Khoảng cách từ cổng bắc đến cổng chính ít nhất là mười phút đi bộ, nhưng lái xe thì chỉ trong vòng hai phút là tới, một chiếc xe máy phân khối lớn lóa mắt như vậy, có thể tưởng tượng được sẽ bắt mắt thế nào khi nó được lái vào học viện Nghệ thuật U.
Chúc Vi Tinh không muốn bị chú ý, đội nón bảo hiểm kín bưng rồi mà cậu còn lặng lẽ dựa đầu vào lưng Khương Dực, giấu mình một cách vô nghĩa. Khi đi ngang qua cổng chính, thông qua kính chắn gió của nón bảo hiểm, quả nhiên cậu thấy một người đàn ông mập mạp cầm một bó hồng đỏ lớn đang đứng bên cạnh chiếc Audi đen.
Cậu lúng túng nắm góc áo Khương Dực một cách khẽ khàng, trong lòng lại nhẹ nhàng thở phào.
Tên du côn này đối với trường của cậu còn quen thuộc hơn trường của mình, không cần cậu lắm miệng dẫn đường, tòa nhà dương cầm đã ở ngay trước mắt.
Xe dừng lại nhưng Khương Dực lại không nhúc nhích, hơi quay mặt lại nhìn Chúc Vi Tinh ở phía sau, nhìn cậu vụng về cởi nón bảo hiểm rồi vụng về xuống xe. Trong mắt hắn toàn là ý giễu cợt, rõ ràng là đang nhìn cậu làm dáng làm vẻ, xem xem rồi cậu sẽ ra sao.
Xe phóng thẳng đến như một thanh kiếm tuốt vỏ, thu hút vô số ánh mắt, bấy giờ dừng lại trước tòa nhà dương cầm nhộn nhịp nhất về đêm này, đám sinh viên ra vào ở đây đều đứng lại ngó nghiêng, để coi là phú nhị đại nào bày vẻ thế kia.
Khi Chúc Vi Tinh vừa mới cởi nón bảo hiểm xuống đã bị mọi người từ bốn phương tám hướng quăng tới ánh mắt đánh giá. Cậu bỏ qua những ánh mắt kia, cố gắng tự mình xuống xe.
Người mới vừa nãy còn không đứng dậy nổi, bây giờ muốn tự mình bước đi, nghĩ thôi cũng biết là không được. Nhưng Chúc Vi Tinh không cảm thấy cái tên Khương Dực thiếu kiên nhẫn kia sẽ tiếp tục giúp mình, cậu đành phải dựa vào bản thân vậy.
Gian nan dựa vào thân xe đứng trên đất, cậu cắn răng định cất bước đi thì chợt nghe có người gọi tên mình.
"Chúc... Vi Tinh?"
Theo tiếng gọi nhìn lại, cậu thấy Tân Mạn Mạn đang đứng trên bậc thang cách đó vài bước nhìn mình.
Chúc Vi Tinh gật đầu với cô: "Lớp trưởng."
Tân Mạn Mạn đang muốn chào cậu, không ngờ cậu lại chủ động hỏi cô: "Cậu đi luyện đàn sao?"
Tân Mạn Mạn: "Ừm, chuẩn bị cho buổi biểu diễn của trường."
Vừa dứt lời cô đã thấy Chúc Vi Tinh lảo đảo.
Tân Mạn Mạn vội vàng bước tới: "Cậu không sao chứ?"
Khương Dực chôn mặt sau nón bảo hiểm cau mày.
Chúc Vi Tinh nói: "Không có gì, bị trẹo chân thôi."
Cậu chỉ hời hợt nói thế, nhưng Tân Mạn Mạn dường như nhìn thấu hành động bất tiện của cậu. Hai người vốn dĩ không quen thân gì, nhưng qua hai lần tiếp xúc trước đó Tân Mạn Mạn cảm thấy Chúc Vi Tinh đã thay đổi rất nhiều, khiến cô có cái nhìn khác về cậu. Thái độ thù địch lúc trước cũng vì thế mà dần tiêu biến, cộng thêm tinh thần trách nhiệm của lớp trưởng, cô hỏi, "Cậu cũng muốn đến tòa nhà dương cầm à? Có thể tự đi được không? Cần tôi giúp không?"
