Giả sử có hai người phụ
nữ, một người có gia cảnh thanh bạch, phẩm hạnh đoan trang, nhưng đã từng ly
hôn, còn một người có tình sử phong phú, từng có tình cảm thân thiết với một
vài bạn trai, nhưng bây giờ thì đã chia tay, xin hỏi, hai người đó, ai sẽ dễ
dàng được chấp nhận hơn?
Không cần Tăng Dục nói ra
thì Triệu Tuần Tuần cũng biết cô sẽ không do dự mà đáp rằng: tất nhiên là người
thứ hai rồi. Vì người thứ nhất là phụ nữ đã ly hôn, còn người thứ hai là cô gái
chưa lấy chồng, quá đơn giản. Điều này giống như hai chữ “em chồng” và “chị
dâu”, cả hai đều có “bộ nữ” bên cạnh, cùng thuộc một thế hệ, thậm chí là cùng
tuổi, nhưng cảm giác mang lại cho người ta hoàn toàn không giống nhau. Chữ “em
chồng” linh hoạt, điệu đà, chữ “chị dâu” mộc mạc, ấm áp, lý do cũng giống như
trên. Cái gọi là anh hùng không cần biết đến xuất thân, chỉ cần xem đã kết hôn
hay chưa là như thế.
Tất nhiên Tăng Dục và
Triệu Tuần Tuần không phải là em chồng và chị dâu, họ là chị em gái, và nói một
cách chính xác hơn, họ là chị em trong gia đình rổ rá cạp lại, không có quan hệ
máu mủ. Năm Triệu Tuần Tuần mười bốn tuổi, mẹ cô đã kết hôn cùng với cha của
Tăng Dục và mang cô tới ở cùng. Tăng Dục lớn hơn Triệu Tuần Tuần năm tháng, vì
thế được gọi là chị. Qua mười bốn năm rồi, Triệu Tuần Tuần đã trở thành vợ của
người ta, cuộc hôn nhân của cô tương đối tốt, còn Tăng Dục thì vẫn là gái già
chưa chồng.
Triệu Tuần Tuần rất mãn
nguyện với cuộc hôn nhân của mình, cái thứ lý luận ly hôn với chưa kết hôn của
Tăng Dục lại càng làm cho cô thêm yêu quý cuộc hôn nhân của mình, hoặc nói một
cách khác là cô yêu quý tất cả những gì ổn định và vững chắc. Đại sư Tiền1 nói rằng, hôn nhân là bức
tường vây, người ngoài thì muốn vào, còn người bên trong lại muốn thoát ra,
nhưng Triệu Tuần Tuần thì không như vậy, cô đã bước chân vào và không có ý định
bước ra. Cuộc hôn nhân giữa cô và Tạ Bằng Ninh giống như một bức tường vững
chãi, còn cô thì ở trong bức tường đó, tháng ngày trôi qua yên bình, chỉ mong
thời gian cứ trôi đi như thế.
Nhưng hai giờ đêm hôm
nay, đúng lúc đang mơ giấc mơ ngọt ngào bên bạn trai, Tăng Dục nhận được điện
thoại của Triệu Tuần Tuần. Tín hiệu ở đầu dây bên kia rất yếu, giọng nói cứ thì
thào, thỉnh thoảng còn nghe thấy cả tiếng vọng lại nữa, có lẽ nó được phát ra
từ một góc của nhà vệ sinh. Tránh làm người bên cạnh thức giấc, Tăng Dục cố nén
giọng, nói gần như rít qua kẽ răng với Triệu Tuần Tuần: “Làm gì mà cô gọi điện
cứ như thể cháy nhà thế hay là bị cướp đột nhập?”.
Đầu tiên Triệu Tuần Tuần
hạ giọng chỉnh sự sai lầm về thường thức cho Tăng Dục: “Số điện thoại cứu hỏa
là 119, gọi cảnh sát là 110, trong hai trường hợp ấy em sẽ không gọi cho chị”.
Rồi cô ngập ngừng một lát, trước khi Tăng Dục nổi cáu, vội vàng bổ sung, “Em
nghĩ, có thể là mình sẽ ly hôn. Em muốn nhờ chị giúp cho một chút, có được
không?”.
Điều cần nói rõ là, mặc
dù là người cùng một nhà, cùng lớn lên dưới một mái hiên trong nhiều năm, nhưng
trên thực tế họ không có tình cảm chị em, thậm chí là tình cảm bạn bè. Kể từ
khi biết về nhau, hai người không bao giờ đồng ý với quan điểm về thế giới, về
giá trị, cách đối nhân xử thế và quan điểm chọn bạn đời của nhau. Tóm lại là họ
không hợp nhau, nhưng vì Triệu Tuần Tuần không có nhiều bạn, những nơi gửi gắm
tâm sự không nhiều, nên mỗi khi có chuyện gì là Tăng Dục lại trở thành sự lựa
chọn tốt nhất để cô trút hết mọi thứ.
