Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 8: Tiền công



Edit: Sahara 

Xem ra đây chính là thời điểm bày ra kỹ thuật chân chính! Lý Hầu La bưng chén cháo lên, không chút rụt rè mà đưa lên miệng húp. Một bên húp cháo một bên thì nghĩ sau này nên làm sao để kiếm tiền. 

Sở trường duy nhất của nàng chính là thêu thùa, cũng không biết là ở thời không này việc thêu thùa đã phát triển đến trình độ nào?

Lý Hầu La nghĩ đến xuất thần, lại húp cháo quá nhanh, cho nên không cẩn thận bị sặc: "Khụ khụ khụ......"

Một bàn tay nhanh chóng vỗ vỗ nhẹ lên lưng Lý Hầu La: "Nàng nhìn nàng xem, hấp tấp bộp chộp, ăn chậm một chút!"

Lý Hầu La vất vả lắm mới ngừng ho, liền quay sang nhìn Tần Chung đầy cảm kích.

Tần mẫu nhìn thấy rất hài lòng, cũng phải, đứa con dâu tốt như vậy, Tần Chung hiển nhiên là nên đối xử với thể tử tốt một chút.

Mã Đại Ni nhìn thấy mà thèm, liền chạm nhẹ vào Tần Diệu một chút, Tần Diệu còn đang chìm trong dư vị của đồ ăn vừa được ăn trong quán ăn ở huyện ngày hôm nay, thì bất ngờ bị người ta khều khều, lập tức liền nhìn Mã Đại Ni đầy khó hiểu: "Sao vậy?"

Mã Đại Ni hướng về phía Tần Diệu mà liếc liếc mắt nhìn sang Tần Chung cùng Lý Hầu La đầy ẩn ý. 

Tần Diệu ăn hết một ngụm cháo cuối cùng, nói: "Nàng sao vậy? Sao mắt cứ giật giật vậy?"

Mã Đại Ni chán nản: "Thôi bỏ đi!"

Ăn cơm chiều xong, Tần Phấn và Tần Diệu bắt đầu giao nộp tiền công.

Trong quốc cảnh Đại Việt có một con sông xuyên suốt từ nam ra bắc có tên là Thông Giang, Vân Dương huyện vừa hay lại ở bên cạnh con sông này, sông Thông Giang nối liền nam bắc của Đại Việt, thuyền đi từ nam ra bắc hiển nhiên là có không ít, do vậy, nên bến tàu ở Vân Dương huyện hết sức náo nhiệt. 

Những thôn xóm ở phụ cận, vào thời điểm nông nhàn*, đều đến bên tàu làm công ngắn hạn. Tần Phấn chính là một trong những người làm công nhật* ấy, mà Tần Diệu thì lại không giống vậy, không chăm chỉ chân chất như Tần Phấn, từ nhỏ hắn đã tinh ranh, từng được đọc sách mấy năm, bản tính lại lười nhác, tuổi còn nhỏ đã học theo người khác đi vào mấy nơi hoa liễu, về sau Tần phụ phát giác, liền đánh cho một trận, ông cũng nhìn ra được, Tần Diệu tuy rằng có chút thông minh, nhưng muốn có được thành tựu trên con đường đọc sách thì quá viễn vông, cho nên liền bắt Tần Diệu trở về.

(*nông nhàn: khoảng thời gian không làm ruộng, không có vụ mùa.

*công nhật: làm công theo ngày, làm công ngắn hạn.)

Tuy rằng Tần gia đã sa sút từ mười năm trước, nhưng sức ảnh hưởng thì vẫn còn chút ít. Tần phụ bỏ cái mặt già của mình đi để xin một công việc ghi chép sổ sách ở bến tàu cho Tần Diệu. 

Mấy năm nay xem như là cũng qua được. Tần Diệu tuy không phải là người siêng năng cần cù làm tốt mọi thứ, nhưng ít nhất cũng chưa phạm sai lầm gì.

Nhà chính của Tần gia rất ít khi đốt đèn lớn, hiện giờ Tần phụ và Tần mẫu đang ngồi phía trên, Tần Phấn là người giao nộp tiền công đầu tiên. 

"Cha, mẹ, tháng này làm được nhiều, con kiếm được tám trăm văn tiền." Tần Phấn lấy từ trong ngực ra một xâu tiền đồng.

Tần mẫu gật gật đầu, lấy xâu tiền về phía mình, sau đó lại lấy ra hai trăm văn tiền đưa lại cho Tần Phấn. Tần Phấn nhận lấy, Trương Thúy Thúy ngồi ngay ngắn bên cạnh không kiềm chế được để lộ ra vẻ vui mừng trên mặt.

"Cha, mẹ, đây là tiền công của con." Thấy Tần Phấn giao tiền xong, Tần Diệu cũng vội vàng cười tủm tỉm nộp phần tiền của mình.

