Sáng hôm sau thức dậy rửa mặt nghe thấy bên ngoài ồn ào, Chúc Vi Tinh đi ra ngoài, phát hiện bà cụ Lương đang dạy bảo cháu gái.
Lương Vĩnh Lệ đeo cặp sách, trông như vừa mới về nhà, cả người mệt mỏi còn phải nghe bà cụ cằn nhằn cay nghiệt.
Mắng cô nói dối thành thói, mắng cô đi đêm không về, còn mắng cô nhỏ tuổi mà gian giảo, giống như lão mẹ không biết liêm sỉ của cô vậy.
Nhà Lương hình như không có ai, náo loạn nửa ngày cũng chỉ có hai, ba hàng xóm liếc mắt, tiết mục cũ mèm của bà cụ này xem đến chán rồi, nên mọi người chỉ liếc một cái rồi ai nấy bận việc của mình.
Ngoại trừ Chúc Vi Tinh, cậu lẳng lặng nhìn bóng dáng co rúm của cô gái, không có lơ là.
Ngay khi phát hiện bà Lương dùng giỏ trúc ném vào mặt cô gái, cậu liền bước nhanh đến đứng ở trước mặt, thành công chặn lại cái giỏ, nhưng cũng bị nan thô trên giỏ trúc quẹt vào mu bàn tay, để lại một vết xước rất dài, may mà chỉ bị rách da không chảy máu.
Cậu không thể tưởng nổi nếu thứ đồ này thực sự đập vào mặt cô ấy thì sẽ ra sao nữa.
Chúc Vi Tinh nhíu mày bất mãn nhìn về phía bà cụ.
Bà Lương cũng có chút ngỡ ngàng, nhưng không phải đối với hành vi của mình, mà là đối với Chúc Vi Tinh bỗng đâu xuất hiện lo chuyện bao đồng.
Hoàn hồn lại liền tức giận, bà định chửi ầm lên, lại nghe hành lang có tiếng bước chân vang lên, có người đang đi lên lầu.
Chúc Vi Tinh chưa phát hiện cái gì, đã thấy bà cụ trước mắt nghe ra được âm thanh quen thuộc nào đó mà lập tức thay đổi khuôn mặt, lộ ra nụ cười thân thiết hô lên với đầu cầu thang: "A Đại về rồi hả con? Trực ca đêm vất vả rồi, đã ăn sáng chưa? Để bà nội làm món gì nóng cho con ăn?"
Nói xong cũng không đợi cháu trai trả lời, bà vui vẻ vào cửa, ngay cả ý định mắng người cũng quên mất, hoặc là biết rõ trước mắt không phải thời cơ tốt không chừng.
Chúc Vi Tinh quay đầu nhìn người vừa lên lầu, đúng là Lương Vĩnh Phú.
Không giống như em gái tiều tụy, anh ta trực cả một đêm mà tinh thần vẫn sảng khoái, đặc biệt tỉnh táo.
Thấy hai người ở trên hành lang, Lương Vĩnh Phú vốn mang nụ cười trên mặt, nhưng khi đến gần thì dừng khóe miệng, đảo mắt qua vẻ mặt lạnh lùng của Chúc Vi Tinh và em gái cúi đầu im lặng, anh như nhận ra được cái gì, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Anh nói với Chúc Vi Tinh: "Cảm ơn cậu."
Tuy là hàng xóm, thực sự không nhìn nổi phải ra tay, nhưng Chúc Vi Tinh cũng không can thiệp vào chuyện nhà người ta quá mức được, càng không thể mở miệng tố cáo bà cụ.
Hiện tại giao Lương Vĩnh Lệ cho anh trai cô, cậu chỉ gật gật đầu với Lương Vĩnh Phú, sau đó quay người rời đi.
Lúc vào cửa, cậu thấy Lương Vĩnh Phú xoa xoa đầu em gái.
"Hôm nay anh trai em đã kết thúc kì tập sự, anh còn được điều đến tổng công ty làm trợ lí pháp lí cho tổng giám đốc, thấy lợi hại không? A Tiểu...! Chờ một chút, mọi thứ sắp tốt rồi...!nhanh thôi."
