Lão Triệu cầm một tẩu thuốc lá, ngồi xổm ở trước quầy. Tẩu thuốc kia nhìn qua khá giống với cái tẩu mà Chu Bỉnh Đức trước kia hay hút. Ông ta buồn buồn hít một hơi, phun ra một vòng khói xám.
"Nếu có biện pháp, ta cũng không muốn bán, đó là con gái của ta a."
Vừa dứt lời, nước mắt ông ta lập tức rơi xuống.
Triệu Đại Thành không biết là nghĩ tới điều gì, lại bị câu nói này của chủ quan đả động, nước mắt cũng rơi xuống theo. Vương Cẩn hồ nghi nhìn Triệu Đại Thành một cái, sau đó dùng chân đụng đụng Chu Hoài Sơn, ra hiệu cho hắn nhìn Triệu Đại Thành. Chu Hoài Sơn gật đầu một cái biểu thị đã biết, ánh mắt vẫn nhìn lão Triệu.
Lão Triệu lại hít một hơi thuốc.
"Cái quán ăn nhỏ này của nhà ta, tuy kiếm được không mấy lời lãi, nhưng mà lo ăn uống chi tiêu cho cả nhà vẫn không thành vấn đề. Có điều bây giờ, tiệm ăn này cũng bị người thu hồi. Mẹ ta lại bị bệnh, con trai lớn thì gãy chân còn đang bó bột, con trai nhỏ các ngươi cũng vừa mới thấy đấy, mới chừng ấy tuổi đầu, không làm được gì cả. Người một nhà này, còn phải uống thuốc, phải ăn cơm.."
Ông ta đã nghẹn ngào không thể tiếp tục nói được nữa, phải dừng lại mấy lần, giọng nói run rẩy nghẹn ngào, cơ hồ đã không thể nghe rõ ông ta đang nói cái gì.
Hít vào một hơi thuốc, ngón tay xoa nhẹ mi tâm, lão Triệu lại thở ra một hơi.
"Các ngươi cảm thấy ta lãnh huyết cũng được, cảm thấy ta không bằng cầm thú cũng không sao, trước đó, ta đích xác là muốn bán đứa con gái vừa mới sinh. Không phải là ta trọng nam khinh nữ. Ta chỉ nghĩ, con trai nhỏ của ta, bây giờ cái gì cũng hiểu rồi, nếu như ta bán nó, mặc dù có thể bán được giá tốt, nhưng nó.. Nếu nó biết mình là bị cha bán, chắc chắn sẽ rất thống khổ. Ta không nỡ để nó ra ngoài làm người hầu kẻ hạ bị người ta sai xử, nó.. còn nhỏ, ra ngoài làm thuê, công việc nặng nhọc như vậy.. Ai! Còn khuê nữ của ta, nó chỉ vừa mới sinh ra, còn không biết cha mẹ mình là ai, nó.. có thể may mắn vào được một nhà trong sạch.".
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Chu Hoài Sơn trực tiếp ngắt lời ông ta.
"Không có khả năng."
Lão Triệu sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Chu Hoài Sơn, đáy mắt mang ánh nước.
Chu Hoài Sơn nhìn lão Triệu nói tiếp: "Ta nhìn con trai ngươi, mi thanh mục tú như vậy, con gái ngươi lớn lên, cũng không sai biệt lắm, người môi giới kia chịu bỏ ra ba lượng bạc, chỉ sợ sẽ bán con bé đến Dương Châu."
Vương Cẩn lập tức hiểu ra. Dương Châu có người chuyên môn nuôi ngựa gầy ốm. Chính là giáo dưỡng từ nhỏ. Những bé trai cùng bé gái mua về cũng đều xinh đẹp dễ nhìn.
Vương Cẩn nhìn Chu Hoài Sơn, Chu Hoài Sơn lại nhìn chằm chằm lão Triệu, sắc mặt nghiêm túc: "Ngươi biết bán đến Dương Châu là tình cảnh gì không? Chính là, từ nhỏ sẽ được bồi dưỡng để làm kỹ nữ."
Chu Hoài Sơn dùng lời nói trực tiếp nhất nói ra nghề nghiệp này. Lão Triệu rõ ràng không nghĩ tới điều này, ông ta liền ngã ngồi xuống đất.
Chu Hoài Sơn lạnh lùng nhìn ông ta, tiếp lời: "Nếu như là ngựa gầy ốm, thì còn tốt một chút, ít nhất hồi nhỏ sẽ không phải ăn quả đắng, nhưng nếu thiên phú của con bé kém, vậy đến khi trưởng thành, đủ loại cấp bậc kỹ viện sẽ chờ đợi nó."
Vương Cẩn lập tức kéo tay Chu Hoài Sơn, muốn nhắc nhở hắn không cần phải nói trực tiếp như vậy
Lão Triệu rõ ràng là bị dọa cho giật mình.
Chu Hoài Sơn không để ý tới Vương Cẩn: "Người kia có phải nói với ngươi rằng, đứa trẻ là bị bán đến một gia đình khác, người ta không có con cái, lại không thể sinh dưỡng, muốn mua một đứa đúng không?"
Lão Triệu bị dọa không nhẹ, ngơ ngơ ngác ngác gật đầu.
Chu Hoài Sơn liền nói: "Lời này mà ngươi cũng tin!"
Lạch cạch! Tẩu thuốc tên tay lão Triệu cứ thế rơi trên mặt đất.
Chu Hoài Sơn nhìn ông ta, thở dài một hơi: "Ngươi vừa mới nói, quán cơm nhỏ này của ngươi sắp bị thu hồi, sao thế, đây không phải là cửa hàng của ngươi sao?"
