Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 68: Chúng ta đều có thể trường mệnh trăm tuổi, khỏe mạnh, hạnh phúc



Trên đường người đến người đi, kiên chủng ma tiếp(*), tầm nhìn chỉ toàn người là người.

(*)Kiên chủng ma tiếp: người đông nghìn nghịt.

Lục Việt ở phía sau hưng phấn kêu: "Diệu Diệu! Hướng này a!"

Giọng Đường Nguyệt Xu cũng truyền tới: "Diệu Diệu! Cẩn thận a!"

Diệu Diệu đưa lưng về phía bọn họ phất phất tay, bóng lưng nhỏ bé anh dũng không sợ.

Cô ngồi trên vai phụ thân, động tác vẫn nhanh nhạy chỉ về phía trước, Nguyên Định Dã xuyên qua đám người chạy nhanh về hướng Diệu Diệu chỉ.

"Phụ thân, bên trái, bên trái! Hắn chạy sang bên trái!"

Kẻ trộm kia chắc chắn đã trộm cắp rất nhiều lần nên thân hình linh hoạt, cũng biết rất rõ các ngóc ngách kinh thành, rất nhanh đã lẻn vào đám đông rồi vào một cái ngõ nhỏ ít người, Diệu Diệu vội vàng bắt lấy tai phụ thân: "Phụ thân, hướng kia!"


Đại Hoàng chạy phía trước, dẫn đầu đi theo.

Hai người còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng kêu bên trong, còn có vài tiếng chửi nhau, chắc là đồng bọn của kẻ trộm. Tim Diệu Diệu đột nhiên đập nhanh, vừa đi đến đầu ngõ thì thấy một người giơ cao gậy gỗ muốn đánh Đại Hoàng.

Diệu Diệu sợ hãi hét to: "Đại Hoàng!"

Đại Hoàng "Gâu" một tiếng, chân sau dướn lên, cái đầu nặng nề mà húc vào bụng hắn ta, người xấu ăn đau lùi ra mấy bước, đánh rơi cả gậy gỗ xuống đất, Đại Hoàng dáng người linh hoạt vội vàng chạy trở về.

"Ngươi... Các ngươi là ai?"

Diệu Diệu tự giác đi xuống, chạy đến chỗ Đại Hoàng, quay ra nhìn phụ thân đại phát thần uy.

Kẻ trộm kia cùng với đồng bọn của hắn ta vừa nhìn thấy thế bèn lập tức vọt lại nhưng bọn hắn đây phải đối thủ của Nguyên Định Dã thân kinh bách chiến, vừa so vài chiêu đã nằm lăn hết ra đất.


Diệu Diệu ngồi trên lưng Đại Hoàng, kích động vỗ tay đến đỏ bừng: "Phụ thân lợi hại!"

Nguyên Định Dã một cước đạp lên lưng kẻ có ý đồ đánh lén: "Giao ra đây."

"Cái gì, cái gì hả? !" Trong đó một người nói: "Ngươi là ai? Bọn ta căn bản không biết ngươi, chúng ta không oán không cừu, sao lại chạy đến đây đánh bọn ta? !"

"Các ngươi vừa rồi trộm cái gì?"

Mấy kẻ xấu hai mặt nhìn nhau, tên trộm bừng tỉnh đại ngộ, không dám lề mề, vội vàng lấy ra tiền túi, đặt ở bên chân Nguyên Định Dã.

"Tráng sĩ à, chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi." Kẻ trộm quỳ trên đất, dập đầu nói: "Trong nhà thật sự không còn gì ăn, trên có người già dưới có con nhỏ, không biết nên làm sao."

Diệu Diệu nghe xong, không nhịn được quan sát kĩ mấy người này.

Bọn họ người người đều quần áo cũ nát, chỗ nào cũng thấy chắp vá, thân hình không phải cường tráng, đôi má lõm xuống, vẻ mặt sầu khổ, có lẽ đúng là cuộc sống vất vả.


Diệu Diệu mím môi, khuôn mặt nhỏ hiện rõ sự thất vọng. Mẫu thân đã dạy làm sai không được phép ngụy biện, cho dù nghèo đói đến mấy cũng không được làm ra chuyện trộm cắp!

Cô chỉ là một tiểu hài tử còn hiểu được, huống chi là người lớn như thế này!

Nguyên Định Dã không nói gì, rất nhanh bèn kêu mấy quan binh tuần tra đến, nói rõ đầu đuôi xong thì giao người lại cho họ.