Chúc Vi Tinh không tiếp tục nghe, đi vào cửa.
...
Buổi chiều vừa tan lớp thổi sáo, Chúc Vi Tinh liền nhận được tin nhắn của [Ôn thần].
[Ôn thần]: Người đâu?
[Vi Tinh]: Đang dọn đồ, chờ chút.
[Ôn thần]: Bớt ra vẻ đi, nhanh lên!
Chúc Vi Tinh lau ống sáo gần hai mươi phút: "..."
Hết cách, thuyền giặc cũng đã lên rồi, vẫn là kiên trì bước tiếp thôi.
Lúc đi ngang qua phòng nhạc lớn dưới lầu, lớp tự chọn đàn dây cũng vừa tan học, Chúc Vi Tinh đặc biệt để ý đám người, nhưng không gặp lại được đám người Lâu Chiêu Dương kia.
Khương Dực đã ở chỗ cũ chờ cậu, hôm nay không có đoàn huấn luyện, nhưng không biết có phải là ảo giác của Chúc Vi Tinh không, cậu cảm thấy người trên sân hôm nay còn đông hơn hôm qua.
Bóng đá, bóng rổ, nhảy cao, chạy điền kinh, cầu lông? Judo? Ném...!tạ? Đánh, đấu kiếm? Chỉ thiếu bơi lội trên cạn nữa thôi.
"Sân bãi ở trường các anh xem ra khá khó khăn." Chúc Vi Tinh cảm thán.
Thế nhưng mọi người sử dụng hết sức tiết kiệm, quan hệ cũng không quá căng thẳng như Lại Dương đã nói, chen chúc thành như vậy mà cũng không ai ghét bỏ ai.
Khương Dực nghiêng đầu, đám người lặng lẽ liếc nhìn đến đây lập tức lấy lại tinh thần tập trung luyện tập, đặc biệt chăm chỉ.
Khương Dực nói: "Sân bãi không khó khăn, người mới khó khăn."
Chúc Vi Tinh: "?" Khó chỗ nào, không phải đều rất tốt hay sao?
Khương Dực: "Bây giờ không có gì khó khăn, nhưng ngày mai sẽ khó khăn."
Chúc Vi Tinh: Sao là ngày mai?
Đám người đang dựng thẳng lỗ tai theo dõi phía này be like: "!!!" Bọn họ cũng chỉ là nghe đồng bào hôm qua nói Dực ca có bát quái để xem, nên mới tới đây hóng hớt góp vui tí, làm sao lại bắt đầu cuộc sống khó khăn rồi?
Tạm thời vứt bỏ hỗn loạn, Khương Dực lại mang Chúc Vi Tinh chạy bộ.
Đau nhức hôm qua vẫn còn, nên tốc độ của cậu so với lần đầu chậm hơn nhiều, nhưng cậu không phải người thích than khổ, mặc dù rất miễn cưỡng, nhưng nếu đã quyết định làm, cậu vẫn sẽ cứng rắn chống đỡ đến cùng.
Vừa mới chạy xong một vòng, rõ ràng cậu đã thở không ra hơi, đã sớm quẳng quy định nhịp điệu hô hấp của Khương Dực ra sau đầu rồi.
Khương Dực lúc đầu còn thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh cậu, thỉnh thoảng nhìn Chúc Vi Tinh cúi đầu, tay chân loạng choạng, lại nhìn nhìn, vẻ mặt cũng càng ngày càng thối.
Một hồi lâu sau, Chúc Vi Tinh mới phát hiện người bên cạnh không thấy đâu.
Cậu thở hổn hển quay đầu lại, chỉ thấy Khương Dực đứng ở phía sau mấy mét, không kiên nhẫn nhìn cậu.
Khương Dực: "Chậc."
Chúc Vi Tinh: "?"
Hắn bỗng nhiên xoay người rời đi.
Chúc Vi Tinh không hiểu gì sất: "Không luyện nữa sao?"
Khương Dực: "Đói bụng, ăn cơm."
Chúc Vi Tinh không hiểu nổi cái nết bất thình lình này của hắn, có điều trong lòng cũng có chút mừng thầm, cậu thực sự quá mệt rồi.