Cô vừa hỏi vừa kỳ quái liếc nhìn cái người cao lớn bên cạnh Chúc Vi Tinh, tự hỏi sao người bạn này của cậu lại không biết giúp cậu một tay.
Chúc Vi Tinh có chút ngượng ngùng, cậu cũng có ý nghĩ muốn nhờ Tân Mạn Mạn giúp đỡ, nhưng một đấng nam nhi dài chân dài tay như cậu đây lại đi nhờ một cô gái giúp thì thật là làm khó người ta.
Ấy vậy mà Tân Mạn Mạn thấy cậu không lên tiếng thì liền hào phóng nói: "Để tôi dìu cậu đi vào, dù sao tôi cũng phải lên lầu."
Cô nói xong thì bước tới, nhưng chẳng biết sao trước khi động thủ lại kiêng dè liếc nhìn cái người đội nón bảo hiểm không nhìn rõ mặt kia, người này luôn im lặng tự giờ nhưng một thân khí thế lại đáng sợ một cách khó hiểu. Cô bèn đi vòng ra sau đuôi xe rồi mới cẩn thận đỡ lấy tay Chúc Vi Tinh.
"Thử bước xem?" Tân Mạn Mạn nói.
Cậu cảm kích nhìn cô một cái, cái chân không dám tiếp đất kia mới từ từ bước xuống.
"—— Shhh" Cơn đau ập đến trong nháy mắt, Chúc Vi Tinh run chân suýt nữa ngã ngồi xuống, nhưng cậu cố nín thở mà chịu đựng.
Dưới nón bảo hiểm không nhìn thấy người, lông mày Khương Dực nhíu chặt như muốn dính vào nhau.
"Có sao không? Cảm giác rất nghiêm trọng." Tân Mạn Mạn cũng thấy run rẩy theo, "Hay là đến phòng y tế trước đi?"
"Không cần, có người đợi tôi trên lầu." Chúc Vi Tinh nói.
Lảo đảo đi được hai bước, cậu không quên quay đầu lại nói cảm ơn với Khương Dực lần nữa. Tên nhóc du côn này còn chưa chịu cởi nón bảo hiểm nên cậu không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng từ tư thế đứng thẳng cứng nhắc của hắn, cậu có thể nhận ra người kia đang cực kì cực kì không vui.
Quả nhiên không thể làm phiền người ta nữa, Chúc Vi Tinh thầm nghĩ, hướng hắn gật gật đầu chào tạm biệt rồi cùng Tân Mạn Mạn chầm chậm đi về phía tòa nhà.
Khương Dực cứ như vậy nhìn hai người dùng tốc độ rùa bò mà đi, tận đến khi không nhìn thấy nữa mới chậm rãi đẩy kính chắn gió lên, hắn rút một điếu thuốc trong túi ra ngậm lên miệng, lúc cúi đầu châm lửa, ánh mắt rũ xuống lóe lên vài tia u ám mờ mịt.
...
Đã gần tám giờ, đại sảnh tòa nhà dương cầm vẫn còn có sinh viên xếp hàng. Cũng may Tân Mạn Mạn nói bạn cùng phòng của cô đã được xếp phòng đàn rồi, hai người chỉ cần đi thẳng lên lầu.
Chúc Vi Tinh muốn lên tầng 13, Tân Mạn Mạn thì tầng 12. Cô liền nói đưa cậu lên trước.
Cậu rất cảm kích cô nàng, lại lo mình khiến cô ấy mệt nên luôn dùng cái chân lành còn lại chống đỡ thân thể.
Tân Mạn Mạn thông qua hình ảnh phản chiếu trên thang máy nhìn cậu vài lần, nhỏ giọng nói: "Cậu không cần để ý, tôi đồng thời luyện cả tiểu đê hồ lẫn đại đê hồ*, vác đàn hơn hai mươi cân tới tới lui lui là chuyện thường, sức lực cũng không tầm thường đâu."