Mấy kẻ trộm này khắp người toàn tiền túi căng phồng, còn đều là dùng gấm vóc, Đại Hoàng ngửi mùi để tìm ra người bị mất. Người mất của là một người trung niên bụng phệ, còn chưa nhận ra mình đã đánh mất tiền, thấy tiền túi thì cả kinh, sau đó còn hoài nghi nhìn hai người, nếu không phải nhìn thấy đồ Diệu Diệu cùng phụ thân mặc đều là loại thượng hạng thì nói không chừng hắn ta đã gọi quan binh tới rồi.
Đến tận lúc tìm được bạn bè rồi, Diệu Diệu vẫn chưa hết tức.

"Rõ ràng là chúng ta giúp ông ấy lấy lại túi tiền, thế mà lại đi đổ oan cho chúng ta?" Diệu Diệu ngồi lên vai phụ thân, đau lòng xoa lỗ tai hắn: "Sao giúp người khác xong mà con chẳng vui chút nào vậy chứ?"

"Gâu!"

Nguyên Định Dã mỉm cười, đi mua cho cô một cây kẹo hồ lô, lại mua cho Đại Hoàng một cái bánh nhân thịt, một người một chó vừa ăn vừa hậm hực.

Nhưng rất nhanh Diệu Diệu đã ném chuyện đấy ra sau đầu, vừa gặp lại bằng hữu bèn kể lại dáng vẻ anh dũng của phụ thân khi đánh kẻ trộm, cô ngày thường hay nghe nhiều truyện cổ tích nên lúc này càng nói càng sinh động làm cả Đường Nguyệt Xu cùng Lục Việt hai người nghe xong ánh mắt như tỏa ra ánh sáng, liên tục nhìn về phía Nguyên Định Dã.

Lục Việt không kìm lòng được nói: "Nếu phụ thân ta cũng lợi hại như vậy thì tốt rồi..."
Lục phụ: "..."

Hắn nâng một bàn tay lên, Lục Việt lập tức sửa miệng: "Phụ thân, con muốn mua mặt nạ!"

Có mấy người đi trên đường đeo mặt nạ, đủ loại kiểu dáng, ba tiểu hài tử ngửa đầu nhìn một lát, người người đều động lòng không thôi, vội vàng kéo phụ thân đi sang sạp hàng bên cạnh .

Diệu Diệu đẩy mặt nạ lên đỉnh đầu, cầm lấy hoa đăng nhỏ, quan sát bốn phía, rất nhanh nói: "Chúng ta đi xem đố đèn đi!"

"Đố đèn có cái gì mà xem?" Lục Việt không kìm lòng được mà rùng mình một cái: "Ta suốt ngày phải ở nhà đọc sách, không muốn chơi mấy cái đấy đâu, ngày mai là phải đi học rồi! Hay là chúng ta đi xem kịch đèn chiếu đi? Xem đại náo thiên cung!"

"Hay là đi nghe diễn." Đường Nguyệt Xu nhẹ nhàng nói: "Hôm nay rạp hát có rất nhiều tiết mục."

Lục Việt: "Nghe diễn làm gì?"
"Chúng ta phải đi xem ba mươi hồi đại náo thiên cung!"

"Còn cả Na Tra nữa."

"Cái đó ngươi đã xem đến hơn hai mươi lần rồi."

Diệu Diệu nhìn qua nhìn lại, ai nha một tiếng, nói: "Đều xem hết đi!"

Hai người nhìn nhau, cuối cùng gật đầu.

Diệu Diệu vui vẻ ngồi lên vai phụ thân: "Đi thôi!"

Bọn họ xem kịch đèn chiếu, sau đó lại đến rạp hát nghe diễn, ngay cả Diệu Diệu muốn đi đố đèn cũng đi nốt. Chỉ tiếc, ba tiểu hài tử mới học vỡ lòng, chơi đố đèn đương nhiên không thể trả lời được cái nào, chỉ có thể buồn bã rời đi.

Diệu Diệu lần đầu đến hội đèn lồng, cũng nhớ ở trong hoàng cung có tiểu ca ca không được đi, hận không thể mở căng hết hai mắt, thu hết tất cả vào đầu, một chút cũng luyến tiếc lỡ mất.