Tăng Dục cũng không có cơ
hội từ chối, nhưng cô lần nào cũng vừa to mồm phê phán sự hoang đường của Triệu
Tuần Tuần, vừa hỏi cặn kẽ sự việc một cách hiếu kỳ, vì thế mới dẫn tới nông nỗi
như ngày hôm nay. Cũng như vậy, Triệu Tuần Tuần cam lòng trở thành thùng rác
của Tăng Dục mà không hề kêu ca phàn nàn, mỗi khi Tăng Dục kể lể về tình sử lâm
ly của mình, Triệu Tuần Tuần không những im lặng nghe, mà còn cam đoan không để
lộ ra ngoài. Nhưng tiền đề để sử dụng cái thùng rác ấy là người sử dụng nó
không để cho cô phát biểu về suy nghĩ và cảm nhận của mình. Đối với người như
Triệu Tuần Tuần, nếu ai nói với cô rằng trên người họ có chỗ ngứa, thì cô sẽ có
đủ khả năng để làm cho người ấy tin rằng trên người mình có một khối u ác tính.
Sau khi Triệu Tuần Tuần
nói xong câu trên, Tăng Dục tỉnh ngủ hẳn, cô quên mất lúc này là hai giờ sáng,
quên cả người đàn ông đang ngủ say sưa bên cạnh mình, ngồi xổm trên giường truy
vấn đối phương về lý do. Điều mà cô muốn biết là, vì sao người phụ nữ yêu cuộc
sống hôn nhân, luôn cố giữ lấy bức tường vây kia lại có ý định ly hôn.
Sự thực chứng minh là
Triệu Tuần Tuần đang ở trong nhà vệ sinh thật, nhân lúc chồng ngủ say, cô lén
vào trong nhà vệ sinh để gọi điện cho Tăng Dục. Cô nói cho Tăng Dục biết, hai
hôm nay Tạ Bằng Ninh có điều gì đó rất khác thường, buổi sáng khi ra khỏi nhà
anh ta thắt một chiếc cà vạt rất không hợp với áo sơ mi, rồi giữa chừng trên
đường đi làm lại quay về nhà thay, thời gian tắm buổi tối cũng lâu gấp đôi mọi
khi, lúc ra khỏi nhà tắm thì lại vứt khăn mặt sai chỗ quy định, rồi còn tra
thời gian của các chuyến bay trước khi đi ngủ nữa… Tất cả những điều bất thường
này cho thấy, nhất định anh đang có chuyện, hơn nữa đó không phải là chuyện
bình thường, có lẽ có người nào đó sắp xuất hiện, một người mà khiến anh rất
quan tâm và có khả năng làm ảnh hưởng đến sự bền chắc của cuộc hôn nhân của cô.
Tăng Dục nghe xong, định
“thăm hỏi” cả nhà Triệu Tuần Tuần, nhưng nghĩ tới sức sát thương và tầm ảnh
hưởng khá lớn nên thôi. Cô hận rằng một lần nữa mình lại rơi vào cạm bẫy vừa
tăm tối vừa hoang đường của đối phương, lại đúng vào những giây phút tuyệt vời
như thế này nữa chứ, vì thế cô càng thấy không thể tha thứ cho Triệu Tuần Tuần
được. “Vì những điều đó mà cô nghi ngại anh ta sẽ ly hôn với cô chứ gì? Vì sao
cô không cho rằng anh ta đeo sai cà vạt là do mắt bị hoa, còn thời gian ở trong
nhà vệ sinh lâu là vì táo bón?”
Triệu Tuần Tuần nói:
“Không thể thế được, anh ấy vốn là người rất ngăn nắp, làm việc cũng chưa bao
giờ rối tinh lên như vậy, em dự cảm có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra”.
“Cô có dự cảm? Nếu dự cảm
của cô mà chính xác thì chắc thế giới này đã bị hủy diệt không biết bao nhiêu
lần rồi”, Tăng Dục đáp không cần suy nghĩ.
Lần này thì Triệu Tuần
Tuần im lặng một hồi lâu.
Tăng Dục hơi hối hận vì
thái độ quá cứng nhắc của mình, cứ cho Triệu Tuần Tuần là người lạ đi chăng nữa
thì lúc này cũng cần một lời an ủi.
Khi cô đang sắp xếp các
câu nói trong đầu thì Triệu Tuần Tuần nói tiếp, và cách nói ấy cho thấy cô đã
suy nghĩ rất lung rồi đưa ra một quyết định khó khăn.
“Trong tay em có một chút
tiền riêng, Bằng Ninh không biết điều này, em định chuyển vào tài khoản của
chị, chị giữ hộ cho em, chẳng may mà…”
Chẳng may chồng cô thay
lòng đổi dạ thật sự và không cho cô một thứ gì.