Chúc Vi Tinh bật cười: "Vậy thì cậu thật sự lợi hại đấy." Nụ cười này của cậu so với hai lần trước còn chân thành hơn, vẻ lạnh lùng tản đi mất, để lại một tia ấm áp nhẹ nhàng nhưng dư vị đọng lại thật lâu, khiến lòng người lung lay.
Tân Mạn Mạn không khỏi nhìn thêm vài giây như được mở rộng tầm mắt.
Đến tầng 13, cửa thang máy vừa mở liền nhìn thấy A Tiết trong bộ ba plastic đang đứng ở hành lang gọi điện thoại.
"Đồ của chúng tôi đều bị làm hư, muốn xem giám sát có vấn đề gì không. Nhạc cụ không có chuyện gì thì mấy người liền không quản hay sao? Như thế thì làm sao bảo đảm an toàn tài sản của sinh viên?"
Đầu kia không biết trả lời ra sao mà A Tiết tức giận đến cúp cả điện thoại, nhìn thấy Chúc Vi Tinh xuất hiện, hắn ta lập tức bùng nổ.
"Cậu còn biết đường đến sao, so với bọn tôi còn bận hơn à?! Bọn này có lòng tốt mượn phòng đàn cho cậu dùng, vậy mà cậu đối xử với bọn tôi như vậy đó hả!?"
Cơn giận của cậu ta không khiến Chúc Vi Tinh có bất kỳ phản ứng nào, so với tên nhóc du côn ban nãy, loại lèo nhèo chất vấn đi thẳng vấn đề này của A Tiết thực sự không có uy lực gì đáng kể.
Cậu hỏi: "Thứ gì hỏng?"
"Tự cậu qua xem đi." A Tiết tàn nhẫn huýt cậu một cái, đi lên phía trước.
Nhận thấy ánh mắt lo lắng của Tân Mạn Mạn bên cạnh, Chúc Vi Tinh muốn cô tự đi làm việc của mình là được rồi, nhưng Tân Mạn Mạn lại không muốn, vẫn cứ dìu cậu đi theo sau A Tiết.
Bọn họ cùng đi đến phòng đàn bị bộ ba plastic chiếm giữ kia, dù trước đó đã lộn xộn sẵn rồi, nhưng tình cảnh trước mắt này như thể lốc xoáy vừa quét qua vậy, khiến cậu không khỏi kinh ngạc một phen. Bàn ghế thì lăn lóc, giá để bản nhạc thì lộn nhào, nhạc phổ không phải bị xé nhưng bị giẫm đạp đến thảm thương. Đồ ăn để trên cây đàn trước đó cũng bị rơi vãi khắp nơi. Điều may mắn duy nhất là nhạc cụ vẫn còn nguyên vẹn, chỉ bị đẩy vào góc tường, trông hơi tủi thân.
Những thứ này cho thấy rõ có người cố tình phá hoại.
Gai Gai và Lý Lịch nhìn thấy Chúc Vi Tinh xuất hiện, trong mắt đều lóe lên lửa giận, đặc biệt là Gai Gai, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
"Thế này thì cậu còn gì để nói không?" Đối mặt với Chúc Vi Tinh đã khôi phục bình tĩnh chỉ trong chớp mắt, Gai Gai cực kì khó chịu.
Chúc Vi Tinh nhìn kĩ khắp phòng, sau khi dừng lại nhìn nhạc phổ trên sàn chừng nửa phút, cậu quay sang nhìn mấy người bọn họ: "Lúc các cậu tới đã là như vậy rồi à? Cửa mở sao?"
"Nếu không thì sao nữa, hỏi vớ vẩn cái gì vậy." Lý Lịch cũng lên tiếng, "Có phải cậu quên khóa cửa không? Lúc bọn tôi rời khỏi đã khóa cửa kĩ càng rồi. Hiện tại thì sao? Có lòng tốt cho cậu chìa khóa cậu lại để hư hại thế này à? Cái khác có thể không tính, nhưng mấy bản nhạc này là bọn tôi đã chi rất nhiều tiền để tìm người ta làm, năm trăm một bản, hiện tại thê thảm thế này đây? Chúng là để dùng cho buổi diễn đàn dây nhóm ba của trường đó! Tiền bạc, thời gian, cậu bồi thường nổi không?"