Đến đêm dài, có thể đùa chơi thoả thích, dần dần người đi bộ cũng giảm bớt, Diệu Diệu còn cùng mọi người đi thả đèn.
Hoa đăng có dạng hình bông sen trôi trên sông, ánh đèn mập mờ bên trong toả ra tia sáng lung linh, các bông hoa đăng thả thành một hàng dài nối lấy nhau như trời ngân hà, lại hóa thành mãn sông tinh hỏa.

Diệu Diệu cố gắng khắc hình ảnh này thật sâu.

Đợi đến lúc ra về, cô dựa vào lưng phụ thân, tạm biệt bằng hữu của mình nhưng niềm vui trong đầu vẫn chưa hết.

"Phụ thân, sang năm sau con vẫn muốn đi hội đèn lồng."

"Được, ta đưa con đi."

"Sang năm cũng muốn mua hoa đăng."

"Đều mua."

"Con còn muốn đi cùng thái tử ca ca..."

Nguyên Định Dã đột nhiên không nói gì.

Nhưng Diệu Diệu còn chưa chờ hắn đáp lại thì cái đầu nhỏ đã nghiêng sang một bên, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Không cần chờ đến sang năm, cô và thái tử ca ca đã cùng nhau đi dạo hội đèn lồng trong mộng rồi.

Tuyên Trác biết cô hôm nay muốn đi hội đèn lồng nên đã ngủ từ sớm.
Tiểu cô nương vừa xuất hiện trong mộng thì nhất thời toàn bộ cảnh trong mơ đều sáng bừng lên.

Trong mộng hiện ra những con phố vừa quen thuộc lại xa lạ, đá lát dài phố, khắp nơi đều được bao phủ bởi ánh đèn lấp lánh, bên đường bày đủ các sạp hàng nhỏ, Tuyên Trác còn chưa kịp định thần lại thì Diệu Diệu đã chạy đến một sạp hàng gần đó, cầm lấy một bông hoa đăng đưa cho cậu.

Sau đó là mặt nạ, kẹo hồ lô, bánh đường... Hai người tay nắm tay đi xem kịch đèn chiếu, rạp hát, chơi đố đèn... Cuối cùng dừng lại ở bờ sông.

Trên mặt sông đều là đèn hoa đăng, hiện ra như một dải ngân hà.

Diệu Diệu thuần thục: "Phải ước nguyện trước rồi mới thả đèn xuống sông."

Tuyên Trác gật gật đầu: "Sau đó nguyện vọng sẽ thành hiện thực sao?"

"Phụ thân muội nói, chỉ cần đèn không đổ thì thần tiên trên trời sẽ nghe được nguyện vọng của chúng ta."
Tuyên Trác bỗng dừng lại: "Vậy nếu như..."

"Phụ thân còn nói, trong nước cũng có thần tiên, đèn trôi mà có đổ thì thần tiên dưới nước cũng có thể nghe được nguyện vọng." Diệu Diệu nghiêm túc nói: "Chúng ta ước nguyện rất nhiều, thần tiên sẽ khá bận rộn đấy, còn phải chia nhau ra làm."

Tuyên Trác: "..."

Vô luận thế nào, thần tiên đều nghe thấy phải không?

Tuyên Trác tò mò hỏi: "Vậy muội ước điều gì?"

"Muội muốn phụ thân, Đại Hoàng, gia gia, nãi nãi còn có cả tiểu ca ca, tất cả những người thân đều trường mệnh trăm tuổi, khỏe mạnh vui vẻ." Diệu Diệu chắp hai tay, thành kính nói: "Như vậy sẽ có thể luôn luôn ở bên muội, không bao giờ rời đi."

Tuyên Trác ôn hòa nói: "Ta có ước nguyện, chúng ta đều có thể trường mệnh trăm tuổi, khỏe mạnh, hạnh phúc. Hai người chúng ta cùng nhau hứa nguyện, dù là thần tiên nghe thấy của ai trước thì đều có thể thành hiện thực."
Sau đó cả hai thả hoa đăng xuống  sông.

Nhẹ nhàng lắc lắc, lung lung lay lay, trôi giữa trời ngân hà, đi về phương xa, giống như đang trôi về chốn bồng lai, đến tay thần tiên.

Diệu Diệu có làm một ký hiệu lên đèn của mình nên dù có trôi đi cùng nhiều đèn thì vẫn có thể nhận ra được.

Hôm đó thượng thần nhìn thấy các ước nguyện, nhất định vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái của cô đầu tiên đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.