Triệu Thủy Sinh đi sân trước xem hạt thóc, tất nhiên không phải đi chơi, hắn nghĩ muốn tìm hiểu tình huống nơi này, hết làm việc rồi ở mãi trong nhà, biết được cái chi vào cái chi.
Cho nên trải qua một đoạn thời gian, hắn biết Triệu bà tử là người yêu tiền như mạng, nên đối đáp như vậy. Thuận thế mà làm, đối một người từng làm hoàng đế mà nói, chỉ như một bữa ăn sáng.
Vốn dĩ hắn còn có thể để Lý Thục Trinh cũng ở nhà nghỉ một lát, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn thấy nữ nhân này coi mình như kẻ thù, có một số việc vẫn chưa nói rõ với nàng được.
Hắn vẫn nên tìm hiểu tình huống trước rồi tính tiếp.
Ở đây gặp được đều là người Triệu Gia Trang, người người phân chỗ phơi hạt thóc. Thấy Triệu Thủy Sinh lại đây, có mấy người liền buồn cười, lúc này, chỉ có lão nhân hoặc trẻ nhỏ không làm được việc nặng trong nhà, hay là nữ nhân, mới đến xem sân, Triệu Thủy Sinh một đại nam nhân như vậy không xuống ruộng mà tới đây xem thóc, bị người chê cười, cũng không thể tránh được.
Có người còn trêu ghẹo Triệu Thủy Sinh vài câu, bất quá Triệu Thủy Sinh tính tình tốt đều cười cười.
Người kia cảm thấy không có ý tứ, vì thế không trêu ghẹo nữa. Ngược lại có vài người khen Triệu Thủy Sinh cưới tức phụ tốt, làm việc là một tay hảo thủ, lớn lên cũng không tồi, cho nên Triệu Thủy Sinh là vận cứt chó vậy.
Hắn không làm việc được, ông trời liền cho hắn một tức phụ có thể làm việc, dáng vẻ còn không phải cao lớn thô kệch. Các nam nhân trong thôn hâm mộ không ít.
“Thủy Sinh kia, mau cùng tức phụ ngươi sinh oa nhi đi, lưu tức phụ ngươi lại, bằng không đến lúc đó nàng chạy mất, muốn kiếm chỗ ngồi khóc cũng không có đâu.” Vài nữ nhân lớn tuổi nói.
Thủy Sinh thành thân đã hai năm, đến bây giờ còn chưa có con, làm sao có thể kế thừa hương khói. Có phải dòng giống không tốt, cho nên mới không có con.
Từ khi nào Sở Tuyên lại bị người hoài nghi phương diện đó không được, nếu như Sở Tuyên biết, tuyệt đối là sỉ nhục!
Đáng tiếc, người ta lại không nói như vậy, cho nên Triệu Thủy Sinh Sở Tuyên vẫn không biết.
Triệu bà tử sinh ba nhi tử, lão đại Triệu Kim Sinh, lão nhị Triệu Thủy Sinh, lão tam Triệu Thổ Sinh, trước mắt chỉ còn lão tam Triệu Thổ Sinh chưa thành thân.
Lão Triệu còn có một huynh đệ, huynh đệ lão sinh hai nhi tử, lão đại Triệu Mộc Sinh, lão nhị Triệu Hỏa Sinh. Đường huynh đệ năm người, dựa theo kim mộc thủy hỏa thổ đặt tên, người trong thôn đặt tên thường không chú ý nhiều như vậy.
Triệu Thủy Sinh tốt tính gật đầu, mọi người xem Triệu Thủy Sinh dường như không biết giận, lại cùng là người trong thôn, người khắc nghiệt cũng không rỗi rãi bới móc.
Vì thế Triệu Thủy Sinh tính tình tốt hỏi thăm được không ít chuyện, nhưng kết quả lại làm hắn trầm mặc.
Bởi vì hiện tại triều đại ban đầu bọn họ, căn bản những người ở đây không biết, từ trước đến bây giờ đều không có quốc hiệu Đại Hạ.
Nói cách khác, bọn họ hiện tại đang ở một triều đại chưa từng xuất hiện, như vậy tuyệt không có cách nào để hắn trở về nhìn một cái sao?
Cảm giác làm người tuyệt vọng này, thật là cực kỳ khó chịu. Nếu không đi xem một lần, hắn không cam lòng, hắn không biết Thái tử kế vị sẽ thống trị Đại Hạ thế nào, hắn còn có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành. Hắn còn có ······
Lý Lê Hoa khịt mũi coi thường, “Người chết như đèn tắt, đã chết còn để ý người tồn tại thế nào, đó là có bệnh!”
Cho dù đây là một triều đại chưa bao giờ được biết đến thì như thế nào? Đời trước của nàng đã qua rồi, bây giờ mới là nàng hiện tại ngày qua ngày, nàng sao lại muốn nghĩ những chuyện hư vô mờ mịt như vậy?
