Ngày hôm sau, Tuần Tuần
xuống xe ở đầu đường như thường lệ và tới công ty muộn hơn Trì Trinh một lúc.
Vừa mới đẩy tấm cửa kính thì cô đã ngửi thấy một mùi khác thường. Phần lớn các
đồng nghiệp đến trước đều đang trong tư thế đứng, tiêu điểm ánh mắt của họ là
phòng làm việc của Tôn Nhất Phàm, trong đó có hai người mặc sắc phục cảnh sát
đang nói chuyện với Chu Thuỵ Sinh có vẻ cung kính.
Tuần Tuần bước vào phòng
Tài vụ, không nén được sự ngạc nhiên. Trong phòng chỉ có cô và anh Vương. Không
chờ cô lên tiếng hỏi, anh Vương đã cố thấp giọng thì thầm với vẻ bí mật: “Công
ty xảy ra chuyện rồi, cô đã nghe gì chưa? Giám đốc Tôn lén bán hàng của công
ty, tất cả mấy lô hàng mà anh ta bảo là chuyển đến cho Cát Thuận, thật ra đều
đến tay anh ta còn đại lý này không hề hay biết gì về chuyện ấy. Lần này thì
gay rồi, đã có ai đó đứng ra tố cáo. Nghe nói số tiền không nhỏ vì thế khả năng
là sẽ phải ngồi tù”.
“Thế anh ta đâu rồi?”
“Bị hai cảnh sát khác đưa
đi rồi, cô có biết hai người kia ở lại làm gì không?”
Không cần Tuần Tuần phải
phí công suy nghĩ, cô đã nhanh chóng có được lời giải đáp. Đúng lúc hai người
đang nói chuyện, Trần Châu vừa xuất hiện ở công ty với một hộp sữa trong tay
thì hai cảnh sát đã tiến ngay đến bên cô ấy, sau khi được Chu Thuỵ Sinh xác
nhận bèn nói “Mời cô về để phối hợp điều tra”.
Lúc ấy tại công ty lại
càng nồi mỡ rán, đâu đâu cũng thấy người túm tụm thì thầm bàn tán.
Trước khi bị đưa đi, Trần
Châu phải trở về phòng làm việc sắp xếp tài liệu theo như yêu cầu. Vì Tuần Tuần
và anh Vương là nhân viên trong phòng nên cũng phải phối hợp dưới sự giám sát
của hai cảnh sát.
Sắc mặt của Trần Châu lúc
đó xám xịt, nhưng không quá hoang mang và bất ngờ. Chỉ một động tác đơn giản
nhét đám văn bản, giấy tờ vào trong chiếc cặp tài liệu mà cô cũng làm mãi không
xong, khiến cho mấy tờ giấy rơi cả xuống đất. Tuần Tuần đang đứng gần đấy vội
vàng chạy đến nhặt giúp, Trần Châu cũng khom người xuống.
Cảnh tượng ấy sao mà
giống với ngày đầu Tuần Tuần đặt chân đến công ty đến thế, chỉ có điều tính
chất của nó đã không giống như lần trước.
Trần Châu không đón nhận
ý tốt ấy của Tuần Tuần mà tự mình nhặt mấy tờ giấy ấy lên.
“Cô cứ yên tâm mà xem hài
đi, tôi không cần bất cứ sự thông cảm nào đâu.” Chuyện đã đến nước này mà tính
tình cứng rắn của Trần Châu vẫn không thay đổi.
Kể từ khi làm việc với
nhau, mặc dù Tuần Tuần và Trần Châu không có sự qua lại riêng tư nhưng hai
người cũng vẫn luôn đối xử tốt với nhau, nhìn thấy cảnh đồng nghiệp sớm hôm bên
nhau gặp phải chuyện như vậy, trong lòng Tuần Tuần không khỏi cảm thấy buồn.
“Chị biết rõ là anh ta
chỉ lợi dụng chị.”
Làm công tác tài vụ bao
nhiêu năm như vậy, mức độ hiểu biết về các vấn đề cốt yếu trong công việc của
Trần Châu không thua kém bất cứ ai, vì thế không ai có thể lừa được cô ngoài
chính bản thân cô.