Chẳng may mà sau khi ly
hôn xong cô trắng tay, đến cả tiền tiêu riêng cũng bị chồng giành lấy hết.
Vừa mới rồi Triệu Tuần
Tuần còn đang lo lắng cho cuộc hôn nhân của mình, ấy thế mà chỉ ít phút sau đã
tính đến đường rút lui.
…
Dường như Tăng Dục đã mất
hết kiên nhẫn để nói chuyện với Triệu Tuần Tuần, cô chỉ hỏi: “Vì sao cô lại
muốn tôi giúp cô giữ số tiền ấy?”.
Triệu Tuần Tuần hỏi lại:
“Chị nói xem, em còn có thể nhờ ai được nữa? Chẳng nhẽ lại nhờ mẹ em?”.
Tăng Dục ngẫm nghĩ một
lát, lý do đó xem ra cũng được.
Mẹ đẻ của Triệu Tuần
Tuần, mẹ kế của Tăng Dục là một phụ nữ trung tuổi luôn theo đuổi đồng tiền,
thích quản lý tài chính. Bà chơi cổ phiếu, nhưng sau khi đưa cho người môi giới
cả đống tiền rồi mà vẫn không hiểu cổ phiếu dùng để làm gì; bà tích cóp từng
hào từng xu gửi vào ngân hàng, nhưng lại thường xuyên không tìm thấy sổ tiết
kiệm của mình ở đâu; bà có thể lý luận hàng chục phút với một người bán rau vì
một hào, để rồi trong lúc mải lý sự với người bán rau thì ví tiền bị kẻ gian
lấy mất. Có lúc Tăng Dục cũng đã từng cho rằng, mọi chuyện, mọi sự vật tồn tại
trên thế gian này đều có lý do của nó, cũng chính vì Triệu Tuần Tuần lớn lên
bên cạnh mẹ nên cô mới đi theo một thái cực khác, lúc nào cũng lo lắng đề
phòng.
Trong những năm qua, Tăng
Dục đã từng giữ hộ chìa khóa dự phòng để mở chiếc tủ bảo hiểm, trong tủ lại
chứa chìa khóa dự phòng khác, bản phô tô giấy tờ chứng nhận, giấy đảm bảo, các
tài liệu phô tô về bệnh sử… cho Triệu Tuần Tuần. Triệu Tuần Tuần muốn rằng, cho
dù cuộc sống của mình có bị hủy hoại đến tận cùng, cho dù những nơi có dấu vết
về sự tồn tại của cô đều bị thiêu rụi hoặc bị cát vùi lấp, thì cô vẫn có thể
tiếp tục sống. Tăng Dục còn tin rằng, giả sử nơi cất giữ mọi thứ dự phòng của
Triệu Tuần Tuần ở chỗ cô có bị hủy diệt hoàn toàn thì Tuần Tuần vẫn còn có một
sự chuẩn bị ở nơi khác.
Tăng Dục nói: “Giữ hộ
tiền cho cô thì cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ có điều một thời gian sau cô sẽ
thấy là mình đã quá nhạy cảm mà thôi”.
Lần này thì dường như
Triệu Tuần Tuần đã cười, “Em mong là như thế hơn bất cứ ai”.
Ngày hôm sau, cái người
trong “dự cảm” của Triệu Tuần Tuần quả nhiên đột ngột xuất hiện.
Buổi trưa, khi cô vừa mới
thay giặt xong ga trải giường, là xong vết nhăn cuối cùng thì nhận được tin
nhắn của Tạ Bằng Ninh, trong đó là số chuyến bay và thời gian đến, kèm theo một
lời nhắn: Cô từ Thượng Hải về thăm người thân, em đi cùng anh ra đón cô.
Triệu Tuần Tuần liền
nghĩ, xong rồi, lần này không biết mình sẽ bị Tăng Dục cười cho đến như thế nào
nữa. Cô không ngờ người mà cô chuẩn bị đón lại là người thân. Mặc dù lấy nhau
đã ba năm, nhưng cô không hề biết rằng Tạ Bằng Ninh còn có một người cô ở
Thượng Hải. Nhưng cũng phải nói lại là, Tạ Bằng Ninh chưa khi nào nói với cô về
chuyện này và cô cũng không khi nào hỏi.
Tạ Bằng Ninh rất ghét
những người đến muộn, thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, Tuần Tuần không
dám để nhỡ, thay nhanh cái áo rồi vội vàng gọi xe ra sân bay. Còn Tạ Bằng Ninh
thì sau khi hết giờ làm sẽ đi thẳng ra sân bay và họ gặp nhau ở đó.