Vậy nên cậu ôm lấy đồ đạc, lê người đuổi theo người phía trước.
"Tôi không ăn, muốn về nhà." Vị khách hàng này có thời gian biểu nghiêm ngặt của riêng mình.
Có điều sự bất khuất của cậu rất nhanh nhận được ánh mắt chết chóc của Khương Dực phóng tới.
Chúc Vi Tinh bèn ngậm miệng lại.
Nghĩ cũng đúng, người ta làm huấn luyện viên cho cậu, giờ đói bụng rồi, ngay cả bữa cơm cũng tự mình lo liệu thì không hợp tình hợp lí lắm.
Chúc Vi Tinh nói: "Vậy tôi mời anh ăn."
Khương Dực: "Cảm ơn cả nhà cậu nhé."
Chúc Vi Tinh: "..."
Ngoài miệng thì oán giận, nhưng chân vẫn là thành thật đi đến nhà ăn.
Giống như món điểm tâm nức tiếng ở siêu thị của viện Nghệ thuật U, nhà ăn của viện Thể thao U cũng được coi là nổi tiếng gần xa.
Dù sao bữa ăn dinh dưỡng của vận động viên đặc biệt quan trọng, cho nên lượng thức ăn ở đây rất lớn, giá cả cũng hợp lí, tuy rằng không mở cửa cho người ngoài, nhưng vẫn có sinh viên thường xuyên dẫn người đến ăn chực, bởi vậy nơi này quanh năm đầy khách, gọi món cũng hết sức gian nan, không cẩn thận còn dễ dàng động thủ với nhau.
Ngay cả Chúc Vi Tinh cũng đã nghe người ta nhắc tới.
Viện Nghệ thuật U cũng thường lấy chuyện này ra chế giễu viện Thể thao U, bọn họ đánh nhau không phải vì cướp địa bàn mà là vì cướp cơm, đúng là sự sỉ nhục của nhân loại!
Bất quá trong đám người chen chúc này tuyệt đối không bao gồm Khương Dực, hắn mới vừa đi đến thôi đã bị sinh viên bên cửa phát hiện, lần lượt từng người nhao nhao chào hỏi hắn.
Chúc Vi Tinh đi theo phía sau chỉ nghe thấy liên tiếp mấy tiếng "Lão Khương", "Dực ca", "Ở đây có chỗ!"
Cậu biết Khương Dực ở viện Thể thao U rất được săn đón, nhưng tận mắt nhìn thấy mới biết không phải Lại Dương, Quản Hiểu Lương bọn họ khoác lác khoa trương.
Khương Dực còn đang đeo gương mặt người chết, hắn tùy tiện quét một vòng, chọn một chỗ rộng rãi nhất.
Bản thân hắn không ngồi, mà hất cằm bảo Chúc Vi Tinh ngồi xuống.
Sau đó một câu cũng không nói mà xoay người đi lấy cơm, ngầu đét.
Chúc Vi Tinh nhìn bóng lưng hắn, thầm nghĩ người này còn bày vẻ màu mè, cũng không thèm hỏi cậu ăn cái gì, đã làm màu kun ngầu trước mặt fan hâm mộ rồi.
Cậu cũng không ngại, mới vừa vận động xong không có khẩu vị gì, Khương Dực gọi món nào cậu cũng ăn một ít đối phó là được.
Bỗng nhiên chỗ ngồi bên cạnh có người ngồi xuống, Chúc Vi Tinh nhìn lại liền đối diện với một khuôn mặt cười xán lạn.
Mái tóc xoăn dài, làn da lúa mì, một thân ánh mặt trời chói rọi, là người trong lúc Chúc Vi Tinh trẹo chân và bị Mã Khánh theo dõi cùng nhau đi ké trên xe van của Vinh Ký tan học về, Mông Huy.
Mông Huy vô cùng thần bí mà ghé sát vào, mở miệng liền khiến Chúc Vi Tinh cậu ngây ngốc.
"Hai ngươi đang yêu nhau hả?"