Trần Châu quay sang Tuần
Tuần chế nhạo: “Tục ngữ có câu, một người muốn đánh và một người chịu đánh. Tôi
và anh ấy chẳng qua chỉ là mang những thứ có nhiều nhất và vô dụng nhất để đổi
cho nhau vì thế chẳng có gì đáng gọi là lợi dụng cả”.
Thứ nhiều nhất của Trần
Châu là gì, là công việc làm không bao giờ hết, còn Tôn Nhất Phàm thì sao, thứ
mà anh ta không thiếu nhất đó chính là tình cảm.
Tuần Tuần khẽ hỏi: “Có
đáng như vậy không?”.
Mọi thứ của Trần Châu đã
sắp xếp xong, cô cố gắng nặn ra một nụ cười với Tuần Tuần, “Lần này thì tên của
tôi và anh ấy cuối cùng đã được viết cùng nhau rồi”.
Tuần Tuần chợt nhớ đến
câu “Thuyền nặng bờ nghiêng, muôn buồm lướt”, đúng là như vậy, hôm nay Tôn Nhất
Phàm không còn là một cánh buồm nhẹ lướt qua bên mạn thuyền của Trần Châu nữa,
chị ta đã bỏ ra tất cả để theo hướng gió của cánh buồm ấy, nay thì buồm đã gãy
và thuyền đã chìm, từ nay về sau, mỗi khi có ai đó nhắc đến quá khứ của Tôn
Nhất Phàm thì cũng sẽ nhắc đến tên của Trần Châu. Xét ở một hình thức nào đó
thì Trần Châu đã hoàn thành được khát vọng mà mình mong có.
Sau khi các nhân viên
cảnh sát rời đi hẳn, cả công ty vẫn không sau hết vẻ sửng sốt, bàng hoàng,
không ai ngờ ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết lại xảy ra cảnh tượng đầy kịch
tính như vậy. Không biết Chu Thuỵ Sinh lớn tiếng nói với ai: “Tôi đã cảm thấy
anh ta không có ý tốt từ lâu rồi, đúng là ăn cây táo rào cây sung, những người
không trung thành với công ty thì sớm muộn gì cũng không thể có kết cục tốt
đẹp!”.
Những người khác thì vẫn
thì thầm to nhỏ, cho đến khi Trì Trinh bước từ trong phòng làm việc ra, mọi
người mới giả bộ quay trở lại vị trí của mình, cúi đầu ai làm việc nấy.
Trì Trinh băng qua giữa
văn phòng, bước vào bộ phận Tài vụ giờ chỉ còn hai người với một đám bừa bộn.
Lúc đầu Trì Trinh không nói gì, mắt nhìn quanh quất, vẻ mặt lạnh tanh khiến cho
những người có mặt ở đó đều cảm thấy bất an.
Anh Vương dù sao cũng là
người có thâm niên và độ từng trải nhất định, lúc đầu chỉ cúi đầu vào thu dọn,
rồi bỗng như nhớ ra điều gì, miệng làu bàu rồi tìm cớ bước ra khỏi phòng Tài
vụ.
Tuần Tuần cũng không hiểu
ý của Trì Trinh là gì, chỉ thấy anh ta ngồi xuống bàn làm việc của Trần Châu,
mỉm cười có vẻ rất vui với cô.
“Tôi không bị người khác
bán mà còn giúp họ đếm tiền nữa rồi, bây giờ thì cô yên tâm chưa?”, Trì Trinh
nói.
Nhưng Tuần Tuần trong
lòng bộn bề rất nhiều suy nghĩ và đâu chỉ với hai từ “yên tâm” là có thể khái
quát hết được.
Nhìn thấy xung quanh
không có ai, Tuần Tuần vẫn tiếp tục với công việc của mình, miệng khẽ hỏi: “Thì
ra anh đã biết trước được là sẽ có ngày hôm nay, đây mới là điều mà anh mong
nhìn thấy”.
“Không lẽ tôi không nên
tỏ ra vui mừng? Tôi đã giúp cho cha tôi và vợ của ông ấy thanh lại được một con
sâu và nội ứng, mọi người phải vỗ tay hoan hô chứ.”
