Triệu Thủy Sinh trở về từ hiệu sách, đi ngang qua hàng quán, liền mua một cân thịt heo.
Nếu là trước kia, hắn chẳng bao giờ ăn thịt heo, chỉ ăn thịt bò, thịt dê, còn có thịt hươu hay sơn trân món ăn hoang dã, thịt heo chỉ bình dân áo vải mới ăn.
Nhưng hiện giờ thân phận bất đồng, hắn chỉ là Triệu Thủy Sinh, ăn thịt heo cũng cảm thấy mùi vị rất ngon.
Lúc trước ở Triệu gia, ngay cả mùa thu hoạch lúa cũng không thấy được một chút thịt.
Hiện giờ chỉ có hai người sinh hoạt đương nhiên không uất ức chính mình, ăn thịt thì có tiền là mua.
Triệu Thủy Sinh thấy có người bán cá trong bồn gỗ, nhìn thật mới mẻ, cũng mua một con.
Ăn cá tốt cho thân thể, hơn nữa trong sách cũng nói qua, ăn cá tốt cho đôi mắt nữa.
“Đây ngài, tổng cộng là năm văn tiền.” Người bán cá dùng dây cỏ buộc con cá lại, đưa cho Triệu Thủy Sinh.
Triệu Thủy Sinh lại mua một ít điểm tâm mang về.
Lý Lê Hoa thấy cá nhảy nhót, trong lòng hơi nhát, nàng không dám giết cá.
“Cá này chàng giết đi, ta không làm được.” Lý Lê Hoa nói với Triệu Thủy Sinh.
Tuy rằng cá ăn ngon, nhưng làm cá thật phiền toái.
Triệu Thủy Sinh nói: “Tất nhiên là ta xử lý.” Lúc hắn còn niên thiếu, cũng đi theo nhóm đại doanh binh Tây Sơn một đoạn thời gian, học xong cách bắt cá trong hồ, đương nhiên, ngày thường giáo tập sư phó dạy hắn bắn tên cũng dạy cách săn thú.
Khi đó, một đám nam nhân cùng nhau ăn món ăn hoang dã ở vùng dã ngoại hoang vu, cảm giác đặc biệt hào sảng.
Nhưng thân thể Triệu Thủy Sinh không tốt, đoán chừng kéo cung tiễn hắn cũng kéo không thẳng, cho nên ý tưởng lên núi săn thú cũng bị Triệu Thủy Sinh phủ quyết.
Nhìn Triệu Thủy Sinh rất quen thuộc moi miệng rạch bụng cá, Lý Lê Hoa nói: “Chàng còn biết cái này?”
Triệu Thủy Sinh nói: “Ta còn biết nhiều lắm, đây chẳng qua là một trong số đó thôi.”
Khen một chút hắn còn phổng mũi lên.
Lúc này Lý Lê Hoa cũng nói chuyện đã bàn bạc với bà chủ tú phô cho Triệu Thủy Sinh nghe.
“Ta nghĩ, mua nhà tốt xấu cũng coi như có cái nhà của riêng mình, cũng không thể luôn thuê phòng ở của người khác.” Làm người luôn phải có tổ của riêng mình
Đối với việc có nơi có chốn, Triệu Thủy Sinh trăm triệu lần tán thành, nhưng tiền mua sân viện này lại là thê tử làm ra, có chút tổn thương lòng tự trọng lòng hắn.
Nhưng hắn rất nhanh điều chỉnh tâm tình, không thể bởi vì lòng tự trọng thì nói không nên làm, về sau tự mình phải nỗ lực gấp bội mới có thể xứng làm nam nhân trong gia đình.
“Cũng tốt, ngày mai ta sẽ đi nha môn làm khế nhà.”
Đến lúc đó khế nhà sẽ viết tên Lê Hoa, trở thành là của hồi môn của nàng.
Điểm này căn bản không cần nghĩ, Triệu Thủy Sinh nhất định phải làm như vậy.
Cơm trưa, Lý Lê Hoa làm một đĩa cá kho, xào một đĩa thịt heo, thêm một đĩa rau xanh, cơm gạo bình thường thôi nhưng hai người ăn rất no.
Cuộc sống này tuy rằng không phải cẩm y ngọc thực, nhưng tâm lý thoải mái.
Phân gia thật sự tốt quá.
Lúc trước ở Triệu gia, bởi vì trường kỳ ăn không ngon miệng không no bụng, hai người đều có chút xanh xao vàng vọt, thoạt nhìn không có dáng vẻ khỏe mạnh.
Hiện giờ phân gia ở bên ngoài, bọn họ lại có thể tiêu tiền mua thức ăn, tự mình làm đồ ăn sạch sẽ, không có loại cảm giác ăn vào thấy bẩn, cho nên này sắc mặt tốt hơn nhiều, còn hồng hào hơn trước.
Ngày hôm sau, bà chủ tú phô lại đây, mang theo hoa văn mẫu đơn phú quý, còn có trượng phu của bà đi theo, cùng Triệu Thủy Sinh đi nha môn sang tên.