Khi Triệu Tuần Tuần đến
thì đã thấy Tạ Bằng Ninh ở đó. Triệu Tuần Tuần hỏi: “Hôm nay cuối tuần, e rằng
khó tìm chỗ ăn cơm, hay là chúng ta đặt chỗ trước?”.
Tạ Bằng Ninh đáp: “Không
cần đâu, bà ngoại và bố mẹ đã đặt khách sạn rồi, chỉ còn chờ chúng ta đón cô
tới nữa thôi”.
Triệu Tuần Tuần “vâng”
một tiếng, rất rõ ràng là chuyện bà cô của chồng về thăm mọi người không phải
là chuyện gì bất ngờ, người duy nhất trong đại gia đình không biết tin này
chính là cô. Dù vậy cô cũng không lấy làm tức giận, vẫn là nguyên nhân đó, Tạ
Bằng Ninh không nói, cô cũng không hỏi, hơn nữa họ lại không sống cùng bố mẹ chồng,
không biết tin cũng là chuyện bình thường thôi. Chuyện trên đời này thì có quá
nhiều, biết ít chút nào thì đỡ nhọc lòng chút ấy.
Theo lịch trình thì máy
bay đã hạ cánh, loa phát thanh ở cửa ra cũng nhắc lại một lần nữa, nhưng Triệu
Tuần Tuần căng mắt lên mà cũng không sao nhận ra được bà cô của chồng trong cả
đám đông ồn ào ấy, vì thế cô không khỏi lấy làm lạ. Quay sang nhìn thì thấy Tạ
Bằng Ninh không có vẻ nôn nóng như cô, anh đứng ở cửa ra số ba, chăm chú nhìn
lên chiếc màn hình tinh thể lỏng. Triệu Tuần Tuần thấy thế cũng nhìn theo, đó
là một đoạn quảng cáo về thị trường nhà đất, trước đây Tạ Bằng Ninh không bao
giờ tỏ ra hứng thú với những chương trình như vậy.
“Liệu cô có lạc đường
không? Hay là gọi điện thoại thử xem?”, Triệu Tuần Tuần hỏi, ý muốn thăm dò.
Tạ Bằng Ninh quay sang
nhìn cô, nét mặt thoáng chút ngạc nhiên. Nhìn kỹ Tạ Bằng Ninh, Triệu Tuần Tuần
không khỏi phải thừa nhận rằng, bức tường vây của cô không những có nền móng
vững chắc mà còn rất ngay ngắn, thẳng thắn nữa. Tạ Bằng Ninh là kiểu người
thích hợp với cách ăn mặc chỉn chu, đối với một số người khi khoác lên mình
chiếc áo trắng, quần Âu, người khác nhìn có cảm giác như là người môi giới bất
động sản, nhưng cũng bộ quần áo cứng nhắc ấy khi mặc trên người Tạ Bằng Ninh
thì lại thấy rất đẹp. Tạ Bằng Ninh không phải là kiểu người khiến người khác
vừa nhìn thấy đã sáng mắt lên vì vẻ đẹp trai, anh có một khuôn mặt mà mọi đường
nét trên đó đều rất hài hòa, thêm nữa, cử chỉ cũng rất đúng mực, không nói
nhiều, nhưng câu nào cũng rất ngắn gọn rõ ràng, giọng trầm ấm, nhẹ nhàng, khiến
người nghe cảm thấy rất dễ chịu. Trước khi được điều về Sở Y tế, anh đã từng là
một bác sĩ khoa Tai Mũi Họng, về chuyên môn thì khỏi phải bàn, vì thế trong quá
trình điều trị anh được bệnh nhân rất tin tưởng. Ba năm trước, vừa nhìn thấy
anh lần đầu, Triệu Tuần Tuần không thể tin được rằng có ngày người đàn ông ấy
lại thuộc về cô.
“Không cần đâu, chờ thêm
chút nữa đã. Cô thường chậm chạp như vậy mà”, Tạ Bằng Ninh trả lời.
Quả nhiên, vừa dứt lời,
Tạ Bằng Ninh nhìn về phía trước, rồi hất cằm nói với Triệu Tuần Tuần: “Nhìn
kìa, cô ra rồi”.
Triệu Tuần Tuần nhìn thấy
một bà già to béo, tóc bạc phơ, thầm nghĩ, bà cô này không biết cách giữ gìn
hình thể như mẹ chồng. Triệu Tuần Tuần đang định mỉm cười chạy tới đón, thì
không ngờ bước được một bước mới phát hiện ra hướng mà ngôn ngữ hình thể của Tạ
Bằng Ninh thể hiện.
Anh lách qua bà già to
béo đó, đưa tay đón lấy túi hành lý của cô gái trẻ bên cạnh.
Không lẽ đây là em họ của
nhà cô?
