Diệu Diệu tiến cung để xin lỗi, sao có thể đến bóng người cũng không gặp được mà quay về.
Hoàng đế vội cho người mang điểm tâm, lấy cả đồ chơi rồi cố gắng hạ mình an ủi mãi mới khiến cô nức nở lau nước mắt.
Diệu Diệu buồn rầu nói: "Thái tử ca ca không đến gặp cháu, vậy cháu tự đi tìm huynh ấy."
Hoàng đế trong lòng chỉ ước gì thái tử chạy nhanh đến đây dỗ dành tiểu cô nương, nghe thấy lời này, bèn vội hỏi: "Trẫm cho người đưa cháu đi."
Chờ tiểu cô nương buồn bã rời đi, hoàng đế mới quay đầu ngạc nhiên nói với người bên cạnh: "Trẫm thấy thái tử với con bé ngày thường chỉ dính lấy nhau, hôm nay thế mà lại giận dỗi, tiểu nha đầu này bình thường rất nghe lời, rốt cuộc là làm ra chuyện gì khiến thái tử tức giận thành thế này vậy?"
Thái giám chỉ dám hầu hạ ở một bên, hoàng đế lắc đầu, cầm lấy bút son định tiếp tục phê duyệt tấu chương, thấy hộp điểm tâm đã ăn hết bên cạnh, ông nghĩ nghĩ, phân phó xuống: "Bảo ngự phòng làm thêm mấy hộp bánh điểm tâm, khi nào tiểu nha đầu Diệu Diệu này xuất cung thì đưa cho con bé."
Tuyên Trác ở chỗ hoàng hậu không được bao lâu thì quả nhiên Diệu Diệu chạy đến. Cung nữ vừa tiến vào thông báo, cậu vội vã đứng lên trốn vào trong nhưng vẫn bất an không yên mà lén nhìn ra ngoài bức rèm che mặt.
Tiểu cô nương vành mắt hồng hồng, thoạt nhìn như vừa mới khóc, lúc cô tiến vào hành lễ xong còn nhìn xung quanh mấy vòng.
Không nhìn thấy Tuyên Trác, Diệu Diệu càng buồn rầu: "Hoàng hậu nương nương, thái tử ca ca không ở chỗ này sao?"
Hoàng hậu bật cười, vẫy tay với cô: "Đến chỗ bản cung này."
Diệu Diệu bị ôm đến bên người nàng, hoàng hậu liếc nhìn cô một cái, lại lấy khăn tay ra, động tác nhẹ nhàng mà giúp cô lau nước mắt trên mặt, Diệu Diệu cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, hai mắt ướt sũng, mới vừa rồi còn bị nước mắt thấm ướt, bây giờ rưng rưng không khỏi làm người ta động lòng.
Hoàng hậu không trả lời câu hỏi của cô, chỉ vào cái cô mang đến, hỏi: "Đây là cho thái tử?"
Diệu Diệu gật gật đầu, lại vội vàng lấy một hộp bên trong ra đưa cho hoàng hậu: "Đây là cho ngài."
"Còn có cho bản cung?"
Hộp mở ra, bên trong là bánh điểm tâm, nếu hoàng đế ở chỗ này nhất định sẽ phát hiện cái này giống hết cái mình vừa ăn.
Diệu Diệu chột dạ xoay xoay tay vào nhau, không dám ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, hoàng hậu nương nương ôn nhu như vậy, Diệu Diệu cảm thấy mình biến thành một tiểu hài tử hư hỏng vậy. Cô nhỏ giọng nói: "Ngài nếm thử một miếng đi."
Hoàng hậu không chút nghĩ ngợi, cầm lấy một miếng bánh đẹp nhất lên cắn một miếng. Nàng cười nói: "Hương vị rất ngon, không thua kém ngự trù trong cung chút nào."
Giọng Diệu Diệu càng ngày càng thấp, xoay ngón tay, ánh mắt chỉ dám lén nhìn hoàng hậu: "Ngài ăn điểm tâm của cháu thì phải giúp cháu xin..."