Trước đây mấy người bọn họ ngoài mặt vẫn duy trì đạo đức giả, sau trận mâu thuẫn này thì triệt để rạn nứt, giả bộ cũng không thèm nữa.
Đặc biệt là Gai Gai, không khỏi khiến Chúc Vi Tinh đoán chừng trước khi cậu ngã lầu thì có lẽ quan hệ giữa bọn họ như giấy đã bị chọc thủng rồi. Vì bản thân mất trí nhớ mới khiến cho mối quan hệ này còn hồi quang phản chiếu kéo dài hơi tàn, nhưng đáng tiếc không chịu nổi một chút giày xéo lúc bấy giờ, kết quả chết tâm triệt để.
Vậy liệu rằng ở quán bar Ngọ Sơn ngày đó, bọn họ cũng đã khó chịu như thế rồi? Có liên quan gì đến sự cố của cậu hay không?
Như để xác nhận phỏng đoán của Chúc Vi Tinh, Gai Gai nói: "Cửa phòng đàn có khóa hay không cũng vậy thôi, làm sao mấy cậu biết là do người ở ngoài đi vào phá hoại? Không chừng là 'người bên trong' tự làm ra đấy."
Chúc Vi Tinh không lên tiếng, ngược lại là Tân Mạn Mạn ở bên cạnh nghe không lọt: "Mấy người buộc tội người ta như vậy phải có chứng cứ, có chuyện gì thì đợi các thầy cô đến rồi giải quyết."
Đều là trong hệ thống dàn nhạc, nhưng Gai Gai cũng không nể mặt cô: "Lớp trưởng, cô thích làm bà thím quản cả bên phòng đàn nữa à? Cũng được đó, phù hợp cả nội lẫn ngoại."
"Cậu..." Tân Mạn Mạn nghe ra đối phương đang cười nhạo mình, hai má lúng túng đến đỏ bừng.
Bọn họ có thể làm trò chửi mắng với Chúc Vi Tinh cậu, nhưng công kích người đã giúp cậu thì không thể làm ngơ được, cậu lên tiếng cắt ngang, giọng điệu lạnh lùng.
"Mong cậu hãy tôn trọng người khác! Muốn thu hồi tổn thất thì tối thiểu cũng phải nhớ đến giáo dưỡng căn bản, nếu không chỉ càng thêm tổn thất mà thôi."
"Chúc Vi Tinh! Cậu còn dám nói chuyện với bọn tôi như thế à?!" Lý Lịch vừa kinh ngạc vừa tức giận, "Đầu óc cậu thực sự hỏng rồi sao, ngay cả ai là cha cậu cũng không phân biệt được."
Chúc Vi Tinh: "Cha tôi chết lâu rồi, các vị đây sao lại còn sống vậy?"
"Cái gì..."
Gai Gai cùng Lý Lịch tức giận đến nhảy dựng lên, thế nhưng vốn từ của họ không giống mấy người dựa vào miệng lưỡi để kiếm sống ở quán bar Ngọ Sơn kia, tới tới lui lui cũng chỉ có thể mắng Chúc Vi Tinh "Đi chết đi", "Không biết xấu hổ" đại loại vậy.
Thẻ phòng đàn có hai tấm, một tấm cấp cho sinh viên, còn một tấm bên nhà trường giữ. Người bình thường quả thực không thể lấy được tấm còn lại, bọn họ cắn Chúc Vi Tinh không buông cũng là có đạo lí, dù sao nếu không phải bản thân cậu ra tay thì cũng chính là do cậu rời đi quên khóa cửa để người khác ra tay, ai cũng phải chịu trách nhiệm, không tránh khỏi can hệ.
Ồn ào đến lớn chuyện, mấy sinh viên ở phòng đàn khác nghe được đều mở cửa ra xem trò vui.