“Vì sao lại đúng vào thời
điểm này?”
Trì Trinh tỏ ra thất
vọng, “Tôi cứ tưởng hôm nay cô sẽ hỏi tôi rằng, lần đầu tiên nhìn thấy cô là
khi nào. Có điều, cô đã hỏi thì tôi cũng sẽ trả lời không giấu giếm.” Trì Trinh
như một đứa trẻ vui sướng với tác phẩm yêu quý của chính mình, “Vì sao lại phải
chờ đến lúc này? Mặc dù gã họ Tôn kia không phải là lần đầu làm như vậy nhưng
nếu chỉ với một lượng hàng vặt vãnh thì tôi đây không bõ công làm. Báo lên Tổng
Công ty để họ chỉnh huấn cho anh ta mấy câu rồi tiếp tục giữ lại ư? Cùng lắm
chắc cũng chỉ đến cho thôi việc, như thế có tác dụng gì? Muốn ra tay thì phải
chờ khi anh ta làm quả lớn, ít nhất thì số tiền mà anh ta phạm tội cũng phải đủ
để anh ta ngồi tù mấy năm, sau khi ra khỏi tù cũng không thể tiếp tục nghề này
được nữa. Như thế gọi là đánh rắn phải đánh giập đầu, đánh chó thì phải để nó
không trở được mình nữa!”.
“Vì sao anh lại xác định
được rằng, trước Tết Tôn Nhất Phàm sẽ làm một quả lớn?”
“Cũng không có gì, tôi
nghe nói bố đẻ anh ta đang ốm nặng, lại ‘vừa may’ đúng vào khi văn phòng điều
chỉnh lại chế độ phân phối tiền thưởng và sau Tết mới phát. Với sự coi thường
của anh ta đối với tôi thì có thể đoán anh ra sẽ không đời nào đặt thẳng vấn đề
cầu cạnh tôi.”
“Bây giờ lại còn thêm cả
Trần Châu nữa, đúng là một mũi tên trúng hai, kế hoạch được tính toán rất kỹ
đúng không?”
“Cô với tôi không phải là
một đôi thì trời đất nhất định không dung tha!”, Trì Trinh cười với vẻ rất
thoải mái.
Tuần Tuần nhớ đến Trần
Châu, khẽ thở dài, sống lưng không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Nếu lúc đầu cô cũng
hồ đồ, ký một chữ vào tờ hoá đơn xuất hàng do Tôn Nhất Phàm đưa thì bây giờ sẽ
như thế nào nhỉ?
Thấy vẻ do dự của cô, Trì
Trinh an ủi: “Cô không cần phải hao tâm tổn sức cho chị ta đâu, chị ta biết rõ
mình đang làm gì. Con người ta phải trả giá cho những hành động ngu xuẩn của
mình”.
Tuần Tuần nói: “Chị ấy
không phải là người ngu xuẩn, chỉ có điều chị ấy đã quá yêu Tôn Nhất Phàm”.
“Không ngu xuẩn ư? Tuần
Tuần này, nếu đổi lại là cô, cô có vì một người đàn ông mà bất chấp tất cả để
làm những chuyện ngốc nghếch như thế không?” Trì Trinh đã trả lời thay cho cô,
“Cô sẽ không làm như vậy! Thấy chưa, đó chính là điểm tôi thích và cũng là điểm
tôi ghét ở cô”.
Trì Trinh đứng thẳng
người lên, vươn vai, “Làm xong việc quét dọn trước khi Tết đến thế là mọi người
có thể ăn một cái Tết yên ổn rồi”. Nói xong Trì Trinh cười hì hì, xán đến bên
cầm tay của Tuần Tuần, vẻ vô cùng thân thiết tự nhiên, “Cô nói xem, những người
đang lén nhìn trộm chúng ta ở bên ngoài sẽ nghĩ gì?”.