Hoàng hậu sửng sốt, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, hiểu được ý của cô. Tiểu cô nương này thế mà lại dám hối lộ nàng.
"Cháu nãy giờ không chịu nói gì thì làm sao bản cung có thể giúp được?"
Diệu Diệu cúi đầu: "Nếu ngài còn không được thì cháu cũng không biết nên tìm ai."
"Sao không đi tìm thái tử?" Hoàng hậu cố ý nói: "Thái tử thân với cháu nhất, nếu có chuyện gì khó xử, nó chắc chắn sẽ giúp."
Diệu Diệu ủ rũ, giọng nói mềm mại ngọt ngào cũng trở nên ủy khuất: "Chỉ là thái tử ca ca không để ý tới cháu!"
Trong nội thất, Tuyên Trác sốt ruột ở dạo quanh một vòng, thiếu chút nữa quên lời hoàng hậu dặn dò, không quan tâm mà lao ra ngoài.
Cậu sao có thể không để ý tới Diệu Diệu, cảm thấy chính mình thật sự ngây thơ, không biết nên đối mặt với Diệu Diệu như thế nào, chỉ sợ Diệu Diệu sẽ cười nhạo cậu.
"Nó không để ý tới cháu?" Hoàng hậu kinh ngạc nói: "Thái tử lớn tuổi hơn cháu, có chuyện gì mà nó lại chọc giận cháu đến vậy? Đợi lát nữa gặp được thái tử, bản cung nhất định sẽ hỏi xem."
Nói xong, nàng cố ý nhăn mặt, nói với cung nữ: "Đi gọi thái tử tới."
Cung nữ nhận lệnh, xoay người đi ra ngoài.
"Chờ, đợi chút!" Diệu Diệu vội vàng kéo tay hoàng hậu nương nương, trong lòng sốt ruột, suýt nữa cả người bổ nhào lên phía trước.
Hoàng hậu thuận thế ôm tiểu cô nương vào lòng, nói: "Cháu yên tâm, chờ thái tử đến đây, bản cung giúp cháu giáo huấn nó một trận."
"Không phải, hoàng hậu nương nương, là cháu làm sai mới khiến thái tử ca ca tức giận." Diệu Diệu kể lại cho hoàng hậu, nói lại chuyện đến tận lần thứ ba nhưng cô vẫn mờ mịt vô cùng, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải. Bèn ngẩng đầu, tội nghiệp nói: "Hoàng hậu nương nương, Diệu Diệu nên làm thế nào bây giờ?"
Hoàng hậu ôn hoà nói: "Thì ra là như vậy."
Hoàng hậu: "Cái này đều không phải lỗi của ai nhưng thật ra khoan dung của thái tử quá nhỏ, cháu có thêm bạn mới sao có thể là sai, bằng hữu sẽ không chỉ có một, ngày sau bạn cháu quen biết ngày càng nhiều, bằng hữu cũng càng nhiều, thái tử nếu cứ giận dỗi thì ngược lại là nó không đúng."
Hai mắt Diệu Diệu ướt sũng, nhìn rất giống mấy chú cún trong nhà, nhu thuận nằm ở trong lòng nàng. Cô nức nở nói: "Thái tử ca ca đúng, ngài không được nói huynh ấy như vậy."
Hoàng hậu bật cười, cầm lấy một miếng bánh bên cạnh đưa đến miệng cô.
"Vậy bản cung thay thái tử nói vài câu hay nhé."
