Phụ Sinh

Chương 91: 91: Cảnh Cáo




Ngày cuối đến trường trước kì nghỉ đông, Khương Lai hẹn Chúc Vi Tinh nói có người muốn nói chuyện với cậu.

Chúc Vi Tinh biết là ai bèn đồng ý.
Đi trên sân trường, ánh mắt dán vào Chúc Vi Tinh còn nhiều hơn so với trước đây, vì hình tượng của bản thân cậu, vì video tiết mục thi cuối kì của cậu bị phát tán, và còn vì hình ảnh cậu với Khương Dực chạy bộ ở học viện Thể thao U xuất hiện mỗi ngày trên diễn đàn.
Nào là hóa thù thành bạn, chí lớn gặp nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tình cảm trúc mã, vân vân và mây mây, ngày nào cũng có mấy bình luận não bổ kì lạ như vậy xuất hiện, tầng tầng lớp lớp như sóng vỗ, thậm chí còn đặt cho Chúc Vi Tinh cậu một cái biệt danh kinh khủng khiếp, mức độ kì dị có thể so với cả chuyện tình liêu trai.
Cực cho cậu phải giữ vững tâm lí, bản lĩnh hơn người mới không bị thế giới phim truyền hình này tác động.
Bước vào phòng thiết bị âm nhạc điện tử, bên trong hiếm thấy rất náo nhiệt, nho nhỏ một phòng mà chen chúc năm, sáu sinh viên.

Ngoại trừ Khương Lai và Lâu Chiêu Dương, còn có một số gương mặt xa lạ khác.

Không quen biết nhưng cậu có thể đoán được bọn họ là ai, nhìn những bộ mô-đun tổng hợp tùy ý chất đống bên cạnh bọn họ, một chiếc thôi cũng muốn sánh bằng cả ô tô, không ai khác chính là mấy ông trùm âm nhạc điện tử đích thực mà bạn của Tân Mạn Mạn đã nhắc tới.

Vào tuần thi của viện Nghệ thuật U, nhóm người này mới hiếm thấy ngoi lên một lần.
Nhìn thấy Chúc Vi Tinh, bọn họ cũng quăng đến ánh mắt hiếu kì.
Khương Lai bước lên trước, ngày thi hôm đó sau khi cậu đệm đàn xong thì gặp Hạ Đình Chi dưới sân khấu, ngẫu nhiên lại nghe Chúc Vi Tinh đàn.

Sau đó Chúc Vi Tinh rời đi, Hạ Đình Chi vội vàng đuổi theo, sau khi trở lại thì hồn vía lên mây.

Khương Lai không biết tình huống của Hạ Đình Chi ra sao, cậu chỉ cảm thấy rất tán thưởng Chúc Vi Tinh.
Là một người trong nghề, thế mà cậu thực sự không biết Chúc Vi Tinh đàn piano lợi hại như vậy.

Không cần Chúc Vi Tinh giải thích, Khương Lai đã tự mình nghĩ cho cậu một lời giải thích, nhất định là trước khi mất trí nhớ cậu đã học qua, hiện tại mới nhớ lại!
Khương Lai đang nói đến hưng phấn thì bị người ta ngắt lời, là Lâu Chiêu Dương, cậu ta muốn xin lỗi Chúc Vi Tinh vì lần thất lễ lúc trước, sau đó lại mở miệng hỏi xin Wechat của Chúc Vi Tinh.
Lâu Chiêu Dương tươi cười tự cho là tiêu sái, nhưng trong mắt Chúc Vi Tinh cậu chỉ thấy tràn đầy ranh mãnh tùy tiện, không biết cậu ta có ý gì, Chúc Vi Tinh hơi cau mày, từ chối đối phương.
Nghe thấy giọng cậu, có người bước ra từ phòng bên cạnh, ánh mắt phức tạp, tâm trạng phiền não, đã không còn vẻ vênh váo tự đắc ban đầu nữa.
Để giải quyết bầu không khí cứng nhắc hiện tại, Chúc Vi Tinh khẽ nói: "Ra ngoài nói đi."
Hạ Đình Chi gật đầu, bước nhanh theo sau cậu.
Đợi bọn họ đi rồi, Khương Lai tức giận đạp cho Lâu Chiêu Dương một cước: "Cậu muốn làm gì làm gì hả! Cậu muốn chết phải không!" Tên con ông cháu cha này coi sắc đẹp như mạng sống, nam nữ đều ăn, ngay cả Khương Lai tâm tư đơn thuần cũng đoán ra cậu ta có ý đồ gì.
Lâu Chiêu Dương da dày thịt béo, bị đạp cũng không chút cảm giác, chỉ than thở: "Sao tôi lại nhận lầm cậu ấy thành Đình Chi chớ, quả thực là không giống, không giống chút nào, tôi cũng có làm gì đâu, thấy cậu ấy ưa nhìn như vậy, kết bạn cũng không được à."
Lúc này không cần Khương Lai mắng cậu ta, mấy người ở bên cạnh cũng không nhìn nổi.