May mà Chúc Vi Tinh không phải đang uống nước, bằng không cho dù cậu có hành xử khéo léo tao nhã đến mức nào, thì nước cũng phải phun ra xa ba mét mất.
Chúc Vi Tinh trợn to mắt: "????"
Mông Huy nghiêm túc nói: "Cậu không biết quy tắc ở nhà ăn của viện Thể thao U sao? Ngoại trừ bản thân, thì chỉ có người nhà mới có thể đến ăn cơm chực được thôi."
Chúc Vi Tinh: "!!!"
Sắc mặt thay đổi liên tục như tắc kè hoa của cậu khiến Mông Huy hết sức vui vẻ, cô nằm úp sấp trên bàn ha ha cười nửa ngày.
Sau đó mới dửng dưng phất tay, tự mình hóa giải: "Nói giỡn nói giỡn thôi, đừng tin nha, dọa cậu ngất thì tôi không gánh nổi đâu."
Lại còn hết sức tự nhiên men theo đề tài: "Chẳng trách quần chúng trong trường đang truyền tai nhau có một người đẹp băng tuyết đến đây, tôi còn đang suy nghĩ xem người nào có mị lực như vậy, có thể thu hút sự chú ý của mấy lão lưu manh vạn năm cô độc này, hóa ra là cậu."
Chúc Vi Tinh vẫn còn đang chìm nổi trong hai đợt đả kích vừa rồi của cô, bấy giờ mới phản ứng chậm hai giây: "Sinh viên ngoại lai ở trường các cô ít, nên tôi mới tương đối nổi bật như vậy."
Mông Huy lắc đầu: "Là cậu vốn đã nổi bật, sao cậu so với lần trước chúng ta gặp nhau còn đẹp hơn vậy? Cả người như đang phát sáng, trông thật có tiền."
Chúc Vi Tinh mỉm cười lịch sự đối với biện pháp tu từ kì quái của cô.
Mông Huy lại hỏi: "Trường bọn cậu có hỏi xin số điện thoại của cậu nhiều không? Tôi thấy rất nhiều bài viết trên diễn đàn của bọn cậu đều nhao nhao tìm in4 của cậu kìa."
Chúc Vi Tinh đại khái có biết, nhưng cậu không quan tâm, ngược lại là bất ngờ khi biết Mông Huy cũng xem diễn đàn kia.
Mông Huy đoán được thắc mắc của cậu, hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, bên đó náo nhiệt hơn mà, tôi thích xem nhất loại tuồng cải lương đầy drama như vậy."
Chúc Vi Tinh nhớ đến Hà Linh nói trước đây Khương Dực chưa bao giờ quan tâm mấy chuyện bát quái vô bổ cả, hẳn là cũng không xem diễn đàn kia, cho nên hắn biết chuyện mà xa lánh Hà Linh là bởi...
"Cô nói cho Khương Dực sao?" Chúc Vi Tinh hỏi.
Mông Huy tự hào: "Đúng vậy, chiêu này có phải rất hiệu quả không? Đối phó với tình...!kẻ địch thì biện pháp tốt nhất chính là nói cho vị thần cô ta tôn thờ biết, để hắn giúp cậu giải quyết vấn đề, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã!"
Chúc Vi Tinh cứ cảm thấy mấy lời này có chút kì quái chỗ nào đó, nhưng đối phương vừa quay đầu liền đối diện ngay gương mặt La Sát gọi cơm xong trở về thì lập tức nhích mông ra xa tám trượng.
Mông Huy vội vàng thu dọn đồ đạc chạy trốn, nhưng trước khi đi vẫn gan lớn rung đùi đắc ý, nói nhỏ vào tai Khương Dực: "Còn tưởng rất thông minh, ai ngờ vẫn còn ngây ngô lắm."
Khương Dực trực tiếp phóng đũa qua: "Mẹ nó cậu muốn chết phải không!?"
"A ——" hung khí mặc dù bị đuôi ngựa sau gáy chặn lại, Mông Huy vẫn cảm thấy nguy hiểm đến mức gào thét tháo chạy.
Trên bàn lần nữa khôi phục lại thanh tĩnh, Khương Dực đặt khay cơm xuống.