Diệu Diệu ngoan ngoãn cầm lấy điểm tâm, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Thái tử tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã là người có chủ kiến, nó hiểu chuyện sớm, thiên tư xuất chúng, hoàng thượng ký thác trọng vọng rất nhiều. Cái này mặc dù là chuyện tốt nhưng nó sống ở trong cung, không được thể hiện quá nhiều cảm xúc ra ngoài." Hoàng hậu nhẹ nhàng nói: "Nó tử nhỏ đã phải một mình ở Đông cung, bản cung dưới gối cũng chỉ có một đứa con là nó. Ngày thường, thái giám thị vệ, cho dù là thư đồng cũng không ai dám thân cận. Bản cung tuy là mẫu thân, nhưng nó lại rất ít khi tâm sự thật lòng với bản cung. Chỉ là cháu thì lại khác."
"Cháu tặng thái tử con chó nhỏ kia, nó liền coi như bảo bối, lúc nào cũng phải tự tay làm, không muốn người khác đụng vào. Thái tử mỗi ngày đều ngóng trông cháu có thể tiến cung, cháu nếu tiến cung chơi với nó, nó sẽ mừng thầm suốt mấy ngày, gần như ngày nào cũng vậy, cháu không đến, trong lòng thằng bé sẽ buồn bực không vui rất. Ở trong lòng thái tử, e là chỉ có mình cháu là bạn thôi."
Diệu Diệu khẽ mím môi, ngây ngốc nhìn nàng.
Hoàng hậu lại cầm lấy một miếng bánh, nói: "Nói đến cái này, bản cung cũng có chuyện muốn tìm cháu giúp, nếu cháu có rảnh thì có thể tiến cung chơi với thái tử nhiều một chút được không?"
Hoàng hậu không biết bọn họ ngày ngày đều gặp nhau trong mộng nên lời này thật tình thực lòng, lại càng khiến Diệu Diệu thêm khó chịu trong lòng.
Trong lòng cô nghĩ: Thì ra thần tiên ca ca đáng thương như vậy?
Cho dù lúc trước không có thần tiên trong mộng thì cũng còn có Đại Hoàng. Nhưng Diệu Diệu lại có thể hiểu được cảm giác ấy. Sau khi mẫu thân qua đời, mỗi ngày đều ngóng trông phụ thân trở về, mỗi ngày thích nhất chính là gặp thần tiền trong mộng.
Dù Diệu Diệu là tiểu hài tử trời sinh lạc quan nhưng đôi khi cũng sẽ cảm thấy cô đơn.
Cảm giác này Diệu Diệu đã trải qua, giờ nghĩ đến Tuyên Trác, nước mắt lại rưng rưng.
Hoàng hậu nương nương ôn nhu lau nước mắt, lại dỗ cô ăn điểm tâm xong mới cười nói: "Cháu đã ăn điểm tâm thì nhất định phải giúp đấy."
Diệu Diệu nín khóc gật đầu.
Cô vội vã hỏi: "Hoàng hậu nương nương, thái tử ca ca ở đâu ạ? Cháu muốn đi tìm huynh ấy."
Khoé mắt hoàng hậu thoáng nhìn qua bên trong rồi từ từ thu tầm mắt lại, cười nói: "Cháu đi Đông cung tìm xem, có lẽ là đang ở đó."
Diệu Diệu lên tiếng, mang theo đống đồ của mình đi cùng cung nữ tỷ tỷ ra ngoài.
Mọi người chạy xa, âm thanh gì cũng không nghe thấy. Tuyên Trác mới từ từ bước ra ngoài.
Cậu thần sắc phức tạp nhìn hoàng hậu, ánh mắt rất giống Diệu Diệu lúc nãy, ươn ướt đáng thương, nhìn xong chỉ muốn nhào tới hôn hôn cọ cọ. Hoàng hậu chỉnh lại xiêm y cho cậu, cười nói: "Mau đi đi, đừng để Diệu Diệu sốt ruột."
Tuyên Trác mím môi, sắc mặt cậu ửng đỏ, nhưng lại không nói gì, bước nhanh ra ngoài, vòng một đường khác về tẩm cung của mình.
Cậu một đường chạy thật nhanh, cố gắng về trước Diệu Diệu, sau đó lập tức lệnh cho cung nhân chuẩn bị nước trà điểm tâm, còn có đồ chơi cho Diệu Diệu cuối cùng ngồi xuống trước bàn, cầm lấy một quyển sách.