Tần mẫu đón lấy, nhìn Tần Diệu hỏi: "Lão nhị, tiền công của con không phải là bốn trăm văn một tháng sao? Sao nơi này chỉ có ba trăm năm mươi văn?"

Tần Diệu lập tức bày ra vẻ mặt khổ sở: "Mẹ, người không biết đó thôi, hôm nay con nhớ lầm một chữ số, bị ông chủ chửi cho một trận, còn khấu trừ của con hết năm mươi văn tiền."

"Cái gì? Ngươi nhớ lầm một chữ số?" Tần mẫu còn chưa lên tiếng thì Tần phụ đã nổi giận trước: "Ngươi làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Ta bỏ xuống cái mặt già này, để xin công việc này cho ngươi, ngươi thì ngược lại, ở bên ngoài làm mất mặt của lão tử, nếu không làm được, thì ngươi cút về nhà cho lão tử!" 

"Dạ dạ dạ, cha, sau này con nhất định sẽ cẩn thận, đảm bảo sẽ không tái phạm nữa!" Tần Diệu liên tục nhận lỗi.

Còn Tần mẫu thì liếc mắt nhìn Tần Diệu, giống như là đang tìm tòi nghiên cứu cái gì đó.

Lý Hầu La nhạy bén, cảm giác được Tần Diệu đang né tránh ánh mắt của Tần mẫu. 

Tần mẫu trầm mặc, lấy ra năm mươi văn tiền từ trong số tiền công kia đưa lại cho Tần Diệu. Tần Diệu vừa nhận lấy vừa cười hì hì nói: "Cám ơn mẹ!" Chờ Tần Diệu về lại chỗ ngồi của mình, Mã Đại Ni liền đoạt ngay năm mươi văn trong tay Tần Diệu bỏ vào túi mình.

Tần mẫu nhìn mấy đứa con trai, con dâu rồi nói: "Hầu La mới vào nhà, còn chưa biết quy củ của Tần gia, mấy người các ngươi chắc là trong lòng cũng đang thầm oán than, bây giờ ta nói rõ một lần, theo lý mà nói, cả gia đình ở chung với nhau, bất kể là ai, đều không được giấu tiền riêng, cứ dõi mắt nhìn thử mà xem, bất kỳ nhà nào trong Tiểu Thanh Thôn này đều như nhau. Nhưng mà ta biết, dù là nhi tử, sau khi thành gia lập thất thì cũng nên có tính toán của riêng mình."

(*thành gia lập thất: lập gia đình.)

"Mẹ, con không có!" Tần Phấn vội vàng la lên.

"Mẹ, người đang nói cái gì vậy, chúng con hiếu kính người còn không kịp, làm sao lại có những suy nghĩ đó...." Tần Diệu cũng nói.

Tần mẫu hừ một tiếng, không để ý đến hai người bọn họ, bà nói thẳng: "Nhưng hiện tại cả nhà ở chung, ăn cơm chung, cũng không thể để hai phu thê già chúng ta nuôi nhiều miệng ăn như vậy được. Công việc của lão nhị là do cha ngươi xin cho, mỗi tháng được bốn trăm văn tiền công, ta để cho nhà lão nhị giữ lại một trăm văn. Lão đại không có công việc, giúp đỡ việc trồng trọt trong nhà, ta để lại cho nhà lão đại va trăm văn. Thu tiền của các ngươi, là để lo cơm gạo trong nhà. Còn về lão tam....."

Tần mẫu hơi dừng lại một chút: "Lão tam nhỏ nhất, lại bị bệnh nhiều năm, bây giờ mới khỏe hơn một chút, nếu muốn nó đi làm việc, e là cả cái mạng cũng không đủ bù vào, các ngươi là ca ca, cần phải giúp đỡ."

"Mẹ, sao phải phân biệt rõ ràng như vậy, đều là người nhà với nhau." Tần Diệu vội nói.

Tần mẫu gật đầu: "Về sau lão tam kiếm được tiền, thì cũng sẽ nộp lên giống như các ngươi. Vì vậy, công trung* (*của công) chỉ lo việc ăn uống và y phục mỗi năm, những thứ khác các ngươi tự mình chi trả, dùng tiền riêng của chính các ngươi. Về sau khi phân gia*, tiền riêng các ngươi nhiều hay ít, ta cũng mặc kệ. Sau này phân gia rồi, đừng mong công trung còn có tiền bạc gì cho các ngươi, đã nghe rõ chưa?"

(*phân gia: con cái chia tài sản, tách riêng ra ở, cha mẹ sẽ theo con trai trưởng, cho nên thường thì phần lớn con trưởng đều được chia nhiều hơn. Khi phân gia thường sẽ gọi trưởng bối, người có danh vọng trong tộc hoặc địa phương mình sống đến để làm chứng.)

"Nghe rõ!" Mọi người bên dưới vội đáp.