Huống chi, dù có thể trở về, thân thể của nàng cũng đã hóa thành tro bụi, trở về thì linh hồn biết nhập vào đâu?
Nam nhân này cũng không biết nghĩ như thế nào, cứ luôn nghĩ trở về. Quả nhiên người không cam lòng hay nhiều ý tưởng.
Trong lòng Lý Thục Trinh sảng khoái một trận, hiện tại hắn không thoải mái, ta liền thống khoái.
“Ngươi không nghĩ nhìn xem Thái tử?” Sở Tuyên nói.
“Nó đã trưởng thành, cũng đã đạt đến vị trí cần đạt được, sớm muộn gì cũng có một ngày ta phải đi trước nó, bất quá chỉ sớm vài thập niên thôi.”
Nếu Thái tử còn nhỏ, Lý Thục Trinh khẳng định sẽ lo lắng, nhưng Thái tử đã hơn mười tuổi, Thái tử phi đã được định rồi, đời hắn do khả năng của hắn thôi.
Dù là trở về, hắn cũng phải lo lắng thê tử và hài tử, phân lượng của mẹ trong lòng hắn cũng sẽ giảm bớt.
“Ngươi thật tiêu sái. Không sợ Thái tử không đảm đương nổi việc làm Hoàng Thượng sao?” Sở Tuyên nói.
“Rốt cuộc lộ ra đuôi cáo rồi, ngươi có phải không muốn để con ta làm Hoàng Thượng không? Nói cái gì mà không đảm đương nổi Hoàng Thượng. Có ai trời sinh sẽ làm được Hoàng Thượng? Nói một chút, tổ gia ngươi trước kia là người chăn ngựa, sao vẫn có thể làm hoàng đế?”
“Ngươi nói một chút đạo lý có được hay không, ta nói là ý tứ đó sao?” Triệu Thủy Sinh cảm thấy mỗi khi Hoàng Hậu nhắc tới loại chuyện này, cứ như một con nhím, cả người đều là gai nhọn.
Hắn đã quyết định tha thứ nàng đồng quy vu tận với mình, vì sao nàng còn không thuận theo, không buông tha như vậy?
Quả thật, lúc trước phụ thân và ca ca Hoàng Hậu chết, có liên quan đến hắn, bị Hoàng Hậu vạch trần, oán hận của hắn đối với việc Hoàng Hậu giết mình ít đi rất nhiều. Cuối cùng mình và nàng cùng để mạng lại, hai người huề nhau.
Triệu Thủy Sinh cảm thấy phải nói chuyện thật tốt với Lý Lê Hoa, bằng không nữ nhân này nói không chừng còn muốn giết chết hắn.
Hắn không muốn giết chết nàng, nhưng cũng không muốn để nữ nhân này lại tùy tiện giết hắn.
“Ta không thèm nghe ngươi nói nữa, lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều. Ngươi nếu muốn trở về, cứ việc lăn lộn. Bất quá, ta nói cho ngươi, trở về, ngươi đã không phải ngươi nữa rồi, huống chi, ngươi căn bản không thể quay về.” Lý Thục Trinh hảo tâm nhắc nhở nam nhân này một lần.
Quản hắn thật sự có từng nghĩ phế Thái tử hay không, dù sao hắn đã không còn cơ hội. Từ phương diện này mà nói thì nàng vẫn là người thắng.
Dù nàng đã chết, con trai của nàng cũng đã đạt địa vị cao.
Đúng vậy, đi trở về, thì không phải là chính hắn nữa, hắn đã bị đốt thành tro.
Từ một mặt nào đó mà nói là do Lý Thục Trinh tạo thành. Nhưng chuyện giữa bọn hắn, chính là một bút loạn điểm, không nói rõ được.
Vì chuyện này Triệu Thủy Sinh suy sút một đoạn thời gian, làm gì cũng không nhấc nổi tinh thần. Năng lực thích ứng của hắn hoàn toàn không mạnh bằng Lý Thục Trinh.
Tưởng tượng người đang cao cao tại thượng bây giờ chỉ có thể làm một nông phu, chênh lệch này quả thực làm người khó có thể chịu đựng.
Triệu Thủy Sinh suy sút, Hà Thúy Cô càng ngày càng không hài lòng, ả cảm giác hiện tại hai vợ chồng bọn họ đang nuôi sống lão nhị, đây cũng quá không công bằng.
Cho nên thời điểm buổi tối, Hà Thúy Cô liền bói với Triệu Kim Sinh, đem hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh phân gia.
Triệu Kim Sinh nghe xong, vội nói: “Lão tam còn chưa thành thân đó. Lại nói, cha mẹ đều còn ở, nếu phân gia, chúng ta phải bị người chọc cột sống, ngươi tha cho ta đi, phân gia ta không đồng ý!”