Bọn họ là bạn học của Khương Lai, gia cảnh hiển nhiên cũng tương tự, lúc thường chơi cùng nhau, cũng coi như quen biết Lâu Chiêu Dương.
Bèn có lòng tốt nhắc nhở: "Người này thì không được đâu, thử đụng đến xem, anh đoán chú mày có thể không ra khỏi cửa viện Nghệ thuật U được đâu."
Lâu Chiêu Dương không tin: "Làm sao? Cậu ấy còn có thân phận đặc biệt gì ở đây à?"
Với thói quen nắm bắt bằng hết mọi hướng gió, mấy ông trùm âm nhạc điện tử này ngay cả diễn đàn trường cũng không bỏ lỡ: "Thân phận không biết có được tính là đặc thù hay không, nhưng có một cái biệt danh mới cho chú mày tham khảo."
Lâu Chiêu Dương: "Là gì?"
Ông trùm nhạc điện tử: "Áp trại phu nhân."
Lâu Chiêu Dương không cam lòng: "Ai là trại chủ?"
"A, tôi biết!" Khương Lai đột nhiên thông suốt, bỗng nhiên cướp lời đáp, "Vi Tinh có nói qua, cậu ấy có một người chủ nợ, hóa ra chính là hắn."
Lâu Chiêu Dương truy hỏi: "Tên gì?"
Khương Lai lắc đầu: "Tôi không biết, chỉ biết cậu ấy đi học chung với bạn tốt mỗi ngày, cùng hắn chạy bộ, cùng hắn luyện sáo, cùng hắn ăn cơm."
Lâu Chiêu Dương hoài nghi nhân sinh: "Đó mà là bạn tốt à?!!!"
Khương Lai: "Không phải sao? Tôi với Đình Chi cũng như vậy mà."
Lâu Chiêu Dương: "Trên đời có ai bình thường như hai người đâu!"
Lâu Chiêu Dương vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi: "Thật sự có trại chủ sao?"
Ông trùm nhạc điện tử nhắc nhở: "Đánh bậy đánh bạ làm gì, lo sống tốt đi kìa."
Lâu Chiêu Dương: "Nói cho tôi cái tên đi."
Ông trùm nhạc điện tử bị cậu ta cù nhây đến không chịu được, rốt cục báo tên trại chủ ra.
Kết quả có người còn phản ứng lớn hơn cả Lâu Chiêu Dương.
Khương Lai: "Hả?"
Lâu Chiêu Dương: "Cậu quen à? Trông thế nào? Có đẹp trai bằng tôi không?"
Khương Lai lắc đầu: "Tôi chưa từng thấy, nhưng mà cái tên này rất quen."
Ông trùm nhạc điện tử: "Có thể không quen sao? Nếu viện Nghệ thuật U mà có hot search, thì ngày nào hắn cũng chễm chệ đứng đầu với từ Bạo."
Khương Lai phủ nhận: "Không đúng không đúng, tôi không lên diễn đàn, nhưng tôi từng nghe thấy tên hắn...!hình như là ở nhà tôi, từ miệng anh trai tôi."
...
Bên kia, Chúc Vi Tinh và Hạ Đình Chi cùng nhau ra khỏi phòng thiết bị, bọn họ cũng không đi xa, tùy tiện đứng lại bên hành lang.
Chúc Vi Tinh nhìn ra xa, Hạ Đình Chi nhìn cậu.
Hai người không ai lên tiếng.
Vẫn là Chúc Vi Tinh phá vỡ sự im lặng, cậu có thể cảm nhận được sự truy vấn căng thẳng của Hạ Đình Chi, thu lại vẻ xa cách trước đây, cậu chậm rãi nói: "Cậu muốn hỏi tôi cái gì?"
Hạ Đình Chi nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, mở miệng hỏi: " Cậu...!tên gì?"
Chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng đầy ý thăm dò, Chúc Vi Tinh cười khẽ: "Tôi tên Chúc Vi Tinh, không phải cậu đã sớm biết rồi sao?"

