Mãi đến khi được ôm trong tay, lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ, cây cán bột trong tay cũng bị lấy đi, Diệu Diệu mở to hai mắt, mới nhìn thấy rõ .
Người trước mắt nhíu chặt mày, khuôn mặt tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, sắc mặt thì đen xì, không phải của phụ thân đại tướng quân thì là ai?
Diệu Diệu ngậm miệng lại, nấc một cái, tiếng khóc cũng dần ngừng .
Cô theo bản năng nhìn phụ thân cười cười, ngọt ngào gọi: "Phụ thân?"
Nguyên Định Dã: "..."
Nguyên Định Dã tức giận nhéo một cái mạnh vào má cô.
"Phụ thân, sao người lại ở đây?" Diệu Diệu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, quay ra nhìn xung quanh một vòng, thấy bọn đại hán đều ngơ ngác nhìn cô, lại nhìn phía sau phụ thân, tất cả binh lính đều mặc áo giáp tay cầm vũ khí đứng sau lưng Nguyên Định Dã, cẩn thận nhìn kĩ, đây không phải tướng lĩnh nhà mình sao!
Tới bắt sơn phỉ thì ra là phụ thân a!
"Phụ thân..." Diệu Diệu vừa định cầu tình cho sơn phỉ thì trước mắt liền một trận thiên toàn địa chuyển, còn chưa kịp phản ứng lại thì mông nhỏ tê rần, một bàn tay đánh thẳng vào phía trên: "Á!"
Lão tướng quân biến sắc, vội vàng muốn ôm lấy cháu gái nhỏ, nhưng bị Nguyên Định Dã ngăn lại. Lão tướng quân trừng mắt nói: "Ai cho con đánh nó?"
Mặt Nguyên Định Dã trầm xuống: "Nó tự ý chạy đến chỗ sơn phỉ, không nên đánh sao?"
Lão tướng quân nhất thời không biết nên nói gì. Nguyên gia có quy củ của Nguyên gia, không hề dung túng con cái, làm sai thì bị đánh, bằng không sẽ không nhớ được giáo huấn.
Diệu Diệu biết phụ thân tức giận, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, không dám hé răng nửa lời.
Nguyên Định Dã cũng không định giáo huấn nữ nhi trước mặt nhiều người, mới vừa rồi là do quá tức giận không kiềm chế được mới ra tay. Hắn tới bây giờ còn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nào mà đang êm đẹp, phụ thân và nữ nhi lại ở chỗ của sơn phỉ?
Sự việc này nói ra rất dài, còn phải ngồi xuống chậm rãi nói.
Nguyên Định Dã ôm nữ nhi, đi theo sơn phỉ vào trong đại sảnh, trên đường nghe bọn hắn nói lại tiền căn hậu quả.
Mọi người vừa nói xong , Diệu Diệu bèn vội vàng cầu tình: "Phụ thân, bọn họ không phải người xấu, bắt Đại Hoàng không phải để ăn, có thể đừng bắt họ được không? Không chém đầu bọn họ được không?"
Nguyên Định Dã không đáp lại, chỉ hừ mạnh một cái.
Diệu Diệu còn muốn nói gì đó thì lại bị hắn gạt tay ra.
Không đánh không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng tha thứ cho tiểu cô nương lỗ mãng, giáo huấn để về nhà rồi tính sau. Diệu Diệu loáng thoáng phát giác ra phụ thân đang nén lửa giận trong lòng nên không dám nói gì nữa, chỉ sốt ruột nhìn về phía sơn phỉ rồi lại quay ra nhìn lão tướng quân.
Nhưng vô luận là sơn phỉ hay lão tướng quân thì đến ngay cả lão đại còn không nói ra câu cầu tình nào.
Diệu Diệu bị cường ngạnh ôm lên ngựa, chỉ kịp vẫy tay tạm biệt để trở về nhà.
Phụ thân vẫn còn tức giận, từ lúc gặp mặt không thèm nói với Diệu Diệu câu nào, lần đầu tiên cô nhìn thấy phụ thân như vậy, trong lòng lo sợ bất an, cô ngồi trên ngựa dựa vào ngực phụ thân, cách xiêm y nghe tiếng tim đập thình thịch, cảm thấy chính mình dần bất ổn .
Diệu Diệu chợt nghĩ ra ngoại trừ sơn phỉ ở ngoài thì cô còn phải lo lắng cho cái mông nhỏ của mình nữa.
Từ chỗ sơn phỉ về kinh thành đường đi hiểm trở nhưng không quá xa. Nguyên Định Dã một đường ra roi thúc ngựa, Diệu Diệu mới nghĩ lại chuyện xảy hôm nay mấy lần mà đã thấy cửa nhà rồi.
