Phù Thế Phù Thành

Chương 22: Chỉ có cảnh này là chưa bao giờ xảy ra



Đèn của phòng khách được bật sáng, Tuần Tuần đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng một ai. Căn nhà có hai phòng được trang trí theo kiểu cổ, mọi đồ dùng cho sinh hoạt đều đầy đủ, nhưng dấu ấn của cá nhân thì lại không có nhiều, ngoài chiếc áo khoác mà Trì Trinh mặc ban ngày ra không còn thấy đồ dùng cá nhân nào nữa. Rõ ràng đây là căn phòng được bài trí để cho những người có tiền thuê, thế nhưng người thuê nhà hiện thời tỏ ra không dành quá nhiều tâm sức vào căn phòng ngủ.

Tuần Tuần đừng ngượng ngùng ở phòng khách, gọi Trì Trinh mấy lần, rồi chờ đợi một lúc nhưng không nghe thấy có bất cứ tiếng trả lời nào. Cô cân nhắc một hồi rồi bước lại gần phòng ngủ, nhưng cũng chẳng thấy bóng người nào trong đó. Tất cả cánh cửa trong nhà đều mở, mọi ngọn đèn trong nhà đều được bật sáng.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là “hay là xảy ra chuyện gì rồi hoặc bị trộm lọt vào nhà”, điều này khiến cô thấy thót tim lại. Khi cô quay trở lại phòng khách, không cẩn thận đụng vào một chiếc thùng giấy để bên cạnh bộ sa lông, khi đặt nó trở lại vị trí cũ, cô mới phát hiện ra đó là cả một thùng mỳ ăn liền với đủ chủng loại, mùi vị.

Không hiểu Trì Trinh chuẩn bị nhiều mỳ ăn liền như thế để làm gì? Thùng mỳ này đủ để anh ta ăn cho đến sau Tết. Nghĩ đến Tết, dường như Tuần Tuần chợt phát hiện ra đầu mối của sự việc. Con người trước mặt mọi người to mồm nói rằng có rất nhiều nơi để đến, chỉ cần anh ta muốn thì trong thời gian nghỉ Tết có thể bay đến bất cứ nơi nào trên thế giới để hưởng thụ cuộc sống, không lẽ lại chuẩn bị để rồi qua Tết một mình bằng một thùng mỳ ăn liền?

Tiện thể cô kiểm tra một lượt, phòng tắm ở cuối vọng lại tiếng đối thoại của hai người đàn ông. Tuần Tuần giật thót mình định bỏ đi, nhưng thấy không yên tâm. Cô lại khẽ gọi Trì Trinh mấy lần nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

Cánh cửa phòng tắm khép hờ, cô biết người đang nói chuyện đó là ai. Lấy hết can đảm cô mở hẳn cửa phòng tắm ra rồi đưa mắt nhìn hết một lượt, không hề có mấy tên ăn trộm như trong tưởng tượng của cô, chỉ có một người đang nằm phủ phục trong bồn tắm, đó chính là Trì Trinh, anh ta đang quay mặt về phía chiếc ti vi hai mươi hai inch treo trên tường, trên màn hình đang phát bản tin xã hội của địa phương.

Tuần Tuần không biết có thể thở phào một cái hay không, vì vẫn không thấy Trì Trinh có động tĩnh gì. Trong bữa tiệc tối nay anh ta đã uống không ít, vì thế cô nghĩ, có thể anh ta đã say tới mức bất tỉnh nhân sự. Lo có chuyện chẳng lành xảy ra, Tuần Tuần chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, vội đến bên xem tình hình. Quả nhiên, Trì Trinh hai mắt nhắm nghiền, tuy nhiên hơi thở vẫn đều đặn.

“Này, tỉnh lại đi.” Tuần Tuần lay đôi vai trần dưới nước của Trì Trinh nhưng vẫn không được, vì vậy cô ra sức vỗ vào mặt anh ta.