Chờ cậu lấy lại nhịp thở thì Diệu Diệu cuối cùng cũng đến.
Biết cô là bạn tốt của thái tử nên thái giám cũng không dám ngăn cản, cún con phe phẩy cái đuôi chạy nhanh ra, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Diệu Diệu và cún con cùng nhau tiến vào.
"Thái tử ca ca!"
Tuyên Trác sắc mặt vui vẻ, đặt quyển xuống, đứng dậy nhưng lại cố gắng ngồi xuống lật lại cuốn sách.
Sau đó làm bộ như sắc mặt lãnh đạm mà lên tiếng.
Diệu Diệu thấy cậu mặt lạnh, trong lòng nhất thời khổ sở cực kỳ, cô khịt khịt mũi, trước đặt hộp bánh của mình lên.
Không chỉ cho hoàng đế cùng hoàng hậu, Diệu Diệu sáng sớm đã ra ngoài, gần như mua hết các loại bánh, cô biết Tuyên Trác không xuất cung, bởi vậy mà chuẩn bị rất nhiều.
Cậu cuối cùng không nhịn được, bật cười nói: "Làm gì vậy?"
"Tiểu ca ca, huynh đừng giận muội nữa được không?" Diệu Diệu sụt sịt nhìn cậu, khẩn cầu nói: "Huynh không để ý tới muội, trong lòng muội thấy rất khó chịu, ngay cả bánh hạnh nhân cũng ăn không vô. Giống như sắp sinh bệnh, huynh còn không để ý tới muội nữa thì ngay cả đại phu cũng không trị nổi mất."
"Về sau mỗi lần học viện được nghỉ, muội nhất định sẽ tới chơi với huynh, muội không đi tìm Xu Xu tỷ tỷ bọn họ nữa, lần nào cũng đến chỗ huynh, được không?"
Tuyên Trác mặt cứng đờ hỏi: "Muội không đi gặp bằng hữu mới sao?"
Diệu Diệu vội vàng lắc đầu: "Không gặp!"
Trong lòng cô nghĩ: Cô có rất nhiều bằng hữu nhưng thần tiên ca ca là bằng hữu quan trọng nhất!
Giống Xu Xu tỷ tỷ bọn họ, cô cũng có thể mỗi ngày đều gặp nhau ở trường, cho dù một ngày không gặp Diệu Diệu, bọn họ cũng sẽ không sốt ruột, bởi vì ngoài Diệu Diệu, bọn họ vẫn còn rất nhiều người bạn khác.
Nhưng thần tiên ca ca chỉ có Diệu Diệu, cậu cũng không phải không gì không làm được, thỉnh thoảng không thấy Diệu Diệu, cậu cũng sẽ biến thành thần tiên cần dỗ dành.
Thật giống như lúc Diệu Diệu không đợi được phụ thân trở về, mỗi lần nhìn thấy nhà người khác có phụ thân đều rất hâm mộ, giống như bị sinh bệnh, chỉ có phụ thân đến mới có thể thành thuốc chữa. Phụ thân là phụ thân duy nhất của Diệu Diệu, Diệu Diệu cũng là bằng hữu duy nhất của thần tiên ca ca!
Diệu Diệu sao có thể để mặc cậu sinh bệnh chứ.
Chỉ cần vừa nghĩ đến những lúc cậu cô đơn một mình, Diệu Diệu càng thêm khó chịu.
Tuyên Trác nhìn lên, thấy cô một mặt nghiêm túc, giống như chỉ hận không thể moi tim mình ra nghiệm chứng, mới mím môi cười, nói: "Được, ta tha thứ cho muội."
Diệu Diệu lúc này mới nín khóc mỉm cười, nước mắt còn dính trên mặt nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh.
Thần tiên ca ca vui vẻ, bệnh Diệu Diệu cũng trị được rồi!