Hà Thúy Cô nói: “Ta chỉ nói đem hai vợ chồng lão nhị phân ra, sao lại không được, Triệu Gia Trang ta, chuyện như vậy không phải rất nhiều sao, nhân gia huynh đệ một khi thành gia thì lập tức phân gia, nhà chúng ta vì sao không được? Mỗi ngày mệt chết mệt sống nuôi kẻ bất lực kia, ngươi chịu được, ta không chịu nổi, ngươi không vì cái gì khác, cũng vì Thiết Đản suy nghĩ một chút, nhi tử ngươi không nuôi dưỡng tốt, lại đi nuôi huynh đệ, nếu không, ngươi về sau đi theo lão nhị đi?”
“Những nhà phân ra đó, là vì nhân khẩu trong nhà quá nhiều, không ở được, nhà ta chỉ có ba huynh đệ, phân cái gì chứ? Ngươi đừng lăn lộn ta nữa! Nhanh ngủ đi!”
Hà Thúy Cô vì không thuyết phục được trượng phu, sắc mặt rất khó coi, ngày hôm sau vốn dĩ ả đi nấu cơm, ả ngang ngạnh không đi.
Chờ Triệu bà tử tỉnh ngủ, thấy trên bệ bếp vẫn lạnh ngắt, heo cũng chưa được cho ăn, bắt đầu chửi mắng trong sân.
Nhưng dù bà ta mắng thế nào, Hà Thúy Cô cũng không đứng dậy.
“Nương, thân thể mẹ Thiết Đản có chút không thoải mái, ngài xem?” Triệu Kim Sinh chỉ đành ra giải thích với bà nương.
Nhắc tới Thiết Đản, Triệu bà tử xem phân lượng đại tôn tử, không tiếp tục mắng, “Tức phụ lão nhị! Mau đi nấu cơm! Ngủ đến chết rồi sao!”
Lý Lê Hoa ra cửa, nói với Triệu bà tử: “Nương, hôm nay không phải lượt ta nấu cơm.” Nếu thật sự đáp ứng ngay lập tức, về sau không phải một mình nàng chuyên nấu cơm sao? Tuy rằng trong thân thể nàng có tay nghề nấu cơm của Lý Lê Hoa, cũng không đại biểu nàng phải bị người ức hiếp.
Nói đến việc nấu cơm, Lý Lê Hoa cũng cảm thấy rất khó chịu, nàng là người yêu sạch sẽ, cũng biết tình thế mạnh hơn sức người, nhưng phòng bếp Triệu gia dơ loạn như vậy, quả thực làm người không nhìn được, trước kia nàng ở khuê trung, còn đi qua phòng bếp nhỏ làm vài loại đồ ăn, đã thỉnh các ma ma dạy trù nghệ, cho nên chuyện xào rau nàng cũng không xa lạ, chỉ là nàng đi phòng bếp nhỏ, đồ ăn đều do hạ nhân cắt xong hết, nàng chỉ cần xào qua, phòng bếp nhỏ sạch sẽ sáng ngời, một chút mùi hôi cũng không có.
Phòng bếp bên này đây, quả thực nếu không phải đói bụng không chịu nổi, nàng thật sự không muốn ăn.
Vì thế ngày mùa qua đi, nàng chuyên môn gánh nước, muốn quét tước sạch sẽ phòng bếp, Triệu bà tử mắng, Hà Thúy Cô nói mát, dù vậy, nàng vẫn kiên trì quét tước phòng bếp sạch sẽ, bởi vì địa phương đó chính là nơi làm đồ ăn, đặc biệt phải chú ý, nàng không muốn mỗi lần ăn cơm sẽ bị nôn mửa.
Nhưng tình huống này, không tới mấy ngày, lại bị Triệu bà tử và Hà Thúy Cô phá hỏng, bọn họ làm sao chú ý nhiều thứ như Lý Lê Hoa, hơn nữa ở nông thôn, đại bộ phận đều như vậy, chỉ có số ít tức phụ cần mẫn lau chùi sạch sẽ.
Triệu bà tử chỉ vào mũi Lý Lê Hoa mắng: “Bảo ngươi nấu cơm thì ngươi phải nấu cơm, sao, lão nương đã gọi ngươi còn không đi?”
Người đàn bà đanh đá như vậy, quả thực không còn lời nào để nói, Lý Lê Hoa lạnh lùng nhìn Triệu bà tử, Triệu bà tử bị nhìn đến trong lòng nhảy dựng, bất quá nghĩ mình là bà bà, lập tức khí thế tăng đủ, xoa eo nói: “Thế nào, ngươi còn muốn đánh lão nương sao? Nói cho ngươi, hôm nay ngươi muốn làm cũng phải làm, không muốn làm cũng phải làm, không làm thì lăn trở về Lý gia của ngươi đi!”
Hôm nay nếu bà không áp đảo được con dâu, còn làm được gì?
Bà bà bắt con dâu làm gì thì con dâu phải làm nấy!
“Tốt! Ta đây liền ‘ lăn trở về ’ nhà mẹ đẻ!” Lý Lê Hoa nói xong, liền xoay người trở lại phòng.