Người nằm trong bồn tắm cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra, nhìn lên màn hình ti vi, nhìn chỗ mình đang nằm, rồi lại nhìn sang người đang đứng bên cạnh, nhưng vẫn chưa rõ tình hình trước mặt.

“Rốt cuộc thì anh đã lấy lại hồn phách chưa? Nước lạnh hết cả rồi. Anh không sao đấy chứ?” Điệu bộ của Trì Trinh khiến cho Tuần Tuần không khỏi cảm thấy lo ngại.

“Tôi có chuyện gì? Triệu Tuần Tuần?”

Mặc dù vẻ bình tĩnh và đờ đẫn của Trì Trinh khiến Tuần Tuần rất khó hiểu, nhưng ít ra anh ta cũng nhận ra cô, tuy vẫn còn mơ hồ như cũ.

“Cô làm gì ở đây thế?”

Đây là một câu hỏi rất khó trả lời. Tuần Tuần căng thẳng tới mức cứng lưỡi. Nhưng rồi cô nghĩ, dù sao thì cũng đã đến đây rồi, chi bằng cứ đi thẳng vào vấn đề.

“Anh từng nói, anh… anh yêu tôi, đúng không? Vậy bây giờ tôi hỏi anh, câu nói ấy bây giờ còn giá trị như cũ không? Anh có bằng lòng chấp nhận tôi không… và cả con mèo của tôi nữa?”

Ánh mắt của Trì Trinh dừng lại hồi lâu trên khuôn mặt Tuần Tuần, không còn vẻ thiếu tập trung nữa, còn sắc mặt rất khó xác định có phải là tối đi hay không. Trong lúc đó, tim của Tuần Tuần đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chưa bao giờ cô thấy căng thẳng như vậy. Đang mải nghĩ về phản ứng của Trì Trinh thì anh ta giơ tay lên, những giọt nước rơi đầy trên mặt cô.

Tuần Tuần vội tránh nhưng không kịp, vừa bực vừa ngượng đưa tay vuốt mặt, hình như còn có mấy giọt bắn cả vào trong miệng.

“Thần kinh à, anh làm gì thế?”

Trì Trinh vẫn không thèm để ý đến cô, thì thầm như nói một mình: “… Tôi biết rồi”.

“Anh biết cái gì? Đừng có ngâm nước mãi như vậy!” Thấy ánh mắt của Trì Trinh dần trở lại vẻ bình thường, Tuần Tuần cảm thấy trong lòng bối rối. Việc xuất hiện của cô ở nơi này là một bất ngờ điên rồ, gặp Trì Trinh lại càng thấy không có gì đáng tin. Chỉ nói về chuyện tôi hôm nay thôi, cô đã liều mình như vậy, thì vì sao anh ta lại không hề tỏ ra sửng sốt trước sự xuất hiện của cô tại phòng khách như một người bình thường, dang rộng đôi tay ôm lấy cô, hoặc đuổi cô đi?

“Anh vẫn còn chưa trả lời tôi!” Tuần Tuần xấu hổ tới mức gần trở thành giận dữ.

“Hãy nói lại vấn đề của cô một lần nữa đi.” Biểu hiện của Trì Trinh rất kỳ quặc.

Có những lời chỉ có thể nói một lần, nếu nhắc lại sẽ thấy nó rất sượng sùng. Tuần Tuần ngượng ngập nói: “Tôi hỏi anh, có bằng lòng đón nhận con mèo của tôi không?”.

Trì Trinh chậm rãi đưa tay sờ cằm, “Chuyện này… còn phải xem tình hình đã!”.

Động tác quen thuộc và cái kiểu mặc cả của Trì Trinh lại bắt đầu, xem ra Trì Trinh mà Tuần Tuần quen thuộc đã trở về nguyên dạng, điều đó càng khiến Tuần Tuần thấy mất tự nhiên hơn.

“Nghĩa là gì?”