Tuần Tuần hốt hoảng định
rụt tay về, nhưng rồi lại nghĩ không cần thiết phải như vậy, vì trong lòng
những người tò mò thì có được câu trả lời rõ ràng rồi. Cô không tưởng tượng
được rằng, mối quan hệ giữa cô và Trì Trinh lại lộ ra trước mặt mọi người trong
tình hình này. Kể từ khi bước vào Nghiêu Khai, mặc dù giữa hai người không cắt
đứt hết mọi mối dây liên hệ nhưng ngoài Chu Thuỵ Sinh ra, những người khác chưa
bao giờ phát hiện thấy dấu hiệu nào, trong đó kể cả Tôn Nhất Phàm. Ngoài nguyên
nhân cả hai đều rất giỏi nguỵ trang ra thì phần lớn mọi người chưa bao giờ gắn
hai người với nhau.
Với kiểu người như Trì
Trinh, chỉ cần anh ta giấu kín cái đít con công đi, chỉ khoe bộ lông đuôi sặc
sỡ ra thì cũng rất khó làm cho người ta không chú ý đến. Nhưng trên thực tế, dù
là hành khách hay đồng nghiệp, những người khác giới thực sự có ý định với anh
ta thì lại rất ít. Quả táo mọc ở ngọn cây, cho dù nó có chín đỏ và hấp dẫn đến
thế nào thì thông thường rất ít người có ý định động đến nó. Bởi trong lòng mỗi
người đều có một sự cân nhắc, trèo lên để hái nó thì cái giá phải trả quá cao
và tỷ lệ thành công lại thấp, họ thường quyết định hái những quả mà bàn tay có
thể chạm tới, hơn nữa, vị của những quả táo đó cũng rất ngon. Quả táo đỏ nhất,
ngon nhất hãy cứ để nó treo trên những cành cao, nhưng nếu nó có rụng xuống,
rơi trúng Newton cũng được đi, ai có thể tin được rằng nó chỉ làm động lòng
người thiếu phụ đang ngủ gật dưới gốc cây?
“Anh định làm gì thế?”
Tuần Tuần có vẻ rất lo lắng và hơi xấu hổ.
Trì Trinh đáp: “Tôi nghĩ
mãi không ra, còn có lý do gì để mà giấu giếm, vụng trộm như vậy. Đừng tưởng
tôi không biết, cô sợ mọi người nghĩ rằng cô tố cáo Trần Châu và Tôn Nhất Phàm
chứ gì. Không cần phải lo lắng thế đâu vì sớm muộn gì họ cũng sẽ nghĩ như vậy,
chi bằng cứ thoải mái đi. Hãy để cho mọi người đều biết quan hệ của chúng ta,
và cô cũng không thể dễ dàng từ bỏ tôi đâu”.
Tuần Tuần nghiến răng
đáp: “Anh đối xử với tôi tốt quá đấy”.
“Tôi nhất định sẽ tiếp
tục cố gắng.” Trì Trinh đáp với vẻ khiêm tốn, “Được rồi, chúng ta sẽ cùng nhau
trải qua hết cái ngày đầy kịch tính này nhé”.
“Đừng có đi. Tôi vẫn còn
chưa hỏi, lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi là khi nào?”
Trì Trinh nhếch môi đáp:
“Vừa rồi cô đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, tiêu chuẩn dành cho ngày hôm nay hết
rồi.”
Nhìn thấy vẻ tức giận của
Tuần Tuần, Trì Trinh có vẻ rất vui.
“Đừng vội, ngày mai lên
núi tôi sẽ nói cho cô biết.”