Tần mẫu gật đầu, lúc nhìn về phía Lý Hầu La thì lộ ra một chút tươi cười: "Hầu La, con đã nghe rõ chưa?"

Lý Hầu La vội gật đầu: "Mẹ, nghe rõ rồi ạ!" Vị mẹ chồng này đúng là lợi hại, dù hiện giờ cả nhà đều sống chung với nhau, nhưng bà ấy cũng lo nghĩ, lưu lại cho từng đứa con trai con dâu đường sống riêng. 

Liên tục nhặt củi suốt mười ngày, nhìn thấy củi đã đủ dùng cho mùa đông rồi, Tần mẫu mới cho ngưng lại công việc nhặt củi này.

Trời càng ngày càng lạnh, sau khi không lên núi nữa, Lý Hầu La mới phát hiện, ban ngày Tần Chung đều ở trong phòng chép sách kiếm tiền.

"Tướng công, chàng đang làm gì thế?" Lý Hầu La ngồi bên cạnh Tần Chung, nhịn không được mà lên tiếng hỏi.

"Chép sách!"

"Chép sách? Số sách này đều là do chàng chép sao?" Lý Hầu La chỉ chỉ vào hơn mười quyển sách trên bàn.

Tần Chung nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hơi gật gật nhẹ đầu, ánh mắt luôn chuyên chú nhìn ngòi bút.

"Chàng muốn luyện chữ à?"

"Luyện chữ?" Tần Chung lắc lắc đầu: "Kiếm tiền!"

"Chép sách kiếm tiền à? Vậy chàng chép xong một quyển thì kiếm được bao nhiêu tiền?" Lý Hầu La mở một quyển sách đã sao chép xong, nhìn thấy nét bút hữu lực mạnh mẽ, nét chữ sắc bén, dường như có khí thế long tường cửu thiên*, một trang giấy nho nhỏ dường như không giam giữ được những chữ viết này. Chữ đẹp!

(*long tường cửu thiên: tường có nghĩa là bay lượn; nghĩa của cả câu là rồng bay lên chín tầng trời.)

"Tướng công, chữ viết và tính tình của chàng đúng là khác xa nhau!" Lý Hầu La vừa tán thưởng trong lòng, vừa mở miệng nói.

Đúng lúc Tần Chung vừa chép xong một trang nữa, hắn gác bút, cười nói: "Không giống như thế nào?"

Đôi mắt của Tần Chung rất đẹp, người ta đều nói, đôi mắt nữ tử như thu thủy, mà đôi mắt xuân sắc này của Tần Chung so với nữ tử còn đa tình hơn, đặc biệt là lúc hắn cười, dường như là gom hết tất cả thâm tình trên thế gian này.

Lý Hầu La nhìn đến nỗi bỗng nhiên giơ tay che lại đôi mắt của Tần Chung trong vô thức: "Về sau chàng ít cười một chút, quá dụ người rồi!" Nàng sắp không kiềm chế được rồi.

Tần Chung gỡ tay của Lý Hầu La xuống, chẳng những không có thu liễm, ngược lại còn cười tươi đến hai mắt đều cong lên.

Bạo kích*! Lý Hầu La ấn vào lòng ngực chính mình, dằn nén nhiệt huyết sôi trào, không được, hắn vẫn còn là một hài tử a~.

(*bạo kích: đòn đánh có tính sát thương lớn, chí mạng. Ai chơi game pk đều quen thuộc từ này.)

Tần Chung khẽ cười một tiếng, đưa nắm tay lên môi ho khụ một cái: "Mười văn."

"Cái gì?" Lý Hầu La còn đang đắm chìm trong sắc đẹp chưa hồi thần lại, vừa nghe thấy lời này thì nhất thời không kịp phản ứng.

"Sao chép một quyển được mười văn!"

Tần Chung không cười, lực sát thương giảm bớt rất nhiều, đầu óc Lý Hầu La lúc này đã khôi phục lại bình thường, nàng chắc lưỡi một cái: "Vậy chàng chép một quyển thì mất bao lâu?"

Tần Chung không thèm để ý mà trả lời: "Từ sáng đến tối, nếu không nghỉ thì đại khái khoảng hai ngày."

Lý Hầu La nghe xong thì nhụt chí, hai mắt vô hồn nhìn mặt bàn: "Xem ra cái biện pháp này của chàng không thể làm giàu được rồi!"

Tần Chung nghe vậy cũng chỉ hơi lắc đầu, cười cười mà nói: "Đây là tất nhiên!" Rồi lại cúi đầu chép sách.

Xem ra nàng không thể làm một con sâu gạo được rồi. Lý Hầu La suy nghĩ nên làm gì để tìm hiểu tình trạng thêu thùa của Đại Việt hiện giờ, thì bỗng nghe thấy giọng nói của Tần phụ vang lên trong đại sảnh.

"Đại ca, sao huynh lại tới đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.