Trì Trinh đưa mắt liếc nhìn cô một cái, rồi chỉ về hướng chiếc tủ trong phòng tắm, đáp: “Ý muốn nói trước hết cô hãy lấy cho tôi chiếc khăn tắm”.

Chuyện này thì có quan hệ gì với con mèo? Đầu của Tuần Tuần bắt đầu nóng lên, cô hỏi: “Vì sao?”

Trì Trinh im lặng trong giây lát, rồi nói từng tiếng với vẻ kiên nhẫn: “Vì, cứ cho rằng có là tôi đi nữa, thì lúc này cũng thấy xấu hổ!”.

Nghe xong câu nói đó của Trì Trinh, Tuần Tuần bất giác đưa mắt nhìn vào trong bồn tắm.

“Này! Sao lại có chuyện như thế, tôi đã nói rồi mà cô còn cố tình cúi xuống nhìn à!” Trì Trinh tỏ vẻ không thể chịu nổi.

Thì ra, dù là tắm xà phòng, nhưng sau một hồi Trì Trinh ngủ gật, đến lúc này phần lớn bọt xà phòng đã tan ra, vì thế mọi thứ dưới nước đều nhìn rõ mồn một. Dù là người chẳng biết kiêng dè gì thì lúc này cũng khó tránh khỏi khó xử, Trì Trinh bất giác đổi tư thế.

“Ối!” Lúc này dường như Tuần Tuần mới hiểu hết ý của Trì Trinh, cô hoảng hốt đứng dậy, lùi về sau mấy bước. Cô không thể tin được người vừa rồi ngồi bên bồn tắm PR cho bản thân với người đàn ông không một miếng vải che thân đang tắm lại chính là mình, chắc chắn là cô bị ma ám mất rồi.

Tuần Tuần đỏ lựng mặt, đi lấy chiếc khăn tắm cho Trì Trinh, vừa luống cuống, lắp bắp giải thích, “Chuyện này… là như thế này, anh không đóng cửa, tôi sợ có kẻ cắp lọt vào…”

“Tôi sợ cô ăn trộm thì có!”, Trì Trinh giằng lấy chiếc khăn mà Tuần Tuần mặt quay đi tay đưa tới, nói: “Triệu Tuần Tuần này, lúc thường tôi không phát hiện ra cô mãnh liệt như thế đấy. Đưa chiếc khăn đền gần thì cô bị chết hay sao, nhìn chán rồi còn giả vờ?”.

“Thực ra tôi không nhìn thấy gì cả”, Tuần Tuần cuống lên vội đáp.

Trì Trinh nghe những lời nói dối đó, có vẻ không vui, “Cô lừa ai thế? Như thế mà còn không nhìn thấy, trừ khi cô bị mù. Đừng có được rồi lại còn giả bộ!”.

Tuần Tuần đành phải thành thật, “Tôi… tôi chỉ nhìn thấy một chút thôi…”.

“Một chút thôi cái gì? Cô nói thế có nghĩa là sao?”

Giọng của Trì Trinh cao hẳn lên. Tuần Tuần bị anh ta làm rối tinh cả đầu óc, không biết rốt cuộc thì anh ta muốn mình nói là đã nhìn thấy hay không nhìn thấy. Không biết phải làm thế nào, cô tức muốn phát khóc.

“Tôi đã nhìn thấy rồi, nhưng không rõ… Ý của tôi là tôi không muốn nhìn anh… Thôi được rồi, tôi xin lỗi, thế đã được chưa?”

Đúng lúc ý nghĩ mang con mèo đi khỏi đây nhen lên trong đầu cô, thì cuối cùng Trì Trinh cũng chấm dứt chủ đề khiến cả hai khó xử.

“Phải rồi, lúc nãy cô nói tôi cho con mèo của cô ở lại có nghĩa là sao?”