Lão phu nhân lo lắng một ngày một đêm, hôm qua lúc Nguyên Định Dã xuất phát có nói Diệu Diệu bị sơn phỉ bắt đi làm bà lo lắng bất an suốt cả đêm, cuối cùng thấy Diệu Diệu bình yên trở về mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ là còn chưa yên tâm xong thì nhìn thấy lão tướng quân bị thương.
Lão tướng quân hồi còn ở chiến trường, bị thương là chuyện cơm thường, lão phu nhân không nói gì thêm đã vội sai người đỡ lão tướng quân vào rồi cẩn thận kiểm tra lại Diệu Diệu.
Diệu Diệu nâng tay, nhấc chân, xác định cô không sao, lão phu nhân mới đi qua chỗ lão tướng quân .
Diệu Diệu còn tưởng mình sẽ bị trách cứ nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng lão phu nhân cái gì cũng không nói, ngược lại làm Diệu Diệu không biết nên làm thế nào.
Cô biết mình gây ra rắc rối, nếu trưởng bối vừa quở trách vừa dạy dỗ thì Diệu Diệu còn có thể an tâm một ít. Nhưng ai ai cũng từ ái, ngược lại làm cô thấy lo sợ.
Lúc Nguyên Định Dã mang cô về phòng, tiểu cô nương cúi đầu, tay hay chân đều co lại, vừa thả người xuống, Diệu Diệu lập tức nằm sấp trên giường, chìa cái mông nhỏ ra.
Mông nhỏ trắng trắng mập mập, Nguyên Định Dã vốn đang tức giận mà suýt chút nữa bật cười.
"Làm cái gì vậy?"
"Phụ thân, người đánh con đi." Diệu Diệu ăn năn nói: "Bởi vì con không nghe lời, cho nên mới khiến gia gia bị thương."
Nguyên Định Dã nhấc tay lên, nhìn cái mông nhỏ gần ngay trước mắt, có lẽ là bởi vì Diệu Diệu tự chủ động, ngược lại làm hắn lưỡng lự không biết nên đánh hay không.
Hắn do dự một lúc rồi chậm rãi thu tay về.
Nguyên Định Dã lạnh lùng nói: "Đã biết sai chưa?"
"Đã biết ạ."
"Lần sau còn dám không?"
"..."
Diệu Diệu không hé răng .
Cô không phải người giỏi nói dối, lúc này không đáp lại có nghĩa là lần sau còn dám.
Nguyên Định Dã suýt nữa bị chọc tức đến bật cười, một bàn tay giáng xuống mông, dù đã giảm bớt lực nhưng Diệu Diệu vẫn a một tiếng, sau đó cố gắng chịu đựng.
Diệu Diệu cảm giác được cái mông nóng bừng bừng, đau đến hít sâu một hơi nhưng cô không dám cử động.
"Còn dám hay không?"
Nhưng Diệu Diệu nghiêm túc nói: "Nếu Đại Hoàng thực sự xảy ra chuyện, con vẫn muốn đi tìm Đại Hoàng !"
"Lần này là con gặp may. Nếu lần sau gặp phải bọn sơn phỉ gϊếŧ người không chớp mắt thì gia gia còn chưa tìm được, cả con và Đại Hoàng đều đã bị bọn họ gϊếŧ hết rồi!" Nguyên Định Dã nói: "Ta biết con lo lắng cho Đại Hoàng, nhưng nếu con xảy ra chuyện, ta sẽ còn đau khổ hơn cả con."
Nguyên Định Dã dừng một chút, hạ mắt nhìn thoáng qua thần sắc khẩn trương của tiểu cô nương, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ đến phòng mẫu thân con rồi lặng lẽ khóc."
Diệu Diệu ngây ra.
Phụ thân đại tướng quân đỉnh thiên lập địa, uy vũ bất phàm, sao có thể khóc lóc chứ?
Diệu Diệu quay đầu, mở to hai mắt, không dám tin nhìn hắn.
"Đây là thật." Nguyên Định Dã nghiêm túc: "Ta sẽ vào phòng mẫu thân con, trốn ở bên trong đó mà âm thầm khóc một mình."
Việc này ngày thường chỉ có Diệu Diệu ủy khuất mới làm!
Diệu Diệu là tiểu cô nương kiên cường, trừ phi gặp phải chuyện quá đau buồn, bằng không sẽ không đến chỗ mẫu thân khóc nhè. Cô nghĩ nghĩ, vậy phụ thân nhất định là buồn hơn cả cô, đau khổ đến tuyệt vọng mới đi tìm mẫu thân?
"Không chỉ có ta, gia gia, nãi nãi, còn có thái tử điện hạ, bọn họ đều giống nhau."
"Thái tử ca ca?"