Bà già dần dần đi xa khỏi
tầm mắt của Triệu Tuần Tuần, cô nghe thấy chồng mình nói với cô gái: “Sao lại
lâu thế? Cháu cứ tưởng là cô nói nhầm số chuyến bay”.
Thế giới quan của Triệu
Tuần Tuần một lần nữa gặp phải cú sốc mạnh. Cô có thể tưởng tượng ra cái vẻ mặt
của mình còn kỳ quặc hơn cả Tạ Bằng Ninh lúc trước.
“Đây là… cô ư?”, Triệu
Tuần Tuần cố nặn ra một nụ cười, hỏi.
Tạ Bằng Ninh gật đầu:
“Đây là con gái của em trai ông ngoại anh, tên cô là Thiệu Giai Thuyên”.
Lúc đó cô gái kia mới đưa
mắt nhìn Triệu Tuần Tuần, “Cô là Tuần Tuần phải không? Bằng Ninh đúng là có mắt
nhìn đấy”. Cách trả lời ấy đúng là của bề trên, nếu cô ấy mà nói thẳng ra rằng
“Cháu là cháu dâu họ đúng không?” thì chắc Triệu Tuần Tuần sẽ đập đầu mà chết ở
đại sảnh của sân bay mất thôi. Bởi vì, người mà được gọi là “cô” ấy chỉ khoảng
hai mươi nhăm, hai mươi sáu tuổi là cùng, ít hơn Triệu Tuần Tuần tới mấy tuổi,
hơn nữa trông đầy sức sống và rất xinh đẹp.
Triệu Tuần Tuần chỉ còn
biết cười và trả lời: “Đúng ạ, cháu là Triệu Tuần Tuần. Cháu không nghĩ là cô
lại trẻ như vậy”.
Thiệu Giai Thuyên nói:
“Thực ra, tôi kém Bằng Ninh sáu tuổi, nhưng chẳng có cách nào khác, mặc dù cậu
ấy cũng không muốn như thế, song bề bậc là như vậy rồi. Bằng Ninh, cậu nói xem,
có phải thế không?”.
Tạ Bằng Ninh tránh không
trả lời, đưa Thiệu Giai Thuyên đi ra ngoài, “Bà ngoại và mọi người đã tới khách
sạn, đang đợi cô tới đó ăn tối, chắc là đang nóng ruột lắm”.
Thiệu Giai Thuyên đứng
yên không nhúc nhích, nói: “Ôi, tôi không thể đi được rồi, khi nhận hành lý
chúng tôi mới phát hiện ra thiếu mất một túi”.
“Hành lý ư?” Tạ Bằng Ninh
nhìn chiếc va ly hành lý to đùng trong tay, lúc đó mới chú ý đến từ “chúng tôi”
mà Thiệu Giai Thuyên nói tới.
Lúc này Thiệu Giai Thuyên
cũng mới nhớ ra rằng mình quên chưa giới thiệu, cô quay đầu lại, kéo tay người
đứng ở phía sau cách đó không xa, cười rạng rỡ nói với Tạ Bằng Ninh và Triệu
Tuần Tuần: “Đây là ông xã của tôi…”.
Bây giờ thì Triệu Tuần
Tuần đã rõ, người bề trên của nhà họ Tạ đến, không chỉ có cô mà còn có cả chồng
cô nữa!
Chàng trai ấy, trước đó
cứ cúi đầu xem gì đó trên điện thoại, Triệu Tuần Tuần không để ý gì đến anh ta
và cứ tưởng đó là người qua đường. Bây giờ thì chàng trai đó đứng bên cạnh
Thiệu Giai Thuyên, mỉm cười với “vợ chồng đứa cháu họ”. Triệu Tuần Tuần liếc
nhìn người ấy một cái, rồi cúi đầu xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn lại
người ấy một lần nữa. Không ngờ lúc đó ánh mắt của người ấy cũng đang dừng ở
trên người cô, khiến cô cảm thấy bối rối. Mặc dù nói rằng ai cũng yêu cái đẹp,
nhưng không thể để chuyện đó xảy ra với chồng của bạn, huống hồ đây lại là
chồng của cô họ.
Tạ Bằng Ninh đứng bên
cạnh dường như cũng ngây người một lát rồi mới nhớ ra là dù sao cũng cần phải
có lễ độ, nên hướng về người ấy gật đầu chào. Thì ra anh cũng không biết đến
người họ hàng ấy. Nhưng Triệu Tuần Tuần thấy cảm phục vì sự trầm tĩnh của anh,
anh không hề hỏi xem cô đã lấy chồng lúc nào, mà chỉ nhìn Thiệu Giai Thuyên,
nói: “Liệu hành lý có thể tìm thấy ngay không?”.
Thiệu Giai Thuyên đáp: “E
rằng không được, nhiều khả năng là nhân viên của hãng hàng không đã trả nhầm
mất rồi. Vì vậy chúng tôi phải ở lại làm thủ tục đã”.