“Nhà tôi có chút việc không tiện, anh có thể chăm sóc con mèo này giúp tôi một thời gian không? Sẽ không lâu lắm đâu, nhiều nhất cũng chỉ một tháng thôi.” Bị anh ta nói cho như vậy, Tuần Tuần làm gì còn dám nhắc đến mình nữa, chút ý nghĩ vừa le lói đã lại chui vào vỏ ốc. Lúc trước có lẽ cô đã bị lú lẫn nên mới nghĩ rằng ở cùng Trì Trinh cũng rất tốt, nào ngờ với một người khó chiều như Trì Trinh nếu ở bên anh ta một thời gian không bị tơi tả mới là lạ.

Trì Trinh đáp chẳng ra nhiệt tình cũng chẳng ra hờ hững: “Mèo ư? Từ trước tới nay tôi chưa nuôi động vật bao giờ”.

“Ồ, không sao đâu, tôi chỉ tiện hỏi thế thôi”, Tuần Tuần vội tiếp lời, từ bé tới giờ điều mà cô rất không xa lạ đó là sự từ chối của người khác.

Dường như Trì Trinh cười lên một tiếng ở phía sau lưng cô, “Cô còn cố giả bộ cứng cỏi trước mặt tôi à? Nửa đêm chạy tới nhà tôi, rồi đến bên bồn tắm chỉ để tiện mồm hỏi xem tôi có trông giúp con mèo được không thôi à? Cứ cho rằng là muốn như thế đi nữa thì cô cũng phải tỏ ra có thành ý chứ”.

“Rốt cuộc là anh muốn gì, cứ nói ra thật rõ ràng xem.” Tuần Tuần bất lực quay lại nhìn Trì Trinh một cái.

Cái người vừa mới đây thôi cứ vặn xem có bị nhìn thấy hết hay không, thế mà bây giờ ngồi đàng hoàng bên bồn tắm, dùng khăn tắm lau đầu, Tuần Tuần vội quay đầu đi. Không hiểu sao ngày hôm nay cô toàn gặp những người như vậy.

“Cô giao nhiệm vụ cho tôi, không lẽ lại không lựa chọn rõ chính sách?”

“Tôi nói rõ lại một lần nữa. Tôi không thích ăn khoai tây, nhưng nếu nó xuất hiện cùng với món thịt kho… thì có thể chấp nhận.”

Vòng vo một hồi thì anh ta cũng lộ rõ bản chất, chẳng qua là muốn Tuần Tuần thể hiện rõ thái độ một lần nữa!

Tuần Tuần cho mình mười giây sau cùng để cân nhắc.

“Tôi là món thịt kho?”

Tuần Tuần nghe thấy tiếng bước chân trần đi trên nền gạch, câu trả lời của Trì Trinh lập tức vang bên tai cô mang theo tiếng cười và hơi thở ấm áp.

“Sai, cô là khoai tây.”

Ngay sau đó, Trì Trinh choàng tay từ phía sau ôm lấy eo lưng của Tuần Tuần, cả người anh ta áp sát vào cô, bàn tay ôm mỗi lúc một chặt. Tuần Tuần có thể ngửi thấy mùi sữa tắm phảng phất xung quanh Trì Trinh và cả hơi ấm ẩm ướt từ da thịt vừa tắm xong.

Tuần Tuần ngượng ngùng khẽ xoay người định né tránh, “Làm gì thế, nếu anh nói rằng muốn thương lượng thì phải nói chuyện cho tử tế chứ.”

“Chẳng phải là tôi đang chọn điều quan trọng nhất để thương lượng với cô là gì? Tuần Tuần, cô không hề ngốc chút nào, trước khi sử dụng chiếc chìa khoá đó cô đã biết nó có ý nghĩa gì. Cô cũng đã biết tôi không thể nào từ chối được, dù cô mang mèo hay mang chó đến. Vậy thì tại sao chúng ta không thể ‘cởi mở’ hơn?”

“... Anh mặc quần áo vào đi, giữa mùa đông mà cởi mở quá sẽ bị cảm lạnh đấy.” Tuần Tuần không dám cử động bừa bãi, cô khuyên Trì Trinh với vẻ mặt đỏ bừng.

