Editor: Masha
“Đại tẩu, ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào? Chúng ta cũng không có thiếu nợ, chẳng lẽ còn phải cho ngươi viết cho ngươi giấy bảo đảm?” Lý Lê Hoa nói.
“Đúng vậy, phải có cái giấy bảo đảm!” Hà Thúy Cô tưởng tượng, có bằng chứng, về sau cho dù hai vợ chồng này thật sự thiếu nợ, cầm bằng chứng thì chẳng sợ chủ nợ đi quan phủ kiện cáo, ả cũng không cần trả nợ cho hai vợ chồng này.
“Về sau ta cũng không muốn hưởng ké gì cả, các ngươi cũng đừng liên lụy chúng ta. Nhị đệ muội không phải biết viết chữ sao, vừa lúc, mau viết cho ta.”
Hà Thúy Cô kiên định tin tưởng Triệu Thủy Sinh không thi đậu tú tài. Người khác khảo tú tài, đều bắt đầu đọc sách từ nhỏ, người như hắn trừ phi đầu thai lần nữa, bằng không cả đời này đều không có cơ hội.
Một kẻ chân đất, còn nghĩ làm tú tài lão gia, đó chính là nằm mơ!
“Đại tẩu, ngươi cũng không nên hối hận!”
“Ta hối hận? Trừ phi là mặt trời mọc từ hướng tây! Tên ta Hà Thúy Cô sẽ viết ngược lại!”
Triệu Thủy Sinh cho dù một lần nữa trở lại bụng mẹ, đều không thể thi đậu tú tài.
Cha Lý Lê Hoa làm cho bản thân nghèo túng không nói, hiện tại còn gieo tai họa cho nữ nhi và con rể của lão.
Hà Thúy Cô buộc Lý Lê Hoa và Triệu Thủy Sinh làm giấy bằng chứng, miễn cho về sau hai vợ chồng thiếu nợ chồng chất, tìm tới bọn họ. Ả chính là mặc kệ tất thảy.
Đã phân gia, còn muốn thế nào?
Cầm bằng chứng trong tay, tim Hà Thúy Cô đặt lại trong bụng, về sau không quan tâm hai vợ chồng lão nhị này lăn lộn như thế nào, ả đều không sợ.
“Ngươi, sao ngươi làm như vậy? Đó là huynh đệ ruột của ta!” Khi Triệu Kim Sinh biết chuyện này, rất tức giận nói với Hà Thúy Cô.
Hà Thúy Cô không biết chữ, nhưng thời điểm viết giấy tờ, ả còn tìm một người khác biết chữ đến, miễn cho Lý Lê Hoa viết nhăng cuội lừa gạt ả.
“Huynh đệ ruột cũng phải tính toán sổ sách cho rõ ràng. Ta làm như vậy có gì không đúng, ngươi đừng quên, ngươi còn có hai đứa nhỏ cần nuôi dưỡng, hai vợ chồng lão nhị lăn lộn đã rồi, về sau không chừng phải tìm chúng ta vay tiền, không nói trước, nhi tử và nữ nhi ngươi phải đi xin cơm đó.”
Triệu Kim Sinh nói không lại Hà Thúy Cô.
Triệu bà tử vốn dĩ cũng chuẩn bị bắt hai vợ chồng lão nhị viết giấy bảo đảm cho bà ta, nhưng bị lão Triệu ngăn cản.
Triệu bà tử nghĩ nghĩ, bà ta là nương Triệu Thủy Sinh, cho dù Triệu Thủy Sinh thiếu nợ một đống, thật sự tìm tới nhà, đến lúc đó bà ta một khóc hai nháo ba thắt cổ, dù sao bà ta đã lớn tuổi, cũng mặc kệ mọi thứ.
Sau đó không lâu, Triệu Xuân Hoa cũng biết chuyện này, ả là nữ nhi đã gả ra ngoài, cho dù Triệu Thủy Sinh thiếu nợ, cũng không tính đến trên đầu ả.
Chỉ là ả sợ hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh tìm ả vay tiền. Cho nên cũng tới cửa nói với Lý Lê Hoa, một văn tiền ả cũng sẽ không cho bọn họ mượn, để bọn họ không cần có ý nghĩ đó.
“Ta cũng không hưởng ké các ngươi, về sau các ngươi cũng đừng tìm ta!” Ả cảm thấy nhị đệ ả thuần túy là hồ nháo.
Lý Lê Hoa chỉ cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới đem chuyện đọc sách này nói toạc, hiệu quả lại tốt như vậy. Một người hai người, thay phiên nhau ra trận, diễn thì chắc cũng diễn xong rồi chứ?