Tạ Bằng Ninh nhìn đồng
hồ, “Để cháu cùng vào hỏi xem sao. Tốt nhất là nhanh chóng về nhà. Biết cô về,
cả gia đình anh họ từ huyện cũng lên cả, con trai anh ấy ngày mai còn đi học,
ăn tối xong họ phải quay trở về ngay. Còn có cả bà dì nữa, bà từ rất xa tới,
bởi đã lâu mọi người không được gặp cô nên rất mong được đoàn tụ một bữa”.
“Tôi biết”, vẻ mặt của
Thiệu Giai Thuyên cũng rất lo lắng, “Nhưng chúng tôi vừa hỏi rồi, nhân viên phụ
trách làm thủ tục giải quyết các vấn đề về thất lạc hành lý đã thay ca và đi ăn
cơm rồi, phải chờ một lúc nữa họ mới quay về. Vả lại cũng không thể vứt bỏ hành
lý mà ra về được, đúng không”.
Người yêu của Thiệu Giai
Thuyên từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bây giờ mới lên tiếng, anh vỗ vai Thiệu Giai
Thuyên, nói: “Hay là mọi người cứ về trước đi, để anh chờ ở đây là được rồi. Để
cho cả nhà lớn bé phải đợi như vậy cũng không ổn. Hơn nữa, túi hành lý ấy là
của anh”.
“Không được, em làm sao
có thể để anh ở lại đây một mình được!” Thiệu Giai Thuyên ngả đầu vào vai người
yêu, từ chối không chút đắn đo.
Người yêu của Giai Thuyên
cũng đưa tay ôm lấy cô, cười: “Ngốc ạ, chúng ta còn có cả một khoảng thời gian
rất dài ở bên nhau, đâu cần một chút thời gian này?”.
Trước cảnh thân thiết của
hai người ấy, Tạ Bằng Ninh và Triệu Tuần Tuần không khỏi cảm thấy mất tự nhiên.
Tạ Bằng Ninh hắng giọng hai cái, cuối cùng tìm ra một biện pháp dung hòa nhất.
“Hay là thế này, để anh
đưa Giai Thuyên về trước, còn Tuần Tuần ở lại cùng với… chú để giải quyết
chuyện hành lý, sau đó anh sẽ cố gắng quay lại thật nhanh để đón hai người. Nếu
giải quyết vấn đề hành lý ở đây xong sớm thì em cứ chủ động gọi taxi về. Em
biết khách sạn ấy ở chỗ nào rồi, đúng không?”
“Sao cơ, em ư?” Triệu
Tuần Tuần chỉ còn biết đáp lại như thế.
Ông chú trẻ măng, cười
nói: “Tôi đường đường là một đại nam nhi mà lại cần có người kèm sao? Hơn nữa,
tôi cũng đã từng ở thành phố G mấy năm rồi…”.
Tạ Bằng Ninh cắt ngang
lời của chú, “Chú là khách, dù nói thế nào cũng không thể để chú ở đây một mình
được. Thật lòng xin lỗi, nếu không phải vì một nửa số người trong gia đình phải
trở về nhà ngay trong tối nay thì cũng không đến mức phải vội thế đâu”.
Thiệu Giai Thuyên vẫn có
vẻ không được thoải mái lắm, nhưng dù sao thì sự mong ngóng của người thân cũng
rất gấp gáp, trong chốc lát không thể nghĩ ra cách gì tốt hơn, bèn dặn dò người
yêu thêm mấy câu rồi theo Tạ Bằng Ninh vội vàng ra xe.
Khi bóng hai người khuất
sau cánh cửa, chỉ còn lại Triệu Tuần Tuần và người chú rể mới gặp lần đầu tiên.
Cô không thể tìm được lời nào để bắt đầu nên chỉ biết mỉm cười, đối phương cũng
mỉm cười và nhún vai đáp lại. Triệu Tuần Tuần nghĩ thầm, không biết thế này gọi
là gì nữa? Không lẽ ngoài cô ra không có ai cảm thấy kỳ quặc? Cứ cho là theo
phép tắc đi, tại sao lại không phải là cô đưa bà cô họ đó đến chỗ khách sạn
trước, còn Tạ Bằng Ninh ở lại cùng với ông chú rể này giải quyết chuyện hành lý
bị thất lạc? Ít nhất thì như thế cũng tránh được việc hai người một nam, một nữ
lạ lẫm nhìn nhau, mà đó lại là một bậc bề trên không ra thể thống gì. Chuyện
này đích thực là do Tạ Bằng Ninh gây ra. Nhưng đáng tiếc là Triệu Tuần Tuần đã
quen với việc nghe theo mọi sắp đặt của anh, luôn coi mỗi lời anh nói là một
mệnh lệnh, phản đối quyết định của Tạ Bằng Ninh là điều cô không làm nổi.