Trì Trinh đâu có chịu nghe theo, “Như thế sao được, nếu không cởi mở nói xong chuyện chính, thì làm sao thể hiện được thành ý đối với nhau? Tôi quên không nói, về khoai tây và thịt kho, thì mọi tinh hoa đều ở khoai tây, thông thường tôi chọn nó để ăn trước”.

Tuần Tuần bị Trì Trinh dồn vào góc giữa tủ phòng tắm và bức tường, đôi tay chống về phía trước chạm vào mặt lớp gạch men lạnh toát, còn phía sau lưng là hơi ấm hoàn toàn ngược lại. Nhà cách mạng vĩ đại Engels đã nói rất chính xác, đàn bà yêu đàn ông là thuộc tính xã hội, còn đàn ông yêu đàn bà là thuộc tính tự nhiên. Bất cứ lúc nào cũng đừng mang ý định thuyết phục thuộc tính tự nhiên bằng thuộc tính xã hội.

Trì Trinh luôn ăn nói không chút kiêng dè trước mặt Tuần Tuần. Tuần Tuần không phải là thiếu nữ không biết gì, cô tự tìm đến cửa, tất nhiên là cô hiểu rõ hậu quả của việc đó. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, khi đã quay lưng lại với vấn đề trinh tiết thì giữa đàn ông và đàn bà có rất nhiều việc không cần nói ra cũng rõ, tuy nhiên việc kháng cự lúc này không phải là tỏ ra nũng nịu, mà vì trong lòng cô quá rõ rằng, rất nhiều việc của tương lai đều quyết định bằng sự mở đầu.

Nếu giờ phút này cô cứ thuận theo Trì Trinh, thì quan hệ giữa hai người rất có thể vì thế từ đây được xác định thành như cầu nam thích nữ muốn. Mặc dù hôn nhân cũng chỉ là nhu cầu nam thích nữ muốn ổn định và ở mức độ sâu hơn, nhưng giờ đây cô đã hai mươi chín tuổi, từng thất bại một lần trong hôn nhân nên không thể đùa bỡn cùng Trì Trinh được. Điều mà cô cần không phải là một mối quan hệ hời hợt và xác thịt, mà là một mối quan hệ ổn định và lâu dài. Người đàn ông đang ôm chặt cô lúc này kém cô ba tuổi, trẻ trung, đẹp trai, có giá hơn những người bình thường... Trong con mắt của nhiều người, đó là một cái bánh nướng từ trên trời rơi xuống, và với một người từ trước đến nay chỉ luôn muốn bước những bước chắc chắn một khi đã quyết định không trốn nữa, thì càng không thể để cho chiếc bánh nướng ấy làm cho choáng váng, và ngoài vết dầu mỡ dính đầy tay ra chẳng còn được thứ gì. Khi cô chìa tay ra là đã không còn đường rút lui nữa, mà phải nắm chắc được nó trong bàn tay của mình!

Trì Trinh liên tiếp thì thầm gọi tên của Tuần Tuần, động tác không hề hàm hồ chút nào, chạm thẳng vào những chỗ nhạy cảm nhất. Tuần Tuần dùng hết sức nắm chặt lấy bàn tay của Trì Trinh.

“Đừng, đừng như thế vội!”, giọng của Tuần Tuần rất nhẹ nhàng nhưng rất kiên quyết.

Trì Trinh hé mở đôi mắt bị ham muốn làm cho mờ đi, hỏi với giọng nôn nóng và không hiểu: “Vì sao lại không được?”.

“Nếu anh thực sự yêu tôi, thì phải biết như thế là quá nhanh…”

“Giữa chúng ta không hề nhanh chút nào, ngay từ lúc bị Tạ Bằng Ninh bắt gặp ở khách sạn, lẽ ra cô nên theo tôi. Tôi đã từng nói tôi hợp với cô hơn so với anh ta, à, không so với bất kỳ ai. Loanh quanh rồi cô lại trở về với tôi, vậy thì cần gì phải lãng phí thời gian?”