Trượng phu bà chủ tú phô ngược lại là một nam nhân trung thực, nhìn rất trung hậu, không hề có sự khôn khéo, linh hoạt mẫn tiệp của của bà chủ tú phô.
“Muội nhìn xem, hoa văn phúc này là phu nhân huyện lệnh lấy từ trong kinh thành, thế nào, đủ xinh đẹp chứ.”
Lý Lê Hoa nhìn một lần, đẹp thì cũng đẹp, chẳng qua không đẹp bằng nàng và Triệu Thủy Sinh vẽ, hơi quá mức tục khí.
Nhưng nói không chừng người ta muốn hiệu quả như vậy, nàng cũng không nhiều lời.
“Được, lấy thời hạn nửa năm, đến lúc đó chúng ta sẽ giao hàng.” Lý Lê Hoa xem hoa văn này tuyệt đối có thể thêu xong trong nửa năm.
Huống chi, lần này phu nhân huyện lệnh mang chỉ thêu từ kinh thành đến, mọi thứ đều rất tốt.
“Muội tử, muội nhất định phải thêu thật tốt, ngàn vạn không thể ra sai lầm, bằng không ta xong đời.” Lưu Đại tỷ khẩn cầu nói.
Lý Lê Hoa cười nói: “Nếu Lưu Đại tỷ không yên tâm, có thể cách một đoạn thời gian đến xem, bản vẽ tám bức bình phong, ta làm xong một bức, đại tỷ thu một bức thế nào?” Miễn cho đều để ở nhà mình, vạn nhất có đạo tặc trộm mất vậy chẳng phải mất trắng sao?
Lưu Đại tỷ gật đầu, nói: “Được, muội nói như vậy, ta liền an tâm rồi!”
Rốt cuộc thời gian nửa năm quá dài, nếu thật sự không hoàn thành đến lúc đó phu nhân huyện lệnh có thể sẽ tức giận. Bà muốn có cam đoan.
Triệu Thủy Sinh trở về, lấy ra khế nhà mới, phía trên chỉ viết tên một mình Lý Lê Hoa.
Phương diện này Triệu Thủy Sinh vẫn rất quân tử, không chiếm tiện nghi.
Lý Lê Hoa thầm nghĩ, viết tên nàng cũng tốt, miễn cho lúc nào đó người Triệu gia biết chuyện, nương Triệu Thủy Sinh hay là ai đó một hai nói viện này là nhà họ.
Như vậy đến lúc này, bọn họ đã có sản nghiệp đầu tiên ở Chu triều.
“Nửa năm sau sẽ còn thu được năm mươi lượng, sang năm nếu chàng muốn đi khảo thí thì không cần phát sầu vì lộ phí.” Hơn nữa của cải tích góp trong nhà càng không cần lo về chi phí sinh hoạt phí.
“Ta hiểu ý của nàng, chỉ là ta đọc sách mà không làm gì khác, ta sẽ cảm thấy mình thực vô dụng,” Triệu Thủy Sinh nói: “Khảo tú tài không phải việc gì khó, ta cũng đã hỏi thăm, Huyện thái gia hiện nay vẫn sẽ nhậm chức, sang năm cũng sẽ không bị điều đi, cho nên phong cách hắn ra đề mục, sẽ không có biến hóa quá lớn. Còn học chính châu phủ bên kia, lúc nào đến sẽ hỏi thăm, không cần nóng nảy, chờ ta qua huyện thí, lúc đi châu phủ khảo thí sẽ cùng với những người khác đi hỏi thăm.”
Đã từng làm hoàng đế, hắn rất rõ ràng môn đạo của khảo thí, việc quan chủ khảo thiên hướng về phương diện nào, thích dạng văn phong gì, rất quan trọng khi thi hương và thi hội. Khảo tú tài cũng không phải nói là quá dễ nhưng chỉ cần bảo trì trung dung, đại bộ phận người có thực học đều có thể vượt qua.
Đối với người đã thực hiện thuật cân bằng rất quen thuộc như Triệu Thủy Sinh mà nói, chỉ cần không làm quan chủ khảo kiêng kị, viết một thiên văn chương thật trung dung là không thành vấn đề.
Nếu Chu triều không phải theo đường lối hủ bại, như vậy thông qua con đường bình thường là có thể đạt thành tâm nguyện.
Còn chuyện phải dùng đến lão nhạc phụ, là bởi vì khảo tú tài, ít nhất cần hai người đã có công danh tú tài làm bảo đảm.
Bọn họ lại không quen biết những người này, ông ta làm lão đồng sinh đã lâu khẳng định nhận thức rất nhiều người, bằng không sao ông ta đi khảo tú tài được?
Hơn nữa còn phải dùng ông ta làm yểm hộ, miễn cho bị người khác hỏi học vấn Triệu Thủy Sinh từ đâu mà đến, thì khó nói.