Triệu Xuân Hoa ngày thường cũng không vay tiền đưa cho người nhà mẹ đẻ, ả lo lắng cái gì chứ.
Lý Lê Hoa đến nơi này lại phát hiện ra một đạo lý, đó chính là càng vô lại, càng thể hiện ra ngoài, càng có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nữ nhân này nếu là ở trong cung, không biết có thể đánh ra một khoảng trời hay không?
“Được, chúng ta đã biết.” Triệu Thủy Sinh nhàn nhạt nói với vị tỷ tỷ trên danh nghĩa này.
Nếu là Triệu Thủy Sinh chân chính, khẳng định sẽ thất vọng buồn lòng, nhưng hắn không phải, chỉ cảm thấy mấy người này giống như lên sân khấu kịch diễn vai hề, ngươi xướng ta họa. Chỉ sợ hai người họ làm liên lụy.
“Tốt, cuối cùng cũng an tĩnh rồi.” Lý Lê Hoa vỗ tay, ít nhất trước khi Triệu Thủy Sinh thi đậu tú tài, những người này sẽ không tới cửa tới quấy rầy.
Triệu Thủy Sinh nói: “Như vậy cũng tốt, ta đi mướn một bà tử, mỗi ngày giúp đỡ nấu cơm.”
Hiện tại người môi giới ngoại trừ giúp mua người, cũng có thuê người.
Thuê người là dựa theo tháng tính tiền. Có thể ở trong nhà gia chủ, cũng có thể không ở.
Lý Lê Hoa nói: “Năm nay thì không cần, ta lại làm một năm.”
Ngày thường xuống bếp, cũng là một loại lạc thú. Hiện tại nàng không làm nữ hồng, nhưng cũng sẽ sao chép sách, đưa đến hiệu sách bán.
Ít nhất tài viết chữ của nàng là có thể lấy ra dùng.
Đừng tưởng rằng chép sách là chuyện đơn giản, muốn sao chép một quyển sách thật tốt, ít nhất cần mười năm khổ luyện mới có thể luyện ra chữ đẹp, mười năm này hao phí không ít bạc cho giấy và bút mực.
Lý Lê Hoa khi vẫn còn là Lý Thục Trinh, từ ba tuổi bắt đầu, đã bị dạy dỗ tập viết, có thể viết đẹp đến vậy, cũng coi như là ông trời bồi thường cho nàng.
Trước mắt mà nói, không cần lo lắng chuyện tiền sinh hoạt của nàng và Triệu Thủy Sinh.
Mười lăm tháng tám, vốn là ngày cả nhà đoàn tụ, bất quá bởi vì Hà Thúy Cô và Triệu Xuân Hoa náo loạn như vậy, bọn họ cũng không trở về Triệu Gia Trang, tin tưởng người Triệu gia cũng không hy vọng bọn họ trở về.
Giống như hiện tại ở trong lòng người Triệu gia, bọn họ chỉ cần trở về, chính là muốn vay tiền, sợ bị chọc phải.
Đối với Lý Lê Hoa, đi trở về còn phải giả vờ làm tiểu tức phụ, ăn cơm cũng không thoải mái.
Sáng mười lăm tháng tám, trong nhà Vương đại nương hàng xóm giết heo, bởi vì bán thịt trong ngày lễ thì giá cả cũng tăng một ít.
Ngoại trừ phần lưu lại cho nhà bọn họ ăn, còn lại đều bán.
Trời còn chưa sáng hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh đã nghe được một tiếng heo gào thê thảm, một con heo bị đưa lên Tây Thiên.
Hàng xóm ở gần, cho nên nhà khác có chuyện gì, hỏi thăm một chút sẽ biết.
Triệu Thủy Sinh dậy sớm đi mua thịt heo tươi mới nhất, vốn là muốn mua thịt bò, nhưng dân chúng rất không dễ dàng mua thịt bò, trừ phi là quan phủ đồng ý, mới có thể giết bò.
Đương nhiên, trên thị trường cũng có thịt bò giá cao, đáng tiếc không biết nơi sản xuất, sợ không sạch sẽ.
Buổi sáng Tết Trung Thu, chợ ở trấn trên rất náo nhiệt, ngoại trừ người trong trấn muốn mua các loại đồ để ăn tết, người ở nông thôn cũng tới họp chợ, bán đồ, mua đồ, nối liền không dứt.
Lý Lê Hoa nghĩ nghĩ, đi chợ mua chút thịt gà mới được.
Triệu Thủy Sinh nói: “Đợi chút cùng đi đi.”
Bọn họ cũng rất ít cùng đi dạo phố, thực phẩm đều là Triệu Thủy Sinh đi mua.
Hai người khóa cửa sân viện, cùng đi đến chợ.