Chu Hoài Sơn đột nhiên đổi chủ đề, lão Triệu còn chưa kịp phản ứng. Ông ta sửng sốt một hồi lâu, mới vội vàng quỳ xuống, dập đầu vái Chu Hoài Sơn ba cái.
"Là ta hồ đồ, đa tạ quý nhân."
Ông ta khóc nước mắt nước mũi tèm lem, nghe được những gì Chu Hoài Sơn vừa nói, quả thật là vô cùng sợ hãi.
Chu Hoài Sơn im lặng không nói gì.
Dập đầu xong, lão Triệu lau nước mắt đứng dậy, tiếp tục ngồi xổm ở trước quầy.
"Tiệm này là của ta, nhưng mà mấy hôm trước, ta đã đem tiệm này chuyển sang danh nghĩa của Chu Viễn, ngươi hẳn cũng biết Chu Viễn a, ngươi vừa mới nói, con gái của ngươi sắp gả cho thống lĩnh ảnh vệ, ngươi, ngươi.."
Chu Hoài Sơn gật đầu đáp: "Ta biết."
Vương Cẩn liền nói: "Khoan đã, tiệm của ngươi làm sao lại chuyển sang danh nghĩa của Chu Viễn được?"
Lão Triệu liền cười khổ một tiếng.
"Chu Viễn là khách quen của ta, trước đó luôn có người đến chỗ của ta thu phí bảo hộ, kể từ khi Chu Viễn tới, những người kia cũng không dám đến thu nữa. Hắn không chỉ tới đây ăn cơm, đôi khi, hắn còn dạy ta con trai nhỏ của ta học chữ. Công việc của con trai lớn nhà ta, cũng là Chu Viễn giới thiệu cho. Thỉnh thoảng hắn còn mang chút đồ ăn hay thuốc bổ tới. Có đôi khi, hắn đang trực ban, đến chỗ của ta ăn cơm, chúng ta cũng sẽ cùng uống chút rượu. Bình thường hai chúng ta rất thân thiết. Có một lần, hắn nói hắn gặp phải chút phiền toái, cụ thể là gì thì hắn không nói cho ta biết, chỉ nói cần mượn dùng cửa tiệm của ta. Vì tình cảm thân thiết của ta với hắn trước đó, ta cũng không thể cự tuyệt. Tiệm này, cứ vậy mà chuyển sang danh nghĩa của hắn. Cách đây không đến nửa tháng, nhà hắn xảy ra chuyện, về sau có người tìm tới đây, nói tiệm này Chu Viễn đã bán cho hắn, hắn tới thu hồi. Hắn có khế ước do quan phủ đóng mộc, mặc kệ ta giải thích thế nào cũng vô dụng."
Không giống với lúc nói chuyện bán con, nhắc đến chuyện này, lão Triệu liền nói vô cùng liền mạch, dứt khoát. Nói xong, ông ta nhặt cái tẩu đánh rơi trên đất lên, hít mạnh hai hơi.
Chu Hoài Sơn nhìn ông ta, không tiếp lời, quay đầu cầm đũa trên bàn, tiếp tục ăn.
Vương Cẩn muốn nói gì đó, nhưng thấy Chu Hoài Sơn im lặng, hắn liếc lão Triệu một cái, cũng không mở miệng nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm. Ba người, giống như đã hẹn từ trước, ai cũng không hề đụng vào đ ĩa thức ăn mà ông chủ mới bưng lên kia.
Ăn xong bữa cơm, 3 người lập tức rời đi.
Đi xa quán ăn một chút, Vương Cẩn liền nói: "Sơn ca, chuyện này làm sao bây giờ?"
Chu Hoài Sơn liền nói: "Chuyện gì?"
"Là chuyện của quán ăn kia kìa, rõ ràng là Chu Viễn lữa nhà người ta."
"Tại sao ta phải đi chùi đít cho Chu Viễn!"
"Vừa rồi ngươi còn.."
"Không giống nhau, ta không thể nhìn bọn hắn buôn bán trẻ con, những chuyện khác, nếu không liên quan đến ta, ta cũng không để ý."
"Ngươi không hiếu kỳ, vì sao Chu Viễn lại muốn chiếm cửa hàng của người ta sao? Ai lại muốn chiếm cửa hàng trong tay Chu Viễn?"
"Không hiếu kỳ."
Vương Cẩn nhìn về phía Triệu Đại Thành.
Triệu Đại Thành lắc đầu: "Ta cũng không hiếu kỳ."
Vương Cẩn gào to: "Nhưng mà ta hiếu kỳ! Ta cảm thấy, nếu như ta không hiểu, thì ta sẽ ăn không ngon không ngủ yên."
* * *
Bên này, 3 tên là lượt cơm nước no nê bắt đầu một ngày du đãng. Bên kia, trong ngự thư phòng, hoàng cung. Sắc trời dần tối, trong ngự thư phòng không có chút đèn đuốc. Hoàng thượng mặt không biểu tình ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn về phía thái hậu đang co quắp trên mặt đất.
Đúng vậy. Sau khi Chu Hoài Sơn cùng tế tửu đại nhân rời đi, hoàng thượng cũng không hề cho người ta đỡ thái hậu dậy, cũng không triệu thái y. Ông cứ thế mặc kệ thái hậu một mực bất tỉnh ở đó. Hôn mê đi. Cũng không phải bệnh nặng, chắc chắn có thể tự tỉnh lại, dù sao, mặt đất đầu mùa hè, vẫn còn rất lạnh!