Cha Lê Hoa là người ham hư vinh, nếu làm ông ta ‘ dạy ra ’ một tú tài, ông ta khẳng định sẽ dương dương đắc ý, mà không phải hoài nghi Triệu Thủy Sinh, ngược lại sẽ chủ động thay Triệu Thủy Sinh tìm các loại nguyên nhân.
Tỷ như, ông ta phát hiện con rể rất có thiên phú đọc sách cho nên ông ta liền thành Bá Nhạc phát hiện thiên lý mã [1], tiến tới dạy dỗ hắn thành tài.
Tóm lại, có cha Lê Hoa, bọn họ liền không cần hao hết miệng lưỡi đi giải thích cho người khác.
Sau đó Triệu gia bên kia, nếu Triệu Thủy Sinh đã thành tú tài, là tú tài lão gia, bọn họ cũng không dám giống trước kia, muốn nhục mạ thế nào liền nhục mạ thế ấy.
Nếu Triệu bà tử ỷ vào là nương Triệu Thủy Sinh, muốn sai sử bọn họ giống như trước kia, người Triệu Gia Trang đều sẽ không đồng ý.
Bởi vì một thôn trang ra tú tài, tuyệt đối là chuyện vô cùng tốt cho toàn bộ thôn. Người khác muốn giày xéo, sẽ làm nhiều người tức giận.
Hơn nữa, bởi vì cha Lê Hoa dạy dỗ Thủy Sinh, là nữ nhi của cha Lê Hoa, Triệu bà tử muốn ỷ vào là nương tú tài để lăn lộn Lý Lê Hoa thì ha ha, thật xin lỗi, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Ta cũng có thể tiếp tục chép sách, có thể vừa chép vừa xem, cũng có thể kiếm chút tiền dưỡng gia.” Triệu Thủy Sinh nói ra tính toán của mình.
Lý Lê Hoa nghe xong nói: “Nếu chàng đã có tính toán, ta cũng không miễn cưỡng.” Bắt hắn không làm gì cả, chẳng khác gì để nữ nhân nuôi sống hắn, vậy thì làm khó hắn quá rồi.
Nàng cũng không có ý cưỡng bách Triệu Thủy Sinh cần thiết phải làm gì.
“Có rảnh, chàng vẽ cho ta một ít hoa văn thật đẹp, ta thấy hoa văn này còn không bằng chúng ta tự vẽ.”
Có hoa văn đẹp, đến lúc đó nàng tự thêu hoa văn của mình nhất định kiếm được nhiều tiền hơn hoa văn khuôn mẫu.
Triệu Thủy Sinh tất nhiên vui vẻ làm.
Kỳ thật, đừng nhìn hiện tại Lý Lê Hoa kiếm tiền nhiều hơn Triệu Thủy Sinh, chờ hắn thi đậu công danh thì không cần bọn họ lao động nữa, tiền sẽ tự tới.
Chỉ là treo ruộng đất dưới danh nghĩa hắn thôi, địa tô một năm đã bớt đi không ít. Cho nên, vì sao người đọc sách đều muốn khảo công danh, còn không phải vì thi đậu, liền thành người vượt trên mọi người sao?
Người có công danh lập nghiệp cũng tiện hơn người khác nhiều.
Những chỗ tốt vô hình khác càng không cần phải nói tỉ mỉ.
Vì thế hai người, một người thêu bình phong mẫu đơn phú quý, một người đọc sách chép sách, qua ngày rất an tĩnh.
Chờ đến tháng tư, Lý Lê Hoa đã thêu xong được một nửa.
Thời tiết dần dần nóng hơn.
Cha Lê Hoa nản lòng thoái chí trở về từ tỉnh thành, lần này đi viện thí, ông ta vẫn không có tên trên bảng, vẫn là lão đồng sinh, mười lượng bạc lại tiêu hết.
Trần Thủy Liên không làm việc nữa, mỗi ngày chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, bởi vì nam nhân của nàng ta quanh năm suốt tháng kiếm tiền, đều đưa cho cha chồng đi khảo, cứ như vậy còn chưa đủ, còn thiếu nợ bên ngoài.
“Cuộc sống này không thể nào sống nổi nữa, ta xem không bằng chúng ta từng người đều đi bán thân hết đi!” Trần Thủy Liên kêu với bên ngoài.
Cha chồng mình, nàng ta không thể mắng người ở trước mặt, nhưng nàng ta thật uất nghẹn.
Trong nhà càng ngày càng nghèo, lão công công cứ cách mấy năm là phải lăn lộn một chút, nếu không phải là ở trong nhà kiếm không ra tiền, khẳng định mỗi năm ông ta đều phải đi khảo.
Nếu ông ta có thể thi đậu, nàng ta cũng không nói gì, nhưng mỗi lần đều như thế này, từ khi nàng ta gả vào cửa đến bây giờ, đã bao nhiêu năm rồi!
“Nhốn nháo ồn ào! Không có một chút phụ đức!” Cha Lê Hoa bị tiếng ồn ào làm cho rất phiền lòng, vung tay áo, ông ta trực tiếp rời nhà. Bất tri bất giác đã đi tới nhà của nữ nhi và con rể ở trấn trên.