Thị trấn vốn dĩ không lớn, cho nên chợ cũng chỉ có một cái, hôm nay người nhiều hơn ngày thường.
Còn có vài cái xe đẩy chặn đường. Đành phải ngừng ở một bên.
Bởi vì Triệu Thủy Sinh thường xuyên tới mua đồ ăn, cho nên có vài người đều quen biết hắn, còn cùng hắn chào hỏi.
Lý Lê Hoa cũng gặp vài người quen, đều là người Triệu Gia Trang. Xem hai vợ chồng ra mua đồ ăn, đều cười hỏi bọn hắn hiện tại sống như thế nào.
Bởi vì Hà Thúy Cô nháo khá lớn, mọi người đều biết hiện tại Triệu Thủy Sinh đọc sách biết chữ, đối với Triệu Thủy Sinh có một loại cảm giác khác trước, giống như trời sinh có một loại tôn kính đối với người đọc sách.
Còn có người nói giỡn: “Thủy Sinh à, hiện tại ngươi có thể biết chữ, lúc ăn tết, câu đối trong nhà thím đều trông cậy vào ngươi.”
Triệu Thủy Sinh vội nói: “Chỉ cần thím để mắt đến ta, đến lúc đó chỉ cần đến lấy là được.”
Lúc này, thỉnh người viết câu đối, vẫn cần phải tặng đồ vật trong nhà mình làm lễ, mặc kệ là gạo hay mì hay là trứng gà thịt khô, tóm lại không thể đi tay không, hơn nữa lúc đi còn phải cười cười nịnh nọt. Cho nên Triệu Thủy Sinh sảng khoái đáp ứng như vậy, mọi người đều rất cao hứng, mặt khác vài người cũng rất nhanh nói tốt với Triệu Thủy Sinh, đến lúc đó nhờ Triệu Thủy Sinh viết câu đối cho bọn hắn.
Mà Lý Lê Hoa bởi vì là nữ nhân, cho dù biết viết chữ, nhưng mọi người đều không có thói quen nhờ nữ nhân viết câu đối, vì thế Lý Lê Hoa không có đất dụng võ.
Không chiếm được ấm áp từ người Triệu gia, thế nhưng lại đạt được từ trên người người khác. Bọn họ nhận thấy người Triệu Gia Trang đều rất hiền lành đối với hai người.
Nhìn hai người mặc cũng không tệ lắm, còn bảo bọn họ nên tiết kiệm, đừng lập tức ăn xài phung phí, đem tiền tiêu sạch.
Đương nhiên, không có người nào không biết điều đi nói Triệu Thủy Sinh không nên đi khảo tú tài.
Đọc sách biết chữ cũng là chuyện tốt.
Còn có rất nhiều nhà bán rau xanh linh tinh, đều cho hai vợ chồng bọn họ vài cây, vậy là không cần mua thêm rau nữa.
“Đều là chúng ta tự mình trồng, các ngươi cầm ăn thử, nếu các ngươi còn ở trong thôn thì cứ tùy tiện đến đất chúng ta nhổ. Trấn trên tuy rằng tốt nhưng cái gì cũng cần phải tiêu tiền.” Cho nên nếu không phải không còn cách nào, hai vợ chồng sao phải đi tới nơi này sống?
Mấy người Triệu bà tử cũng thật quá đáng.
Trong lúc này, Lý Lê Hoa còn nhìn thấy Hà Thúy Cô, ả đang bán trứng gà, chẳng qua Hà Thúy Cô làm bộ không nhìn thấy hai vợ chồng họ.
Lý Lê Hoa đương nhiên cũng sẽ không chủ động đi chào hỏi, vì đi thì trong mắt Hà Thúy Cô là nàng đang muốn chiếm tiểu tiện nghi, tìm ả lấy trứng gà.
Chỉ là hơi kỳ quái, việc bán trứng gà này không phải luôn luôn là Triệu bà tử làm sao?
Bởi vì bán trứng gà sẽ có tiền, Triệu bà tử sẽ không cho phép tiền rời tay bà ta.
Hôm nay thật kỳ quái, chẳng qua kỳ quái thì kỳ quái, nàng cũng không có lòng hiếu kỳ đi hỏi.
Nhưng người bên cạnh Hà Thúy Cô lại hỏi ả, “Đó không phải hai vợ chồng lão nhị nhà các ngươi sao, sao ngươi không đi chào hỏi một tiếng?”
Hà Thúy Cô nói: “Đã phân gia rồi còn chào hỏi cái gì chứ, ta còn phải bán trứng gà.”
Người bên cạnh Hà Thúy Cô bĩu môi, có nhà ai phân gia lại xa lạ giống như người ngoài thế này, Hà Thúy Cô không phải là sợ chú em nhà ả tham mấy cái trứng gà đấy chứ? Thật là quá kỳ cục.
