Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 53: Giữa mùa thu



Editor: Masha

Huống hồ, trong lòng Triệu Thổ Sinh không thích đại tẩu, căn bản không muốn trở về.

“Còn không bằng đưa cha đến trấn trên tới chỗ  chúng ta ăn tết.” Triệu Thổ Sinh nói. Như vậy còn tiện hơn.

Triệu Thủy Sinh nói: “Chuyện này thật ra do ta sơ sót, không bằng như vầy, năm nay ăn tết, chúng ta vềTriệu Gia Trang, sau đó thương lượng với đại ca, ba huynh đệ chúng ta luân phiên mỗi năm, đệ thấy thế nào?”

“Biện pháp này tốt!” Triệu Thổ Sinh nói: “Cũng công bằng, như vậy sẽ không sợ đại tẩu lải nhải dài dòng.”

Đã phân gia, miễn cho mỗi năm đi qua lại ăn nghèo nhà đại tẩu. Đương nhiên, đây là Hà Thúy Cô tự mình nghĩ.

Triệu bà tử cho dù không tốt, cũng là mẹ hắn, nếu không phải đại tẩu chỉ lo chính mình, nói không chừng nương hắn còn sống ở trên đời này.

Tuy rằng nói không thể trách đại tẩu, nhưng trong lòng Triệu Thổ Sinh rất không thích vị đại tẩu này.

Vì thế, sáng sớm ngày mười lăm tháng tám, Triệu Thổ Sinh và Trương Vân Nhi mang theo quà tặng đến chỗ Lý Lê Hoa bên này, cùng nhau ngồi xe ngựa của nhị phòng, đi vềTriệu Gia Trang.

Có thể nói, hiện tại mỗi lần hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh về thôn trang, người khác đều nhiệt tình tươi cười.

Thi đậu tú tài chính là khác biệt như vậy. Thân phận địa vị đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

“Hai huynh đệ trở về ăn tết với cha, thật là hiếu thuận!” Các bà thím nhìn thấy đều cười khích lệ.

Con thứ hai nhà Triệu gia thật đúng là tiền đồ, lần này mọi người đều phải nộp thuế, chỉ Triệu gia không giao, làm người hâm mộ muốn chết.

Trên đời này đều cần quan hệ nhân tình, làm thân với Triệu Thủy Sinh cho tốt, đến lúc đó có chuyện gì, nói không chừng hắn có thể giúp đỡ.

Cho nên chờ khi bọn họ đến Triệu gia, trong nhà còn có vài trưởng bối lớn tuổi đang ngồi với lão Triệu.

Thấy Triệu Thủy Sinh đã trở lại, lão Triệu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lão không bảo người thỉnh con thứ hai về, nghĩ đám người Thủy Sinh có thể tự mình trở về hay không, như vậy cũng có chút mặt mũi.

Hiện tại chứng minh, Thủy Sinh vẫn để ý người cha này.

“Thủy Sinh mang theo tức phụ đã trở lại à.” Mọi người đều cười chào hỏi.

Lý Lê Hoa và Trương Vân Nhi đi vào trong, lưu lại Triệu Thủy Sinh và Triệu Thổ Sinh nói chuyện với trưởng bối.

“Nhị thẩm, có mang ăn ngon cho con không?” Thiết Đản chạy về phía Lý Lê Hoa, Trương Vân Nhi vội ngăn ở phía trước, “Thiết Đản, nhị thẩm con còn đang hoài tiểu đệ đệ, không thể tùy tiện xông tới.”

Thật là, nếu có chuyện gì, nàng phải nói thế nào.

Thiết Đản nói: “Sao nương con lại nói là muội muội?”

Trương Vân Nhi bực bội không chịu nổi, Hà Thúy Cô này sao lại nói vậy với hài tử? Nhà ai mang thai, không nói lời may mắn ngoài miệng, nói là nam oa, Hà Thúy Cô còn nói với nhi tử là nữ oa, đây không phải tự tìm phiền phức cho người ta sao?

Kỳ thật là nữ hài hay là nam hài, Lý Lê Hoa không quan trọng, đời trước nàng đã có nhi tử còn chưa có nữ nhi, vẫn rất muốn có nữ nhi, nữ nhi đều là nương tiểu áo bông tri kỷ của nương, sinh một nữ nhi mũm mĩm đáng yêu, mỗi ngày cưng chiều bé, suy nghĩ một chút trong lòng thật ngọt.

“Tam đệ muội, đừng tức giận với hài tử, không sao cả, cho dù là nữ nhi, ta và nhị ca muội đều thích.” Ở vấn đề sinh nam hay sinh nữ, Triệu Thủy Sinh cũng không cưỡng cầu, hắn đã sớm từng làm cha, không hiếm lạ nhi tử, nhưng thật ra đời trước, hắn không có công chúa, cho nên Lý Lê Hoa là không hề có chút áp lực nào.

“Thiết Đản, cho cháu, đi chơi với bạn bè đi.” Lý Lê Hoa lấy đường cho Thiết Đản, Thiết Đản cao hứng, vội cầm đường đi ra ngoài tìm mấy bạn nhỏ đi chơi.

“Nhị tẩu, tẩu cũng không nói nó! Sao có thể như vậy được?” Trương Vân Nhi vẫn còn tức giận.