Cốc Sơn Dương nằm cách
trung tâm thành phố một trăm tám mươi cây số, là một khu danh thắng tương đối
nổi tiếng tại khu vực, trong lịch sử từng được mọi người biết đến là khu văn
hoá của Đạo giáo. Mặc dù phong cảnh nơi đây rất đẹp, bốn mùa được mệnh danh là
tứ tuyệt với “Hoa mùa xuân, mây mùa hạ, lá mùa thu, tuyết mùa đông”, nhưng vì
núi cao hiểm trở trùng điệp, đường đi ngoắt ngoéo quanh co, khiến cho nhiều
người chỉ còn biết ngước nhìn mà đành từ bỏ ước muốn tham quan, bởi thế nhiều
năm nay du khách rất ít, ngoài người dân sống trong các bản làng xung quanh,
chỉ có một số ít các nhà nhiếp ảnh ấm đầu, một ít du khách ba lô hoặc một số
tín đồ thành kính mới dám mạo hiểm leo lên núi. Nguồn du lịch của khu vực này
mới chỉ được khai thác mấy năm nay. Kể từ khi người ta cho xây dựng một khu
nghỉ dưỡng trong kỳ nghỉ với đầy đủ các thiết bị, đường lên núi cũng được mở
mang, nhiều điểm thắng cảnh bắt đầu được khai thác, du khách vì thế mới đông
dần lên. Nhiều người đã nghe tiếng tới du ngoạn, lấy việc thăm thú núi non, hít
thở không khí trong lành để giảm bớt sự căng thẳng, ồn ào nơi đô thị.
Mặc dù từ nhỏ Tuần Tuần
đã biết đến sự tồn tại của dãy núi này nhưng chưa bao giờ đặt chân tới. Với
tính cách của cô thì tất nhiên thế giới bình thường của những con người bình
thường mới có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn đầy đủ nhất. Nhưng Trì Trinh
cứ nhất quyết đưa cô lên núi, nói rằng muốn tìm một nơi đặc biệt cùng cô qua
một cái Tết đáng nhớ.
Từ chỗ do dự đến khi bị
thuyết phục, đối với hai người bọn họ là cả một quá trình gian nan. Tết là ngày
lễ lớn nhất trong năm của người Trung Quốc, mặc dù Tuần Tuần đã ly hôn nhưng cô
còn có mẹ đẻ, dù cho chuyện xích mích thì cũng không thể coi như không có Tết.
Tuần Tuần đã định chiều Ba mươi Tết về ăn bữa cơm tất niên với mẹ, nếu Trì
Trinh muốn thì cũng có thể đi cùng. Trước khi về, Tuần Tuần gọi điện lại một
lần nữa cho mẹ, lần này mẹ cô không hề càu nhàu, mà còn rất nhiệt tình bảo cô
mời Trì Trinh cùng về. Thế nhưng khi Tuần Tuần vừa hỏi đến lý do mượn tiền của
Trì Trinh, mới chỉ nói được vài ba câu hai mẹ con đã lại cãi nhau qua điện
thoại. Thêm vào đó, mẹ cô nói với vẻ rất mong chờ rằng, hôm ấy Chu Thuỵ Sinh
cũng xuất hiện, ông ta muốn đích thân làm mấy món ngon, thế là Tuần Tuần quyết
định từ bỏ ý định về nhà ăn cơm tất niên. Mọi người đều đoàn tụ cả, chỉ riêng
cô là vẫn cô đơn.
Tạm thời không thể về nhà
mẹ được, Tuần Tuần không khỏi cảm thấy trong lòng hụt hẫng, ngược lại Trì Trinh
lại rất vui. Nói theo cách của Trì Trinh thì anh ta cũng là người có nhà mà
không thể về, đều là người cùng đường, vì thế ngay từ đầu Tuần Tuần không nên
cố chấp mà hãy ngoan ngoãn cùng Trì Trinh lên núi.
Trên núi có gì Tuần Tuần
không hề biết, nhưng điều có thể xác định là, nếu cô không nhận lời thì Trì
Trinh sẽ bám riết không thôi. Hơn nữa, nếu Trì Trinh vẫn cứ không chịu mở miệng
thì cô vẫn bị bưng bít. Lần này đi cùng với Trì Trinh đối với Tuần Tuần giống
như chèo thuyền ngược dòng, không tiến được lên thì sẽ lùi về sau.
Theo lời của Chu Thuỵ
Sinh, người sắp xếp cho chuyến đi lên núi này, thì mùa này là thời điểm tốt
nhất trong năm để ngắm sương mù, đối với những người miền Nam quen sống trong
môi trường nóng ẩm thì đây là một dịp hiếm có, hơn nữa, khả năng đón tiếp trên
núi có hạn, rất khó thuê được phòng khách sạn trên đó, nếu không phải ông ta
thông thạo thì e rằng một khoảng thời gian ngắn như vậy rất khó mà sắp xếp
được.