Chẳng lẽ Tạ Bằng Ninh
nghĩ rằng chỉ có anh với Thiệu Giai Thuyên về thì mới gọi là cả nhà đoàn tụ?
Nói như thế cũng đúng, nhưng dù sao cũng không thể thay đổi được sự thật về
không khí kỳ quặc lúc này.
“Dọc đường chắc… chú vất
vả lắm. Hay là chúng ta vào quán trà ngồi chờ một lúc đi?”, Triệu Tuần Tuần
hỏi, cố nén sự bối rối trong lòng.
Không ngờ đối phương bật
cười, “Cô gọi tôi là chú khiến tôi nổi hết cả da gà. Giai Thuyên cố tỏ ra là
bậc bề trên làm gì nhỉ, cha của cô ấy cũng chỉ là em họ xa của ông ngoại chồng
cô thôi mà, chẳng qua nhà họ ít người thân thích, vì thế mới năng qua lại với
nhau. Từ nay về sau cô đừng gọi cô ấy là cô trẻ nữa, để xem cô ấy như thế nào”.
“À, vâng…”, Triệu Tuần
Tuần ngây người đáp lại.
“Tuần Tuần này, để cô
phải ở lại cùng tôi, thật lòng rất lấy làm xin lỗi.”
Anh ta không cho cô gọi
mình là chú rể, lại gọi cô bằng cái tên Tuần Tuần rất ngọt ngào và thân thiết.
Triệu Tuần Tuần muốn nói rằng, thực ra tôi cũng rất ngượng, nhưng không sao
thốt ra lời, nên chỉ cười khan, “Có gì đâu, người trong nhà cả, không cần phải
khách sáo thế đâu”.
“Thực ra, tôi và Thiệu
Giai Thuyên chưa kết hôn, chúng tôi mới chỉ dự định như thế thôi.”
Triệu Tuần Tuần ngớ người
ra, nhưng không biết nên tiếp tục như thế nào. Chú rể ơi là chú… à không, chàng
trai trẻ tuổi kia ơi, anh nói với tôi điều đó để làm gì?
“…” Triệu Tuần Tuần không
biết bây giờ phải gọi anh ta là gì, cô hơi nhăn nhó, chỉ vào phòng trực ban
nói: “Tôi đi xem xem họ đã tới chưa”.
Anh ta lập tức đi theo
cô, dường như anh ta cũng đã đoán được suy nghĩ của cô.
“Vì sao cô không gọi tên
tôi?”
Triệu Tuần Tuần nghĩ, tôi
có biết anh là ai đâu? Nhưng rồi cô bỗng nhớ ra lúc mới gặp Thiệu Giai Thuyên
đã giới thiệu tên anh ta rồi, chỉ có điều lúc đó cả cô và Tạ Bằng Ninh đều đang
trong cơn sửng sốt về một ông chú rể từ trên trời rơi xuống, vì thế không nghe
rõ những câu sau.
May mà chính người dồn cô
vào thế bí cũng là người giải thoát cho cô.
Anh ta nửa cười nửa không
đi tới trước mặt cô, rồi nói một câu rất ngắn gọn: “Trì Trinh”.
“Một cái tên rất đẹp”, để
tỏ rõ sự chân thành, Triệu Tuần Tuần ngẫm nghĩ một giây rồi mới nói. Không ngờ
anh ta lại tiếp tục đưa ra câu hỏi để cô có dịp mở mang tầm nhìn.
“Đẹp như thế nào?”, anh
ta hỏi với vẻ mặt rất chân thật.
“À…” Triệu Tuần Tuần cắn
môi đến gần rách, “Giang sơn bát ngát, rất có khí thế”.
“Nhưng đáng tiếc là không
phải hai chữ đó.”
“Thành trì, có thành lại
có trì, cũng rất hay.”
“Cũng không phải là chữ
‘cheng’2 ấy.”
Bỗng nhiên Triệu Tuần Tuần
nhớ đến hoàn cảnh khó khăn trong giờ Hóa học khi bị cô giáo gọi mà không trả
lời được hồi còn đi học. Không lẽ cô lại nói rằng, tôi chẳng cần biết anh là
“Trì” gì, “Trinh” gì. Nhưng bởi vì cô là Triệu Tuần Tuần, từ nhỏ đã được giáo
dục rằng phải có phép tắc, có trên có dưới, luôn được coi là một đứa bé ngoan
ngoãn, lễ phép.
“Vậy, xin hỏi đó là chữ
‘cheng’ nào?!”
Bi kịch là ở chỗ Triệu
Tuần Tuần đã bị cử chỉ của anh ta khiến cho sửng sốt đến vô cùng, cô chỉ nhớ là
lòng bàn tay ngứa râm ran, còn đường vân các ngón tay của anh ta như thế nào
thì cô chưa kịp nhìn.