Chúc Vi Tinh có chút ngạc nhiên nhìn đồ ăn trên bàn.
Hắn không hỏi cậu ăn gì, nhưng lại đoán được cậu muốn ăn gì? Mấy món này phối hợp lại, hơn nửa đều hợp khẩu vị Chúc Vi Tinh.
"Nhìn tôi sẽ no bụng à?" Khương Dực tùy tiện ngồi xuống đối diện, cầm đôi đũa gõ vào chén cậu.
Chúc Vi Tinh nói: "Làm sao anh biết tôi thích ăn trứng luộc, măng khô và cần tây?"
Khương Dực trợn mắt: "Tự tôi muốn ăn không được sao? Biết cái rắm! Tự mình đa tình cái gì hả?!"
Một câu này của hắn đánh tan tác một chút mờ mịt ám muội mà Mông Huy để lại vừa rồi.
Chúc Vi Tinh nhận lấy, ăn cơm.
Vốn tưởng mình mới vừa sống dở chết dở một hồi, ăn không mạnh miệng lắm, nhưng không biết là do nhà ăn của viện Thể thao U danh bất hư truyền, hay là do Khương Dực chọn món gãi đúng chỗ ngứa, Chúc Vi Tinh mặc dù ăn chậm, nhưng trông hết sức ngon miệng.
Hơn nữa có một tên quỷ chết đói mới đầu thai ngồi ở đối diện, một ngụm ăn gần bằng nửa chén cơm của Chúc Vi Tinh cậu, nhai kỹ nuốt chậm đối diện với ăn như hùm như sói, trái ngược mãnh liệt như vậy, cũng kí,.ch thích sự thèm ăn lắm.
Bỗng nhiên, tên đối diện ngừng đũa.
Chúc Vi Tinh khó hiểu ngẩng đầu, chỉ thấy Khương Dực cau mày nhìn chằm chằm tay cậu.
Chúc Vi Tinh cụp mắt, giấu vết xước đã đỏ thẫm vào trong tay áo, hời hợt nói: "Không cẩn thận bị trầy."
Khương Dực luôn có thể nhìn thấu che giấu của cậu, ánh mắt hắn sáng quắc: "Là người kéo rách tay áo cậu hôm nọ?"
Ai kéo rách tay áo cậu? Bộ não xoay chuyển một hồi mới nhớ tới ngày đó trong quán ăn cậu từng nói với hắn chuyện cổ tay áo bị thủng ở phòng học, xem ra hắn hiển nhiên là không tin.
Chúc Vi Tinh lắc đầu: "Tự tôi."
Khương Dực truy hỏi: "Trong trường? Trong ngõ? Trong nhà?"
Sợ hắn không chịu buông tha, Chúc Vi Tinh đành phải nói: "Là bà cụ Lương." Cậu không nhắc đến chuyện không vui ban sáng, chỉ kể chuyện quỷ dị đêm qua ở hành lang cho Khương Dực nghe.
Hắn không ừ hử gì.
Xuất phát từ tín nhiệm đối với trực giác của Khương Dực, cậu hỏi: "Có phải bà ấy có chút kỳ quái không?"
Khương Dực tiếp tục bới cơm, đầy mặt không quan tâm: "Bộ cậu là công an xã hay sao? Gần bên không để ý, chuyện vô bổ của hàng xóm ở xa như vậy lại đi quản?"
Chúc Vi Tinh: "?" Nhà Lương sao lại xa?
Nhưng trọng điểm chú ý của Khương Dực vĩnh viễn không giống với cậu, cũng không bỏ qua bất kỳ việc nhỏ không đáng kể nào, hắn hỏi: "Cậu tập luyện xong còn đi luyện sáo đúng không? Một lần ba tiếng à?"
Chúc Vi Tinh: "..."
Khương Dực ném thìa, bỗng nhiên cười cười dùng khăn giấy lau miệng: "Đi thôi."
Thái dương Chúc Vi Tinh giật giật: "Về nhà?"
Khương Dực: "Cậu cũng không mệt, vậy dĩ nhiên là..."
Chúc Vi Tinh: "!"
Khương Dực: "Tiếp tục!"
- ---------------------------------.