Hạ Đình Chi ngẩn ra, trong mắt có chút dao động, một bên như nghi vấn, một bên lại như hi vọng, đan xen vào nhau tạo thành tâm trạng đầy mâu thuẫn hỗn tạp.
"Tôi biết mình trông giống một vị cố nhân của cậu, Khương Lai đã nói cho tôi biết." Chúc Vi Tinh nhìn ra mâu thuẫn trong mắt cậu ta, hiểu rõ toàn bộ địch ý của Hạ Đình Chi hẳn đã chuyển hóa thành nghi ngờ.

Nhưng cậu lại tỏ vẻ như không nhận ra cảm xúc dâng trào của đối phương, chỉ thản nhiên nói, "Cậu rất nhớ người đó."
Hạ Đình Chi rời mắt khỏi người bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giọng cậu ta sắc bén: "Chú ấy là người tôi quý trọng nhất, không thể thay thế được, tôi không cho phép bất cứ ai giả thành chú ấy bất luận mục đích là gì, tuyệt đối không cho phép."
Chúc Vi Tinh cụp mắt: "Cậu cho rằng tôi cố ý sao?"
Hạ Đình Chi mặt không cảm xúc hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ tôi ngốc chắc?"
Chúc Vi Tinh nói: "Khương Lai không nói cho cậu sao? Tôi bị mất trí nhớ."
Hạ Đình Chi cười lạnh: "Cậu mất trí nhớ, sao còn có thể đánh đàn?"
Ban đầu khi nghe thấy tiếng đàn kia, Hạ Đình Chi quả thực kinh sợ, mười mấy năm mưa dầm thấm đất, sau khi người kia đi rồi, cậu ta vẫn nghe đi nghe lại âm thanh đó, kĩ năng và thói quen thuộc về người kia dù cho Hạ Đình Chi không có năng khiếu âm nhạc thì cũng không thể nào quên được, đến mức mất bình tĩnh hai lần trước mặt người trước mắt đây.

Có thể do Hạ Đình Chi có gen người nhà họ Lâu, có chút xử trí theo cảm tính, cậu ta học chơi đàn, đến viện Nghệ thuật U, đến khoa nhạc nửa đêm tìm người phần nhiều là sự mong nhớ quấy phá, chỉ là muốn tìm một nơi kí thác tình cảm mà thôi.

Nếu thật sự có người như vậy xuất hiện, Hạ Đình Chi trái lại sẽ cảm thấy kì lạ.