Nhân lúc tay của Trì Trinh hơi lỏng ra, cô quay người lại đối diện thẳng với anh ta, “Anh nói rằng anh hợp với tôi hơn Tạ Bằng Ninh, vậy thì bằng thời gian anh hãy chứng minh cho tôi thấy đi”.

“Tôi có thể chứng minh ngay lúc này!”

“Không lẽ anh mạnh hơn anh ấy chỉ ở điểm đó? Trì Trinh, anh có biết điều tôi muốn có nhất là gì không, với tôi nếu không có sự yên lòng thì sẽ chẳng thể nào có vui sướng.”

Trì Trinh trầm ngâm trong mấy giây, rồi nói với vẻ giận dữ: “Tôi không thích nhất điều này ở cô, vừa sợ chết lại vừa dùng dằng!”.

Tuần Tuần khẽ hỏi: “Anh thực sự không vừa lòng với tôi?”.

“Tới mức ghê cả răng.” Trì Trinh cắn mạnh một cái vào cổ Tuần Tuần.

Tuần Tuần cố nén đau, mỉm cười. Mặc dù Trì Trinh vẫn chưa thoải mái nhưng xem ra không còn kiên quyết như trước nữa mà chỉ áp môi vào vết răng để lại trên cổ Tuần Tuần, nói bằng giọng mơ hồ: “Triệu Tuần Tuần, dùng trái tim đổi lấy trái tim, cô sẽ làm cho tôi yên lòng bằng cái gì đây?”.

Tuần Tuần vươn tay ra, lần đầu tiên đáp lại cái ôm của Trì Trinh, áp mặt vào nơi gần vị trí trái tim Trì Trinh nhất, nói: “Tôi không có gì cả, nhưng tôi ở đây”.

Sau cái hắt hơi thứ ba của Trì Trinh, Tuần Tuần phải nói mãi cuối cùng cũng làm cho Trì Trinh rời khỏi cô, mặc một bộ đồ ngủ lên người. Con mèo được thả ra khỏi cái túi, không biết đã trốn vào góc nào. Hai người ngồi xuống ghế, nói một cách chính xác là chỉ có Tuần Tuần ngồi, còn Trì Trinh vẫn cứ kề sát vào người cô, tìm cơ hội thực hiện mong muốn của mình.

“Cái con vật xấu xí ấy tên là gì?”

“Ý anh muốn nói đến con mèo? Tôi thường gọi nó là con mèo già.”

“Không đúng, nhất định cô đặt cho nó một cái tên kỳ quặc vì thế từ trước đến nay không dùng đến. Tên nó là gì? Noastrong4?”

“Tôi đã định gọi nó là Judas25.”

“Có nghĩa là con Judas thân yêu này đã cào cấu gã khốn Chu Thuỵ Sinh trên giường mẹ cô?”

Nhìn thấy Tuần Tuần có vẻ buồn, Trì Trinh cười nói: “Cô rầu rĩ gì thế? Đó là chuyện tốt, tôi không biết phải cảm ơn con Judas hay là Chu Thuỵ Sinh đây? Nếu không phải cả hai mất công sức như vậy thì làm sao khiến cô tới bên tôi được?”.

“Vì sao anh lại chửi cậu họ anh như vậy? Rốt cuộc thì trước đây ông ta đã làm gì để anh phải ghét đến thế?” trước đây Tuần Tuần thấy tò mò nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ hỏi Trì Trinh câu hỏi này, bây giờ quan hệ giữa cô và Chu Thuỵ Sinh như vậy, cô làm sao có thể làm ngơ được.

Trì Trinh đáp với vẻ không mấy chú tâm: “Cũng không có gì. Con người ông ta cũng không thể làm nổi những chuyện xấu xa, gian ác gì lớn, những chuyện ông ta làm thường là một vài chuyện nhỏ, bẩn thỉu. Nhưng đó cũng là chuyện trong quá khứ rồi”.

