Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 63: Hoàng thượng, cháu muốn cáo trạng!



Lúc này trời đã tối, trăng tròn lên cao, Diệu Diệu đi trong màn đêm, chỉ có thể dựa vào ánh trăng lờ mờ để tìm đường.

Cô đi phía trước, sau lưng là Đại Hoàng, bãi săn lớn như vậy, cũng không biết đã đi bao lâu, đôi giày tinh xảo thêu cá vàng xinh xắn giờ biến thành con cá đen xì, tóc rối tung, quần áo bẩn thỉu, bàn chân vừa mỏi lại đau, đêm mùa thu se lạnh làm cô thỉnh thoảng phát run lên, đôi lúc còn truyền tới dã thú khiến Diệu Diệu rợn cả tóc gáy. May mà có Đại Hoàng ở bên

Cô bỗng nhớ đến cái đêm mình bị cữu nương đuổi khỏi nhà, bên ngoài cũng đáng sợ như vậy nhưng ở đó cô gặp được phụ thân. Phụ thân xuất hiện giống như một thiên thần từ trên trời giáng xuống, từ đó về sau Diệu Diệu cái gì cũng không sợ, cũng không bao giờ lo bị người khác ức hϊếp.


Có phụ thân bảo vệ, còn có nhiều người sủng ái, Diệu Diệu ngoan ngoãn dần biến thành Diệu Diệu nghịch ngợm, vì thế mới dễ dàng bị người ta lừa gạt.

Diệu Diệu trong lòng hối hận cực kỳ: Chờ gặp lại phụ thân, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn để phụ thân đánh đòn, không bao giờ dám chạy trốn nữa.

Diệu Diệu bước đi nặng nề, Đại Hoàng chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay cô, muốn cô ngồi lên lưng mình nhưng Diệu Diệu lắc đầu, nói cái gì cũng không đồng ý.

Cô còn dừng lại sờ sờ đầu Đại Hoàng: "Đại Hoàng, ngươi đau lắm không? Có mệt quá không?"

"Gâu!" Nó liếm liếm gương mặt cô, còn chạy quanh một vòng.

"Không sao, Đại Hoàng, ta vẫn có thể đi được." Diệu Diệu an ủi: "Chờ thêm một lát nữa, phụ thân sẽ tìm được ta."

"Ẳng..."

Diệu Diệu nói xong bỗng chột dạ.


Cô không biết phụ thân có hay tin mình xảy ra chuyện không, cũng không biết phụ thân có đi tìm mình không. Nhưng bây giờ là đêm đen, Diệu Diệu nghĩ đến phụ thân mới có thêm can đảm đi tiếp.

Cũng không biết có phải cầu nguyện của cô được nghe thấy hay không.

Bọn họ vừa dứt lời thì nghe thấy từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, rất xa, còn có ánh lửa từ xa lại gần. Diệu Diệu mắt sáng lên, bước chân lập tức dừng lại.

Người cưỡi ngựa kia càng ngày càng gần, hắn thân hình cao lớn, ngồi trên đại mã, khuôn mặt anh tuấn cùng cơ thể cường tráng được chiếu rọi dưới ánh lửa, ánh mắt của hắn lo lắng quan sát xung quanh, đã nói đến khô cả họng, yết hầu bốc hỏa: "Diệu Diệu -- "

"Phụ thân --" Diệu Diệu nhảy dựng lên, hai tay dùng sức vẫy vẫy, cũng lớn tiếng đáp lại: "Phụ thân! Con ở chỗ này!"


Nguyên Định Dã mắt sáng lên, lập tức kéo chặt dây cương, không chờ ngựa dừng lại, hắn đã vội vàng trở mình xuống ngựa, vừa đáp xuống đất còn lảo đảo một cái, không kịp đứng vững, bước chân hoảng loạn chạy tới trước mặt Diệu Diệu, hắn vươn tay, khí lực lớn đến mức hận không thể nhập nữ nhi ôm vào chính cốt nhục của mình.

"Phụ thân!" Diệu Diệu cũng ôm chặt lấy hắn, nước mắt không kìm lòng được mà chảy lã chã xuống. Cô oa oa khóc lớn, kể lại hết ủy khuất hôm nay, hoảng sợ cọ cọ vào lòng phụ thân: "Phụ thân, Diệu Diệu rất sợ, ô ô -- "

"Được rồi, được rồi, không sao hết." Nguyên Định Dã ôm nữ nhi, an ủi: "Phụ thân ở đây."

Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vỗ tấm lưng gầy yếu của tiểu cô nương, cảm nhận được nước mắt của cô thấm ướt cả mảng áo của mình, thân thể nhỏ bé khóc nấc lên làm trái tim hắn như bóp thắt lại.
Hắn trấn an Diệu Diệu, cũng xoa nhẹ Đại Hoàng, nó cúi đầu sủa một tiếng, chờ khóc xong, bụng tiểu cô nương phát ra tiếng ục ục, tiếng khóc cũng ngừng hẳn. Diệu Diệu ngại ngùng sờ sờ bụng, lại không che được tiếng kêu. Cô đã không ăn gì cả một ngày rồi.

Nguyên Định Dã sờ quanh người mình thấy không có gì ăn được bèn ôm Diệu Diệu lên, vội vã chạy về.

"Phụ thân, sao người tìm được con vậy?" Diệu Diệu ngồi trong lòng phụ thân, cảm thấy an tâm, hỏi: "Sao lại biết được con ở đây?"

"Là nhị hoàng tử ." Sắc mặt Nguyên Định Dã hơi trầm xuống: "Đám người nhị hoàng tử đã về nhưng lại không có con."

Hắn đang bận công vụ thì nghe thị vệ chuyển cáo, nói là Diệu Diệu cùng nhị hoàng tử ra ngoài chơi. Tiểu cô nương có bằng hữu mới, hộ vệ đi theo nhị hoàng tử rất nhiều cho nên hắn cũng không lo lắng.
Mãi đến khi trời tối, nhị hoàng tử trở về nhưng thần sắc kinh hoảng, trong đội lại không có Diệu Diệu, bấy giờ hắn mới biết việc lớn không tốt, không kịp hỏi gì, vội vàng đi tìm người.

Ở trên đường, hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng, khủng hoảng bao phủ khắp người hắn, thật may mắn, hắn đã tìm được người.

Nguyên Định Dã lúc này mới quan sát cô một lượt.

Buổi sáng lúc chưa tách ra, Diệu Diệu vẫn còn là tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu nhưng lúc này thì chật vật cực kỳ, tóc tai lộn xộn, quần áo rách rưới, mặt mũi đều là bùn đất, trên người bị trầy da rất nhiều, lòng bàn tay còn có miệng vết thương chưa đóng lại.

Cái này làm hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp nữ nhi, con bé cũng trong bộ dạng đáng thương thê thảm thế này.

Hắn đã lâu không nhìn thấy Diệu Diệu trong bộ dáng này, cũng cho rằng dưới sự bảo hộ của mình thì tiểu nữ nhi bảo bối sẽ không bao giờ phải chịu đau khổ.
Yết hầu Nguyên Định Dã đau đau, hắn nắm chặt dây cương, trầm giọng hỏi: "Diệu Diệu, hôm nay xảy ra chuyện gì?"

Diệu Diệu dùng sức lau hết nước mắt.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, dưới ngọn lửa chiếu rọi xuống, nước mắt ẩm ướt càng làm ánh mắt sáng ngời.

Diệu Diệu siết chặt nắm đấm: "Phụ thân, là nhị hoàng tử!"

"Con muốn đi tìm hoàng thượng cáo trạng, nhị hoàng tử bọn họ gạt con, lừa con ngã vào hố, sau đó thì bỏ chạy để con lại một mình!"

"Con cố gắng lắm mới bò lên được, đói bụng suốt một ngày, con và Đại Hoàng thiếu chút ... Thiếu chút nữa sẽ không được nhìn thấy phụ thân nữa!"

"Được rồi." Nguyên Định Dã trầm giọng nói: "Phụ thân giúp con giáo huấn cậu ta."

Diệu Diệu dùng sức lắc lắc đầu, nói: "Con muốn cáo trạng với hoàng thượng."
"Phụ thân, bọn họ bắt nạt con, còn ức hϊếp Đại Hoàng, suýt chút nữa Đại Hoàng đã xảy ra chuyện!"

Diệu Diệu nghĩ tới chuyện rơi xuống hố hôm nay.

Nếu không phải Đại Hoàng đỡ ở dưới, nói không chừng cô đã ngã gãy xương rồi. Cái hố sâu như thế, nếu không phải vận khí tốt, Đại Hoàng có khi cũng ngã đến gãy chân.

Diệu Diệu cho tới bây giờ không phải tiểu cô nương hay thù dai, trẻ con trong thôn Tiểu Khê trêu cợt cô, cữu nương đánh chửi, cô đều không quá bận tâm, mỗi ngày làm một tiểu cô nương vui vui vẻ vẻ.

Nhưng Đại Hoàng thì khác, nó là bằng hữu quan trọng nhất. Bởi vì chính mình không nghe lời mà làm liên lụy Đại Hoàng, Diệu Diệu trong lòng ảo não như bị ném xuống vực sâu vạn trượng.

Cô tức giận nói: "Con bây giờ sẽ đi tìm hoàng thượng để hoàng thượng trừng phạt bọn họ thật nặng!"
...