Người có ý đồ riêng bên cạnh cậu ta quá nhiều, từ nhỏ đã tập mãi thành quen.
Chúc Vi Tinh nói: "Tôi bị mất trí nhớ, nhưng cũng có thể thổi sáo."
"Vậy thì cậu thật sự ghê gớm, dương cầm ống sáo gì cũng có thể chơi," Hạ Đình Chi châm biếm, ánh mắt như lửa đốt: "Cho nên, cậu là mất trí nhớ thật hay là giả mất trí nhớ?"
Chúc Vi Tinh im lặng.
Trong lòng cậu hiểu rõ, trải nghiệm của mình căn bản không có chút khoa học nào, nhưng một khi trên đời không có khoa học, thì sẽ không có chỗ tranh luận, chỉ xem trong lòng người ta nghĩ như thế nào thôi.
Phản ứng của Hạ Đình Chi hoàn toàn nằm trong dự đoán của Chúc Vi Tinh, đứa cháu nhỏ này không thể lập tức tin tưởng bản thân, cũng không tin vào dị năng gì, giống như lúc đầu Chúc Vi Tinh vừa mới tỉnh lại vậy.
Chúc Vi Tinh hỏi ngược lại: "Tạm thời coi như tôi mất trí nhớ thật đi, có thể nói tôi biết trước đây giữa chúng ta từng có hiểu lầm gì không?"
Nhắc đến chuyện này, Hạ Đình Chi nhíu mày tỏ vẻ chán ghét, lại nhìn thấy đôi mắt trong veo của người trước mắt, rõ ràng khác xa ấn tượng trong quá khứ, loại cảm giác quen thuộc kia lại khiến cậu ta bối rối trong chớp mắt, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại.
Tựa như muốn xem đối phương có âm mưu gì, Hạ Đình Chi nói: "Một năm trước, tôi đậu đại học thành phố A, cũng vừa đúng dịp sinh nhật 18 tuổi, nên mở một buổi tiệc riêng nhỏ chiêu đãi bạn bè ở thành phố U.

Hôm đó có rất nhiều người đến, có cả bạn bè mà tôi không quen, cũng không nhận ra.

Cậu...!Trước đây cậu, không biết vào được như thế nào, chạy loạn chưa nói, còn lén vào cả phòng riêng lấy đồ của tôi, may là người hầu lên lầu quét dọn phát hiện ra."

Chúc Vi Tinh cau mày: "Cậu ta...!tôi lấy cái gì?"
Hạ Đình Chi: "Một cái lược, tôi tình cờ mua được ở khu du lịch nước ngoài, tuy là gỗ mun, nhưng cũng không được coi là đồ cổ, cũng không thể coi là quý báu gì." Trong phòng tùy tiện lấy một thứ khác cũng có thể có giá trị hơn món đồ chơi đó nhiều, không hiểu ánh mắt thế nào mà đi lấy thứ đồ này.
Chúc Vi Tinh cau mày.

Cậu vốn tưởng Chúc Tịnh Tịnh chỉ là tham lam của người giàu, nhìn thấy không ít đồ trang trí đắt tiền thì tranh thủ tiện tay bỏ túi, không ngờ chính là có chuẩn bị mà đến?
Hạ Đình Chi trên mặt lộ vẻ xem thường: "Người và tang vật cũng đã rành rành, lúc đó cậu vẫn còn chống chế, nói một đống lí do ngụy biện lung ta lung tung, tôi nghe không vào, liền báo cảnh sát."
Tựa như nhớ lại vẫn còn tức không nhịn nổi, vẻ mặt cậu ta sưng sỉa lên, rốt cục lộ ra tính trẻ con đáng lẽ phải có ở tuổi mình.
"Nhưng cậu đến đồn cảnh sát vẫn luôn khóc, tôi ngại phiền nên cuối cùng vẫn rộng lượng không kiện cậu."
Chúc Vi Tinh không nói gì, chỉ có thể lần thứ hai nói với Hạ Đình Chi: "Xin lỗi."
Hạ Đình Chi im lặng, không trách cứ, cũng không tha thứ, nhìn chằm chằm Chúc Vi Tinh đánh giá một hồi.
"Chuyện cũ tôi có thể bỏ qua," Hạ Đình Chi nói, ngầm cảnh cáo, "Nhưng bây giờ, bất kể là ai bảo cậu tiếp cận, hay là bản thân cậu có ý đồ xấu xa, tôi khuyên cậu tự mà liệu lấy.