“Chữ ‘Trinh’ có dấu chấm
thủy và chữ ‘Đăng’, trong chữ ‘đăng sơn’ ấy”. Anh ta cười đáp.
Nếu anh ta nói sớm thì có
phải là đỡ tốn lời và động tác vẽ chữ vừa rồi không? Nghĩ thế, Triệu Tuần Tuần
đáp không mấy hứng thú: “À, đó là chữ ‘Trinh’ trong ‘Dương trinh hồ đại áp giải3’ chứ gì?”
“Nếu cô nói rằng đó là
chữ Trinh với nghĩa trong sạch thì tôi càng cảm ơn cô hơn.”
Nói rồi anh ta cho hai
tay vào túi quần, nghiêng đầu cười với cô, một nụ cười rất trong sáng. Tuổi trẻ
thật là tuyệt, hình thức ưa nhìn nữa thì càng hay, thấy dáng điệu ấy của anh ta
nên Triệu Tuần Tuần quyết định bỏ qua mọi chuyện. Chú rể gì chứ, nhìn thì cũng
thấy anh ta chỉ bằng tuổi Thiệu Giai Thuyên là cùng, chỉ là đứa trẻ còn hơi
sữa. Tất nhiên sự lượng thứ này chỉ diễn ra trước lúc Trì Trinh nói tiếp.
“Triệu Tuần Tuần, sao tên
cô lại là Triệu Tuần Tuần?”
“Vì gọi thế cho tiện
mồm.”
“Tiện mồm ư? Tuần Tuần,
Tuần Tuần, không biết rốt cuộc thì có ý nghĩa gì, là ‘Tuần’ trong chữ tìm kiếm,
hay là chữ ‘Tuần’ trong chữ cá tuần long4?”
“Rất ít khi thấy dùng chữ
này để đặt tên, có phải là…”
“Là vì khi vừa mới sinh
tôi ra ở bệnh viện, suýt nữa cha mẹ tôi đã để mất tôi, họ đã phải tốn khá nhiều
công sức mới tìm về được, nhưng chữ ‘Tuần’ trong chữ ‘tìm kiếm’ càng hiếm khi
được dùng để đặt tên, vì thế họ đã tìm một chữ đồng âm thay cho chữ đó, thế nên
tôi được gọi là Triệu Tuần Tuần.”
Triệu Tuần Tuần dùng sự
thật để chấm dứt chủ đề này, mặc dù đó là chuyện mà cô rất ít khi nói với người
khác.
May thay, đúng lúc đó thì
các nhân viên sau khi cơm no rượu say đã quay về vị trí làm việc, Triệu Tuần
Tuần vui mừng chạy đến chỗ họ, rồi nhanh chóng làm xong thủ tục thất lạc hành
lý.
Trên đường tới khách sạn,
Triệu Tuần Tuần ngồi trên ghế trước của taxi giả vờ ngủ, khi tới khách sạn, lúc
từ cổng vào phòng mà gia đình đặt sẵn, Trì Trinh im lặng suốt dọc đường đã nói
lời xin lỗi cô.
“Xin lỗi, vì tôi nghĩ,
hai người chưa quen mà phải ở cùng nhau thì quả rất ngượng ngùng, tôi làm thế
cũng vì muốn thay đổi không khí một chút. Không ngờ lại trở thành trò ngốc
nghếch, khiến cô phật lòng, đó là lỗi của tôi.”
Anh ta cúi đầu nhìn Tuần
Tuần, điệu bộ áy náy trông đến tội nghiệp. Anh ta nói rất có lý, Triệu Tuần
Tuần lập tức cảm thấy mình mới chính là người bụng dạ hẹp hòi, những lời nói và
cử chỉ của mình lúc trước có phần quá đáng, nên vội vàng nói.
“Tôi không phiền lòng gì
đâu, chỉ là hơi mệt thôi.”
Trì Trinh gật đầu, “Nếu
tôi bị một nửa của mình để ở lại cùng với một người bà con lạ hoắc, lại là một
người khác giới thì chắc tôi cũng sẽ cảm thấy rất mệt”.
Nói thẳng một chuyện khó
xử vốn còn khó khăn hơn cả chính bản thân chuyện ấy. Mặt của Triệu Tuần Tuần
thoắt đỏ ửng lên, “Không có chuyện gì đâu. Đó không phải là lỗi của anh”.
“À, thế thì là lỗi của
chồng cô sao?”, Trì Trinh nhướn mày hỏi.
Lần này thì Triệu Tuần Tuần nhìn Trì Trinh một cái,
không nói câu gì. Người phục vụ nhanh nhẹn đẩy cửa cho họ. Bên trong toàn là bà
con họ hàng.