“Thế sao?” Tuần Tuần thấy rất ngạc nhiên nhưng không thể chuyên tâm suy nghĩ về điều ấy được, cô còn phải chú ý đến bàn tay rất không ngoan ngoãn của Trì Trinh, “Đừng có quậy. Anh nói thật đi, có phải anh đã biết trước họ sẽ như vậy? Lẽ ra lúc đầu không nên để cho hai người ấy gặp nhau mới phải”.

“Chuyện này mà cũng đổ lên đầu tôi sao?” Trì Trinh lên tiếng kêu oan, “Tôi biết cô không thích ông ấy cùng với mẹ cô, nhưng chuyện này tôi và cô có thể ngăn cấm được không? Chu Thuỵ Sinh đã ly hôn từ lâu rồi, mẹ cô giờ cũng chỉ có một mình, đàn ông chưa vợ, phụ nữ chưa chồng, tuy tuổi có hơi lớn một chút, nhưng cũng hợp tình hợp lẽ. Làm sao cô có thể biết được rằng nếu mẹ cô không gặp Chu Thuỵ Sinh thì sau này sẽ có thể trông cậy vào những người đàn ông khác? Hãy mở lòng mình ra, nếu chuyện đã không thể thay đổi được thì cứ mặc nó đi, họ cũng đâu phải là trẻ con. Không muốn nhìn thấy bọn họ thì đừng về nhà nữa, mắt không nhìn thấy thì lòng không phải nghĩ. Mà sao cô không dành thời gian ấy mà nghĩ đến tôi nhiều hơn nhỉ?”.

“Ý anh là gì vậy? Chẳng phải anh đã nói rằng biến càng xa càng tốt, cả thế giới này muốn đi đâu thì đi là gì? Chuẩn bị nhiều mỳ ăn liền như vậy để mang đi Las Vegas, Paris, London hay New York để thay đổi khẩu vị đây?”

Trì Trinh có vẻ xấu hổ nhưng giọng nói vẫn cố tỏ ra cứng cỏi, “Tôi thích ăn mỳ ăn liền thì sao?”.

Tuần Tuần cười, “Sợ trong thời gian nghỉ Tết không tìm được chỗ ăn, mà bản thân lại chỉ biết nấu mỳ ăn liền thôi chứ gì? Lại có chuyện gì với cha anh đấy?”.

“Tôi đâu có cãi nhau với họ. Cha tôi cũng không dễ dàng gì.” Trì Trinh đáp với giọng châm biếm, “Một bên là thằng con thiếu cố gắng của vợ trước, một bên là người vợ mới xinh đẹp, lại còn thêm cả tiền đồ sự nghiệp nữa, nếu là tôi thì cũng biết nên chọn thế nào. Huống chi ông ấy cũng không nói là không cho tôi về, chỉ có điều hễ không để tâm là ông ấy lại cho tôi một món tiền, để tôi ăn chơi nhân khi còn trẻ, nhân dịp nghỉ Tết đi đâu đó cho vui vẻ, bao gái cũng được, tới sòng bạc thử vận may cũng không sao, chỉ cần không về quấy quả sự sum họp gia đình người ta là được. Thực ra tôi cũng đâu có thích góp mặt vào đó, ông ấy đã quan tâm và hiểu tôi như vậy thì sao tôi lại không làm theo ý ông ấy?”.

“Vậy thì sao lại không đi chơi theo sự cho phép ngầm của cha anh?”

“Chơi cái gì mới được? Một lần, hai lần còn được, nhiều lần như thế chẳng còn hứng, bay đi bay lại, nơi nào cũng gần như vậy cả. Khuôn mặt này và khuôn mặt kia có gì khác nhau? Cô thực sự nghĩ tôi là kẻ chơi bời bỏ đi à? Hơn nữa, nếu tôi đi rồi, chẳng phải cô đến thì chỉ thấy nhà trống không sao? Như thế thì tôi cảm thấy có lỗi lắm.”