Chúc Vi Tinh không để ý đến những ánh mắt kia, giữa tiếng quát mắng lung tung bên trong, cậu đột nhiên hỏi: "Sao mấy người cho là tôi làm, tôi có lí do gì phải làm thế? Chúng ta chẳng lẽ không phải bạn bè sao?"
Vấn đề này khiến tình cảnh bấy giờ lặng đi một lúc, chốc sau Gai Gai hừ lạnh: "Tự trong lòng cậu rõ ràng, từ trước tới giờ cậu đố kị với bọn tôi bao nhiêu tôi cũng lười vạch trần. Lần này... Sợ là tôi vừa nhắc tên Phó Uy, có người liền chột dạ không nhịn được nên muốn kiếm chuyện để trút giận thôi."
Nói đến Phó Uy thì cậu chột dạ cái gì? Đó không phải là bạn thân nhất của cậu sao?
Chúc Vi Tinh chuyển hướng sang A Tiết – người có vẻ bình tĩnh hơn: "Cậu báo cho thầy rồi à?"
"Đương nhiên, cậu đừng nghĩ sẽ chạy thoát, thầy sẽ lập tức đến ngay thôi, bọn tôi muốn chế độ giám sát phải được khắc phục. Nhân tiện còn phải gọi cho cố vấn của cậu nữa!" Gai Gai kích động trách móc.
Chúc Vi Tinh xem như mắt điếc tai ngơ đối với đám tiểu học gáy ầm ĩ này, chân cậu đang rất đau, muốn tốc chiến tốc thắng mọi chuyện. Vì vậy cậu ngẩng đầu tìm đến dãy số của người phụ trách từ bản < Nội quy quản lí phòng đàn > trên tường, trực tiếp gọi tới.
Điện thoại được bắt máy rất nhanh.
"Xin chào thầy, hẳn thầy đã được nghe nói về những gì đã xảy ra ở phòng đàn 1306, em chính là sinh viên đã cầm thẻ phòng... Dạ, em biết thầy sẽ đến ngay, chỉ là trước tiên em muốn giải thích một chút."
Chúc Vi Tinh lễ phép mà nói.
"Thẻ phòng là bọn họ cưỡng ép giao cho em, em không muốn, định trả lại, nhưng vì em không quen với người đặt phòng nên không thể liên lạc kịp thời với chủ thẻ. Vì vậy em đã xử lí tấm thẻ này như tài sản bị đánh rơi, giao nó cho một dì lao công số hiệu là 078. Lúc đó là 5 giờ 32 phút chiều, địa điểm ngay trước cửa phòng đàn ạ. Sinh viên dùng phòng 1307 có nhìn thấy, mọi người có thể tiến hành dò hỏi. Sau đó em liền rời khỏi, trước khi em đi thì tất cả mọi thứ trong phòng đều ở nguyên vị trí cũ, em chưa vào cửa, cửa cũng được khóa kĩ, điều này thầy cũng có thể tìm dì lao công và mấy bạn sinh viên để xác minh ạ."
Sở dĩ cậu không trực tiếp trả lại thẻ phòng cho văn phòng quản lí cũng là bởi cậu cảnh giác chú ý thấy đèn tín hiệu giám sát ở tầng lầu này không nhấp nháy sáng, có thể là không hoạt động. Vì tài sản đắt tiền cũng như mối quan hệ này không đáng tin cậy cho nên cậu phòng ngừa trước mà giao đồ lại ngay trước cửa phòng đàn, để những người khác thấy được lúc thẻ phòng rời khỏi tay cậu thì mọi thứ trong phòng đều còn nguyên vẹn.
Sự thực chứng minh, cẩn thận không bào giờ là thừa.
Bộ ba plastic vốn bày một mặt nhìn ngươi làm sao nguỵ biện, khi nghe đến lời này của cậu, đặc biệt là câu "Tôi không quen với người đặt phòng" thì sắc mặt từng người xoạch một cái liền thay đổi một cách đặc sắc, từ đen biến thành trắng.
--------------------
***Lời tác giả:
Chúc Vi Tinh - Ưu điểm 1: Không quen người đặt phòng --> Không vào.