Bên trong doanh trướng, đám người nhị hoàng tử run lẩy bẩy quỳ gối ở giữa, ai nấy cũng đều sắc mặt trắng bệch.

Hoàng đế ngồi ở chủ vị, Tuyên Trác đứng ở bên cạnh, hai tay nắm thành quyền, nếu không phải nỗ lực khống chế thì chỉ sợ cậu đã không nhịn được tiến lên đả cho đám người này một trận.

Cậu từ nhỏ đã trầm ổn, cho dù có không hoà hợp được với nhị hoàng tử thì cũng rất ít khi thể hiện sự chán ghét ra, nhưng lúc này địch ý lại thập phần rõ ràng.

Nhưng bây giờ ngay cả hoàng đế cũng không để ý, cũng lãnh khốc như vậy nhìn nhị hoàng tử .

"Phụ, phụ hoàng..." Nhị hoàng tử run run nói: "Nhi thần thật sự không cố ý, nhi thần vốn là muốn tới cứu người nhưng lúc trở về thì nữ nhi của Nguyên tướng quân đã biến mất..."

Cậu ta dẫn người đi tìm khắp nơi, khi trời đã tối mịt, thấy thật sự không thể  giấu giếm được nữa mới dám trở về. Quả nhiên, hoàng đế nổi giận.
Nhị hoàng tử biết tai vạ đến nơi, người bị lạc mất, cậu ta có giải thích cũng vô dụng, ai bảo cậu ta tự nhiên dẫn người đi, lại còn là người đang được thánh sủng?

Nhị hoàng tử không cam tâm nói: "Con đã bảo nó phải ngoan ngoãn đợi ở đấy, nhưng bây giờ lại không thấy người đâu, có lẽ là đã được ai đó cứu lên rồi thì sao."

Hoàng đế lạnh lùng hỏi: "Ai đó là ai?"

Nhị hoàng tử nhất thời cứng họng.

Tuyên Trác cau mày, nếu không phải tình thế khẩn cấp, cậu hận không thể lập tức đi ngủ thì may ra còn gặp được Diệu Diệu trong mộng. Nhưng mới nghĩ thôi cũng biết, Diệu Diệu bây giờ còn không biết đang ở đâu thì chắc chắn không thể ngủ ở bãi săn nguy hiểm được.

Nguyên tướng quân ra ngoài tìm người, cậu cũng muốn đi nhưng tuổi còn quá nhỏ, đi cũng chỉ thêm phiền nên đành ở lại tra khảo nhị hoàng tử .
"Nhị hoàng đệ biết rõ bãi săn là nơi nguy hiểm như thế nào, cho dù là đi về tìm người hỗ trợ thì cũng không nên để Diệu Diệu muội muội lại một mình. Cái nơi hoang vu này nếu vô ý gặp phải mãnh thú thì muội ấy đến cả chạy cũng không chạy được, nhị hoàng đệ đã nghĩ tới hậu quả chưa?"

"Ta, chúng ta cũng là nhất thời tình thế cấp bách nên quên mất. Về sau không thấy người đâu, chúng ta mới biết việc lớn không tốt nên lập tức trở về tìm người giúp." Nhị hoàng tử biện giải.

Tuyên Trác không tin lời cậu ta nói.

Trong cung tất cả mọi người đều biết cậu và Diệu Diệu thân nhau, nhị hoàng tử lúc nào cũng muốn đối phó với cậu thì sao có thể chủ động muốn đi chơi cùng Diệu Diệu?

Nói không chừng Diệu Diệu đã...

"Là thật mà." Nhị hoàng tử vội vàng nói: "Phụ hoàng, ngài tin con đi, nhi thần và Nguyên tướng quân không oán không cừu, vì sao lại phải hại của nữ nhi của hắn chứ? Là nữ nhi của Nguyên tướng quân không nghe lời, lúc đi săn thú, chúng con đã nhắc nhở rồi nhưng muội ấy không chịu nghe nên mới ngã vào bẫy. Phụ hoàng, nhi thần cũng không muốn xảy ra cơ sự này."
Hoàng đế như có chuyện đăm chiêu.

Tuyên Trác âm thầm cắn răng, siết chặt nắm đấm, đang định phản bác thì đúng lúc này, một thị vệ vội vã tiến vào: "Hoàng thượng! Tìm được người rồi!"

Hoàng đế lập tức đứng lên, Tuyên Trác cũng vội vàng chạy ra nhưng Nguyên Định Dã đã nhanh chóng ôm người vào.

Tiểu cô nương bộ dáng chật vật, dựa vào lòng phụ thân, còn chưa kịp lấp đầy cái bụng đói thì đã nói: "Hoàng thượng, cháu muốn cáo trạng!"

Tuyên Trác mắt sáng lên, còn đám người nhị hoàng tử thì trắng bệch mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.