Chỉ có Hà Thúy Cô này mới không làm người bình thường, nói chút lời hay cũng sẽ không, ai lại đi tham vài cái trứng gà của ả chứ?
Mua gà, còn mua một con vịt, nhưng gà vịt này Lý Lê Hoa sẽ không xử lý, vẫn là Triệu Thủy Sinh cuốn tay áo lên, tự mình cầm dao.
Chẳng qua Triệu Thủy Sinh đánh giá cao sức lực của mình, trước kia khi hắn vẫn còn là Sở Tuyên, mổ cá giết động vật không thành vấn đề, nhưng hiện tại Triệu Thủy Sinh mổ cá còn có thể, lần này giết gà lại là vấn đề. Vốn dĩ nghĩ một dao cắt cổ gà là xong, nhưng không biết có phải không đủ lực hay không, một dao này không thành công, gà bị kích thích trực tiếp liều mạng giãy giụa, thế nhưng tránh thoát tay Triệu Thủy Sinh tay, chạy tán loạn trong sân.
Trong khoảng thời gian ngắn, thật đúng với câu thành ngữ gà bay, may mắn không có chó, bằng không chó cũng phải nhảy. [1]
Lý Lê Hoa ngây dại, bất quá rất nhanh phản ứng lại, chạy nhanh đuổi theo gà, bằng không để nó mang theo máu chạy khắp viện thì thành khung cảnh gì đây.
Triệu Thủy Sinh cũng phản ứng lại, ngay cả lông gà dính trên đầu do bị gà giãy giụa cũng không kịp phủi sạch, cũng bắt đầu đuổi theo con gà.
Thật vất vả mới bắt được con gà đáng chết kia, hai người đều rất chật vật.
Lý Lê Hoa đoạt dao trong tay Triệu Thủy Sinh, dùng sức cắt một cái vào cổ gà, con gà hoàn toàn thăng thiên, xong, không phải chỉ là giết gà sao, chuyện đơn giản như vậy lại bị Triệu Thủy Sinh làm biến thành cái dạng này.
“Ta nói, hai vợ chồng các ngươi đang làm gì vậy?” Nghe được động tĩnh hàng xóm lại đây xem, vừa thấy hình tượng hai vợ chồng, cũng là ngây dại.
“Hóa ra là giết gà à, giết gà sao lại biến thành như vậy.”
Lý Lê Hoa vội giải thích nói: “Ta thử muốn giết gà, ai biết gà này không dễ giết như vậy, làm thành nửa chết nửa sống, buông lỏng tay liền chạy.”
Trước mặt người ngoài, Lý Lê Hoa vẫn biết duy trì mặt mũi nam nhân, miễn cho mất mặt. Cho nên trực tiếp thừa nhận là mình giết gà.
“Nữ nhân chính là như vậy, không có sức lực gì, giết gà không nổi đâu, giết xong xong gà còn bay loạn, về sau nha, bảo nam nhân ngươi làm là được rồi?”
“Vâng vâng vâng, không phải do ta không biết sao? Về sau nhất định bảo chàng giết.” Lý Lê Hoa nhanh chóng bảo đảm.
Hàng xóm xem xong náo nhiệt rời đi, Triệu Thủy Sinh nhìn nhìn cánh tay của mình, hắn cũng luyện tập mỗi ngày mà, vì sao lại yếu ớt như vậy? Xem ra vẫn là luyện tập không đủ, quá mất mặt!
“Vịt này vẫn là để ta giết đi.” Tuy rằng trên mặt còn dính lông gà, nhưng tránh cho thảm kịch lại phát sinh, Lý Lê Hoa quyết định tự mình ra trận.
Nhưng Triệu Thủy Sinh lại một hai phải tìm về mặt mũi, cầm vịt ở trong tay, “Ta làm, ta cũng không tin, một con vịt thôi mà ta cũng không giết được.”
Lý Lê Hoa chạy nhanh rời đi thật xa, miễn cho con vịt này cũng giống con gà nhảy nhót khắp nơi, kết quả không biết là Triệu Thủy Sinh thấy xấu hổ rồi dùng sức như thế nào, một dao giết vịt dùng hết sức lực, lúc này vịt chết thẳng cẳng.
Cuối cùng tìm về chút mặt mũi, Triệu Thủy Sinh ở trong lòng nói.
_________
[1] 鸡飞狗跳
- Nghĩa đen: Gà bay chó nhảy
鸡: gà; 飞: bay; 狗: chó; 跳: nhảy
- Hàm ý: Làm cho gà sợ bay loạn lên, chó thì chạy sủa khắp nơi; hình dung cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.