Trước ngày Ba mươi Tết,
Tuần Tuần ngồi trên chiếc xe chạy về hướng Cốc Dương Sơn, bên cạnh là Trì
Trinh, thoáng nhìn đã thấy tâm trạng đang rất vui. Chu Thuỵ Sinh tự nguyện đưa
hai người đi. Đến cổng lớn của khu thắng cảnh dưới chân núi, Tuần Tuần nhìn con
đường núi ngoằn ngoèo như rắn, bất chấp những lời khoe khoang của Chu Thuỵ Sinh
về tài lái xe của mình, kiên quyết yêu cầu thay lái xe của khu thắng cảnh để
chạy nốt quãng đường còn lại. Như vậy Chu Thuỵ Sinh cũng không cần phải lên núi
nữa, Trì Trinh bảo ông ta để lại xe ở bãi đỗ và đi xe du lịch quay về thành
phố.
Thời tiết ngày hôm nay
không phải thời tiết thích hợp nhất cho việc đi du lịch, trong làn gió lạnh còn
mang theo những hạt mưa bay bay. Trong hành trình gần một tiếng đồng hồ từ chân
núi đền điểm dừng trên núi, Tuần Tuần cảm thấy số tóc trắng trên đầu mình lặng
lẽ mọc thêm một ít. Các tấm biển quảng cáo hai bên đường in những dòng chữ chân
thực mà chính Tuần Tuần đã kiểm nghiệm: “Núi cao, đường hẹp, dốc đứng, đường
cua gấp”. Đường lên của ngọn núi này thường một bên là vực sâu, một bên là vách
đá, những người lần đầu tiên lên đây khó lòng hình dung ra được đoạn cua tiếp
theo sẽ chạy theo hướng nào, những cú xóc khiến cho những người ngồi ở hàng ghế
sau chạm đầu tới cả nóc xe. Một lúc sau thì được biết, mỗi năm số vụ lật xe ở
khu vực này không phải là ít, điều đó càng chứng tỏ sự lựa chọn lái xe là người
bản địa của Tuần Tuần hết sức sáng suốt.
Trì Trinh cứ cười trêu sự
nhát gan của Tuần Tuần với vẻ coi thường. Lúc đầu Trì Trinh còn lấy làm thích
thú trước sự căng thẳng của Tuần Tuần, bởi vì mỗi khi gặp một đoạn cua gấp hay
một cái dốc nguy hiểm, Tuần Tuần lại bất giác nắm chặt lấy vạt áo của Trì
Trinh, cho đến khi bị móng tay của cô cấu vào người thì mới vừa cười vừa kêu
đau.
“Này, nhẹ thôi chứ. Đừng
có nhân cơ hội ấy mà trả thù tôi!” Trì Trinh cũng không chịu thiệt thòi, cứ mỗi
lần gặp đoạn cua gấp thì lại càng ôm Tuần Tuần chặt hơn.
Tuần Tuần biết rõ dụng ý
của Trì Trinh nhưng không biết làm thế nào, nên cứ thầm tự trách rằng, chưa
biết chừng đó chính là mục đích của việc Trì Trinh cứ một mực dỗ cô lên núi cùng,
biết ngay là anh ta chẳng có ý gì tốt.
Sau chín đoạn đường với
mười tám khúc cua, cuối cùng họ cũng đã tới được đích, Tuần Tuần đẩy cánh cửa
xe, làn gió lạnh buốt ùa vào mặt, len qua kẽ hở của quần áo, cả người Tuần Tuần
dường như biến thành một cây củ cải để trong tủ lạnh.
Trì Trinh xoa tay, đưa
hành lý cho người phục vụ của khu nghỉ dưỡng vừa chạy ra đón, cười hì hì hỏi
Tuần Tuần: “Như thế này cô đã thấy đủ lạnh chưa? Tôi hy vọng cô đã chuẩn bị tốt
tâm lý vì ban đêm khi ngủ còn lạnh hơn”. Nghe vậy, Tuần Tuần mới càng thấy thấm
thía, đừng bao giờ đánh giá thấp sự dai dẳng của đàn ông.