"Con nghĩ ai nói chuyện con ở trên núi cho ta ?" Nguyên Định Dã bế tiểu nữ nhi dậy, bàn tay xoa xoa cái mông nhỏ đang sưng: "Thái tử điện hạ biết con xảy ra chuyện, gấp gáp đến phát điên, hơn nửa đêm phái người xuất cung nói cho ta ."
Không quản người khác có nghi kỵ hay không, lại càng không lo lắng phải giải thích tại sao mình biết hành tung của Diệu Diệu. Đây không giống tác phong làm việc cẩn trọng của thái tử.
Diệu Diệu ghé vào lòng phụ thân, nghĩ rằng: Khó trách ngày hôm qua khi ngủ lại thì không có gặp thái tử ca ca.
Thái tử ca ca cũng sẽ trốn vào lòng hoàng hậu nương nương mà khóc sao?
Diệu Diệu không ngờ mình lại làm liên lụy đến nhiều người như vậy, trong lòng càng thêm áy náy .
Hình như là bị nước mắt của mọi người bao phủ, cảm giác như bị Đại Hoàng đè lên ngực, khó chịu không thở nổi.
Thì ra trong lòng mọi người, cô quan trọng đến như vậy!
"Đại Hoàng bình thường rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ chọc phiền toái. Con nếu mà ngoan được như Đại Hoàng thì tốt." Nguyên Định Dã nói: "Đi tìm gia gia đi, ông ấy vì con mà bị thương rất nghiêm trọng."
Diệu Diệu ngoan ngoãn gật gật đầu, rời khỏi lòng phụ thân.
Lão tướng quân được đại phu khám cho, đang thay lại thuốc, rất nhanh đã đi nghỉ ngơi. Diệu Diệu vốn muốn trò chuyện nhưng nhìn thấy ông đang ngủ, không dám quấy rầy, chỉ dám ngồi bên cạnh giường gia gia.
Đợi đến tối, khi lão tướng quân tỉnh lại thì thấy cháu gái nhỏ đáng yêu của mình đang dựa vào bên gối trên giường. Ông trong lòng ấm áp, định vươn tay ôm cháu gái vào lòng.
Nhưng vừa chạm vào, Diệu Diệu đã a một tiếng.
Lão tướng quân còn nhớ cô bị Nguyên Định Dã đánh đòn, lúc này bèn nhìn lại thì thấy cái mông nhỏ hằn lên mấy dấu tay, mông còn hơi nhấp nhổm vì đau. Lão tướng quân đau lòng: "Sao nó lại mạnh tay thế chứ."
Hốc mắt Diệu Diệu hơi hồng hồng, cũng không dám nói phụ thân một câu.
Nguyên Định Dã trước khuyên bảo để cô thông suốt, sau đó thì cứng rắn giáo huấn, mềm cứng đều áp dụng để Diệu Diệu nhớ kĩ lần dạy dỗ này, nửa điểm cũng không dám quên. Cô làm liên lụy gia gia bị thương, Diệu Diệu ngoan ngoãn chịu phạt.
Nhưng hình phạt không chỉ có vậy.
Diệu Diệu rầu rĩ nói: "Phụ thân không cho cháu và Đại Hoàng ngủ cùng nhau."
Lão tướng quân cười hỏi: "Còn gì nữa?"
"Mỗi ngày không được phép ăn bánh hạnh nhân."
"Bài tập hàng ngày sẽ tăng gấp đôi."
"Mỗi ngày phải luyện tập thể dục nhiều hơn ít nhất một nén hương."
"Học trên trường xong không được chạy đi chơi."
Lão tướng quân kinh ngạc nói: "Vậy khi nào mới kết thúc?"
"Chờ thương thế của gia gia tốt lên." Diệu Diệu nhẹ nhàng sờ sờ bụng gia gia: "Gia gia, ông nhất định phải nhanh chóng khoẻ lại đấy."
Lão tướng quân cười ha ha, kéo cháu gái nhỏ vào lòng.
Ngày hôm sau, Diệu Diệu ngủ dậy đi tập thể dục xong thì đến lớp.
Đại Hoàng cũng không được ra ngoài, thấy lão tướng quân đứng phía trước, nó bèn ngoan ngoãn đợi ở nhà. Cũng may mấy bạn bè của nó đều tới chơi.
Lúc Diệu Diệu đến học viện thì vô cùng lẻ loi bởi hôm nay chỉ có cô là không dẫn thú nuôi đi.
Nhưng Diệu Diệu vừa xuất hiện ở cửa thì đã bị các bạn học vây quanh .
Trong đó có Lục Việt lớn giọng nhất: "Diệu Diệu muội muội, muội trốn học về rồi!"
Toàn bộ đệ tử của học viện chưa từng có ai dám trốn học cả!
Từ ngày Diệu Diệu chạy khỏi học viện ấy, toàn bộ học viện đều biết đến cô !