai của tòa nhà đối diện, lập tức nhô đầu ra hỏi.
Người lớn lầu một tọc mạch: "Máu chỗ nào?!!! Đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu sao?"
Bà cụ đối diện cũng hô ứng: "Đầu nát bét rồi, nhanh gọi 120, không là chết người mất!"
Ông cụ cách khoảng không tiếp sức một tiếng: "Mất mạng? Nháo chết người ư?! Lầu mấy? Lầu bốn hả? Lại là thằng nhóc du côn?"
Sau đó là một thanh niên tiếp lời: "Tên du côn làm sao hả? Cuối cùng lần này cũng đem người đánh chết rồi?!"
Cuối cùng, một người phụ nữ tổng kết lại: "Trời ạ! Thằng nhóc du côn đã đánh chết người rồi!"
Trong phút chốc liền biến thành lời đồn gϊếŧ người, Miêu Hương Tuyết giận sôi gan mắng to: "Các người nói mấy cái chó má gì vậy! Lỗ tai chỉ mọc một cái thôi hả? Lời nói chỉ có thể nghe được nửa câu đúng hay không? Còn dám bịa chuyện về con trai tôi!"
Một tiếng sư tử rống đem toàn bộ huyên náo hóng trò vui rít gào lui trở vào, Miêu Hương Tuyết liền quay sang bà Chúc nén giọng nói: "Có có, nhà tôi cái này nhiều nhất, để tôi kêu Khương Dực đem qua cho."
Dứt lời liền hét vào trong phòng: "—— Khương Dực!!! Mau mau, lấy thuốc cầm máu cùng băng gạc..."
Mới rống lên một nửa thì Khương Dực đã đi ra, trên tay cầm một túi nilon đựng chai chai lọ lọ, vẻ mặt lim dim mang theo buồn bực, như là mới ngủ được nửa đường đã bị đánh thức, đủ phiền.
Vẫn là mẹ ruột hiểu con mình, mắt nhìn hắn muốn giơ tay lên, cô vội vã rút lấy cái túi.
"Ném cái gì mà ném, mày muốn đập chết người à, mẹ kêu mày đem qua đó, nhân tiện băng bó cho người ta luôn!"
"Không phải bà muốn tôi nhanh lên sao?" Khương Dực phản bác.
Chúc Vi Tinh nhìn vẻ mặt không cam lòng của hắn, vội vàng nói, "Không sao, tôi tự băng bó là được rồi, không cần giúp."
Giọng điệu của cậu rất gấp, nói rất nhanh, không phù hợp chút nào với tính khí chậm rãi hiện tại, nói là khách sáo, Khương Dực lại nghe như là cậu rất bài xích trước đề nghị của Miêu Hương Tuyết.
Vẻ mặt hắn lập tức thối hoắc.
Chúc Vi Tinh nhìn thấy, không nói nữa.
Miêu Hương Tuyết không đồng ý: "Con trai tôi ở trường học qua cái này rồi, để nó giúp cháu đi."
Cô lại quay đầu muốn vỗ đầu Khương Dực, sau đó một đường đẩy hắn: "Mày có đi không!!? Đi mau đi mau! Máu người ta sắp chảy hết luôn rồi!"
Khương Dực dáng người cao lớn như vậy, hơi vung tay liền có thể tránh thoát, nhưng lại bị mẹ hắn đẩy một cái liền thành công, một đường đẩy xuống cầu thang ra khỏi tòa nhà rồi lại đẩy lên lầu bốn tòa nhà số 7.
Có lẽ sợ hắn không nghe lời, Miêu Hương Tuyết cũng đi theo, một đạo bị bà Chúc đưa vào trong nhà. Cái đầu kia của Khương Dực một mét chín trở lên, đầu vừa sát trên trần nhà họ Chúc, căn hộ hai phòng nho nhỏ nhất thời bị chen đến chật chội.
Bà nội kêu Chúc Vi Tinh ngồi vào bàn. Khương Dực cũng bị mẹ hắn nhấn lên một cái ghế khác, hai chân dài co quắp trước mặt, nhất thời không thể duỗi ra được, uất ức muốn chết. Lại không thể ngồi ở chỗ của bà Chúc, nên chỉ có thể ngồi đối diện Chúc Vi Tinh. Hai thanh niên bốn cái chân oan ức chen dưới một cái bàn gấp không cao hơn một mét, suýt thì xoắn cả vào nhau.
Chúc Vi Tinh phải đem chân thu qua một bên để tránh chạm vào đối phương.
------------