Tôi không phải là Khương Lai, ngây thơ dễ bắt nạt, lại để cho tôi phát hiện cậu mượn danh nghĩa người mà cậu không nên mơ tưởng nữa thì tôi không nương tay đâu.

Lần này, cũng không phải chỉ là đến đồn cảnh sát để du lịch nữa."
Bỏ lại lời đe dọa, Hạ Đình Chi lạnh lùng đến đâu cũng liếc mắt một cái, cất bước rời đi.
Để lại Chúc Vi Tinh đứng trên hành lang, cậu khẽ thở dài.
********
Ngàn năm một thuở, ngày hôm đó Chúc Vi Tinh dậy muộn, hôm nay không mở quầy, mở mắt đã hơn 9 giờ.
Bà nội đang quét dọn ở bên ngoài, anh trai thì lau sàn, Chúc Vi Tinh là lao động khỏe mạnh nhất trong nhà sau khi thức dậy thì nhanh chóng giúp đỡ, phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng ở, càn quét hết thảy một lượt, đảo mắt đã về chiều.
Chúc Vi Tinh ra ngoài luyện sáo, dọc đường đi, thịt xông khói, thịt viên chiên, sủi cảo, một con ngõ nho nhỏ, hương thơm bay xa mười dặm, nhà nào cũng tràn ngập gió xuân, vui vẻ rạng rỡ.
Ba tiếng luyện sáo, cậu ở bãi đất hoang mà như ngửi thấy cả bàn yến tiệc.
Về đến nhà thì gặp Tiêu Long Long đang tìm cậu chơi trên hành lang.

Loa lớn đang đứng trước nhà họ Lương, Lương Vĩnh Phú ở bên cạnh đang dán câu đối Tết.
Lương ký không hảo lịch, chí tại ngàn dặm; Mỹ du không luyến sơn, tâm trì nguỵ khuyết.
(Chiến mã không tốt, nhưng hoài bão vạn dặm.

Còn câu kia mình không biết hhh)
Hẳn là do tự tay anh ta viết, chữ rất tốt, tham vọng cũng cao.
Phát hiện ánh mắt của Chúc Vi Tinh, Lương Vĩnh Phú giải thích: "Có phải là không giống câu đối Tết lắm không? Năm nay không tiện, chỉ có thể lấy câu cũ ra dùng, hơi thiếu hương vị, nhưng còn có thể chấp nhận được."
Chúc Vi Tinh chú ý tới mu bàn tay dán băng gạc của anh, tỏ vẻ quan tâm: "Tay anh bị thương sao?"
Nụ cười của Lương Vĩnh Phú ngưng lại, ánh mắt như nhìn về phía trước: "Sắp lành rồi, bị một kẻ thần kinh trả thù, chuyện nhỏ thôi."
Ngồi bên cạnh là Lương Vĩnh Lệ, đã khôi phục hình tượng giản dị mộc mạc như thường ngày, cô đang cúi đầu làm đồ thủ công.

Chú ý thấy ánh mắt long lanh của Long Long đang nhìn chằm chằm vào mình hồi lâu, bèn hỏi nhóc ta: "Em thích cái nào?"

Cô dùng dây đỏ để thắt nút kiểu Trung, trừ cái này ra, trên bàn còn có những thành phẩm nhỏ như vòng tay, buộc tóc hay đèn lồng nhỏ khác nữa, đặc biệt khéo léo tinh xảo.
Long Long chỉ vào đèn lồng, biết rõ còn hỏi: "Đây là cái gì!! Sao lại đẹp vậy ạ!? Em chưa từng thấy bao giờ luôn!"
Lương Vĩnh Lệ: "Một món trang trí nhỏ, có thể làm móc khóa điện thoại.