“Anh chắc chắn rằng sẽ có ngày tôi dùng đến chiếc chìa khoá đó đến thế sao?”

“Tôi nghĩ, rồi cô sẽ nghĩ ra thôi, nếu sớm muộn gì cũng phải tìm một người đàn ông, thì tại sao lại không tìm một người hiểu mình?”

Một lần nữa Tuần Tuần lại gỡ bàn tay Trì Trinh ra khỏi người mình, “Tôi thì có gì tốt đâu? Chẳng phải chỉ là một phụ nữ già đã ly hôn và chẳng có gì sao?”.

Trì Trinh cười, đáp: “Phụ nữ đúng là thù dai. Cứ cho rằng tôi không nói sai, nhưng khẩu vị tôi lạ đời, cứ thích như thế, người khác làm gì được tôi nào?”.

Tuần Tuần không để ý đến những lời nói ấy, cô chợt nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: “Lúc tôi vừa gọi anh tỉnh dậy, điệu bộ anh kỳ lắm, lại còn té nước lên tôi nữa chứ!”.

“Tôi đang ở dưới nước, không lẽ lại té mình? Lúc ấy tôi đang nghĩ, chà, ngủ gật một lúc mà cũng mơ.”

“Xem ra giấc mơ ấy anh cũng đã quen lắm rồi. Té nước lên người tôi là có thể chứng tỏ không phải giấc mơ hả?” Tuần Tuần vừa tức lại vừa buồn cười.

Sự ham muốn lại trỗi dậy trong lòng, Trì Trinh cười gian giảo, “Tất nhiên. Nhìn thấy điệu bộ cô rất thảm hại, tôi đã nghĩ, không đúng rồi, nếu là trong giấc mơ thì phải ngọt ngào hơn nhiều. Nếu là chủ đề trong bồn tắm thì cô cũng phải ở trong bồn tắm rồi”.

“Tôi thèm vào! Đúng là dơ”, Tuần Tuần quay mặt đi, mặt nóng bừng lên.

“Cô đừng có vội, có chỗ còn dơ hơn kìa, một chỗ khác ở trên ghế sa lông. Cô trong tư thế này… còn tôi ở đây.” Vừa nói Trì Trinh vừa làm động tác, đầu óc còn đang mải suy nghĩ chuyện ấy nên hay không nên đề phòng, bất ngờ bị Tuần Tuần đẩy mạnh xuống khỏi ghế.

Trì Trinh cười chống người lên khỏi sàn nhà, “Thì ra cô cũng đã mơ như vậy, nếu không sao còn nhớ rõ động tác đến thế? Tiếp sau đó lẽ ra cô cũng lăn xuống theo chứ”.

Tuần Tuần nghiến răng, nhấc chân lên, đạp khẽ vào ngực Trì Trinh một cái.

“Động tác này trong mơ cô cũng có à?”

Trì Trinh tóm lấy cổ chân cô và lại ngã xuống sàn nhà. Tuần Tuần nhìn một hồi lâu không thấy Trì Trinh động đậy, thấy hơi ngạc nhiên, cúi người nhìn thì thấy Trì Trinh nằm thẳng nhắm mắt, chỉ có lồng ngực phập phồng lên xuống còn không thấy động cựa gì.

Tuần Tuần đã định mặc kệ anh ta, nhưng một lúc sau, nhìn thấy điệu bộ của Trì Trinh dường như đã ngủ rất say.

“Trời sáng rồi, tỉnh lại đi.” Tuần Tuần mỉm cười gọi.

Trì Trinh mở mắt, nhìn cô chăm chăm như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

“Chỉ có cảnh này là trong mơ không thấy.” Nói rồi Trì Trinh lại nhắm mắt lại, “Cô vẫn còn ở lại đây. Tuần Tuần, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ thấy vui như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.