Em thích không? Cho em một cái."
Long Long muốn lắm, nhưng cậu nhóc ngại ngùng, đứng đó gãi gãi khắp chỗ, cứ như toàn thân phát ngứa vậy.
Lương Vĩnh Lệ liền rút ra một sợi dây đỏ đã cắt rồi dạy nhóc gấp.

Đáng tiếc Long Long làm xấu cực kỳ, liên tục quăng ánh mắt cầu cứu cho Chúc Vi Tinh.
Chúc Vi Tinh cũng vụng tay, nhìn cái bảng hiệu bảy màu sặc sỡ của quầy sữa ở Ngư Chu Nhai thì cũng biết được trình độ của cậu đẳng cấp như nào rồi, nhưng bất đắc dĩ vẫn phải giúp một chút, kết quả chính là một lớn một nhỏ hai mặt nhìn nhau, biến thành khinh bỉ lẫn nhau.
Cuối cùng vẫn là Lương Vĩnh Lệ nhìn không nổi, đưa cho mỗi người một cái đèn lồng chữ Phúc nhỏ rồi đuổi đi.
Tối nay là giao thừa, hai trụ cột chính của nhà Tiêu còn phải đi làm, bà nội dặn họ không vội về, vừa vặn ăn bữa cơm đêm giao thừa với nhà Chúc luôn.

Lúc này tan làm, hai nhà tập hợp tại tòa 7 - 401, hết sức náo nhiệt.
Chúc Vi Tinh lại không vào nhà, mà đứng ngoài ban công, nhìn toàn bộ Linh Giáp đêm nay đèn đuốc sáng trưng, ô lưới chật chội đã chen thành cái tổ ong, mỗi một miếng đều ngọt ngào ánh vàng lấp lánh, hạnh phúc rộn ràng.

Sự hân hoan này lại tương phản với bóng tối thinh lặng ở tòa 6 - 407 đối diện, cả ngày không có động tĩnh gì.
Chúc Vi Tinh không gửi tin nhắn, mà chọn đứng đợi ở đây, cậu đứng gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng dưới ánh đèn đường mờ ảo nhìn thấy một người từ xa xa đi tới.
Đến gần có thể nhìn thấy, một tay hắn dắt chó, một tay xách túi đồ ở cửa hàng tiện lợi.
Chúc Vi Tinh gọi: "Khương Dực."
Tiếc là đến giờ cơm, giọng nói nhỏ nhẹ của cậu bị tiếng ồn ã cạn chén nâng ly của khắp cùng ngõ hẻm lấn át, người dưới lầu không nghe thấy.
Thấy người nọ sắp sửa tiến vào tòa số 6, Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ cao giọng hô lên hai tiếng.
Người bên kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chuẩn xác nhìn thấy cậu.
Khương Dực: "Cái gì?!"
Chúc Vi Tinh: "Anh ăn cơm chưa?"
Khương Dực: "Hả?"
Chúc Vi Tinh: "Tôi nói, anh ăn cơm chưa?"
Khương Dực: "Cái gì?" Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ trước kia của hắn không hiểu sao hôm nay đặc biệt trì độn đặc biệt tàn tật.
Chúc Vi Tinh lại hỏi lần nữa: "Anh ăn cơm chưa? Có muốn..." Vừa vặn, tiếng hô hò cụng ly dưới lầu lại vang lên, nửa câu sau của cậu mất hút.
Chúc Vi Tinh không nói nên lời.
Lúc này, có người không nhìn nổi nữa, từ phía sau cậu lao ra, bật loa phường lên.
"Anh —— Khương —— Dực!! —— Anh —— Vi—— Tinh—— hỏi anh! Có ăn —— cơm tối chưa!!! Nếu chưa thì——, muốn mời anh đến —— nhà —— anh ấy —— ăn —— bữa—— cơm —— năm mớiii——!!!!!!!!"
Linh Giáp vừa nãy còn náo động ầm ĩ, sau khi tiếng hét của loa phường vừa dứt thì cả ngõ im phăng phắc.
Chúc Vi Tinh: "...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.