Lý Lê Hoa cười nói: “Sinh nữ nhi cũng khá tốt, trước nở hoa rồi sau kết quả, có một trưởng nữ, về sau sẽ chăm sóc tốt cho đệ đệ muội muội, ta bớt lo không ít đó.”

“Nhị tẩu nói cũng đúng. Chỉ là đại tẩu thật ghê tởm. Sao có thể dạy Thiết Đản như vậy?”

“Được rồi, đừng nóng giận, quanh năm suốt tháng chúng ta chỉ tới đây vài lần, cho dù nàng ta đáng ghê tởm, cũng chỉ ghê tởm vài lần mà? Càng không cần phải nói, nàng ta cũng không dám nói gì trước mặt chúng ta.”

Điều này cũng đúng, cũng không cần lo lắng ả dùng thân phận trưởng tẩu nơi chốn áp chế bọn họ.

Hơn nữa, hiện tại bà bà không còn nữa, mọi người đã phân gia, chỉ cần nam nhân của mình không để bụng, sinh nam hay sinh nữ lại có vấn đề gì?

Lại không có người bắt buộc ngươi không sinh được nhi tử thì cút đi.

“Nhị tẩu, tẩu nghỉ ngơi, muội đi phòng bếp xem một chút.” Trương Vân Nhi cũng không tiện ngồi không mặc kệ, vẫn phải làm đồ ăn cho tốt.

Lý Lê Hoa ngồi không bao lâu, đã có vài người đến tìm nàng nói chuyện phiếm, Lý Lê Hoa biết, đây là bởi vì hiện tại nàng là tú tài nương tử. Ở trong tâm những người làm nông này, nàng rất khác với bôn họ.

Mấy lời nhiều chuyện khoe khoang, đương nhiên, cũng có hỏi Thủy Sinh sao có thể thi đậu tú tài. Vấn đề này, nàng và Triệu Thủy Sinh đã thống nhất, tỏ vẻ, từ lúc Lý Lê Hoa gả lại đây, đã ngầm dạy Triệu Thủy Sinh đọc sách biết chữ, sau đó phụ thân nàng cũng âm thầm chỉ điểm, cuối cùng lại qua mấy năm, phân gia, phụ thân nàng thường xuyên tới cửa dạy Triệu Thủy Sinh, cho nên Triệu Thủy Sinh mới có thể thi đậu.

Sở dĩ nói như vậy, cũng là không muốn quá khác người, bằng không vô duyên vô cớ trúng tú tài, đó là trúng tà hay là đổi hồn?

Bất quá, mọi người đều tỏ vẻ, Thủy Sinh chính là người sinh ra để đọc sách, nếu từ nhỏ được đi học đường đọc sách, chỉ sợ hiện tại đã là quan lão gia.

Đáng tiếc thì đáng tiếc, chỉ là trên đời làm gì có chữ nếu. Cho nên hết thảy đều là mệnh, mệnh chú định Thủy Sinh phải làm tú tài, bằng không sao lại cố tình cưới cô nương Lý gia? Cho nên, hâm mộ cũng hâm mộ không tới.

Mọi người cơ bản là nói vài lời rồi rời đi, rốt cuộc Tết Trung Thu, là ngày người trong nhà đoàn tụ, cũng không thể da mặt dày ăn vạ nơi này, ăn tết với gia đình người ta.

Trương Vân Nhi đi phòng bếp, gặp Hà Thúy Cô, Hà Thúy Cô miễn cưỡng bày vẻ tươi cười cho Trương Vân Nhi.

Nhớ năm đó, ả chính là con dâu đắc ý nhất, ở trong nhà này, nàng muốn khi dễ Lý Lê Hoa thì khi dễ, bà bà còn chống lưng cho ả.

Ai biết hiện tại ả lăn lộn thành dạng này, người trong nhà đều không thích ả. Người khác ở bên ngoài nói chuyện phiếm, ả phải đến phòng bếp bận rộn muốn chết.

Trương Vân Nhi nói: “Đại tẩu, tẩu đi nhóm lửa, ta xào rau. “Nàng cũng không dám ăn đồ ăn đại tẩu này làm, qua loa đại khái, rửa rau cũng không sạch sẽ, bếp cũng làm cho bóng nhẫy dầu mỡ, không dễ ngửi chút nào.

Hà Thúy Cô ước gì được như vậy, vì thế hai người đều vui mừng.

Làm mười hai đĩa đồ ăn, sáu món mặn sáu món chay, không ăn cơm trên giường đất, mà dùng một cái bàn, cả gia đình vây quanh cùng nhau ăn.

Gia đình nhà nông không có nhiều chú ý như vậy, còn muốn nam nữ tách ra ngồi riêng.

Bởi vì chỉ có mấy người, thật muốn tách ra cũng không náo nhiệt.

Thiết Đản vây quanh trước người lão Triệu ăn cơm, chốc lát nói gia gia gắp đồ ăn này cho nó, chốc lát lại đòi gia gia đút đồ ăn.

Lão gia tử rất sủng ái trưởng tôn, thỏa mãn mọi yêu cầu của nó.

Triệu Kim Sinh nhìn không được nói: “Cha, cha để Thiết Đản chính mình ăn, đã lớn rồi còn như vậy, giống cái gì?”

Lão Triệu nói: “Ngày lễ, để nó vui vẻ thì có sao? Con làm cha thì đừng dọa nó. Ta xem Thiết Đản cũng là đứa trẻ hiểu chuyện. Con đừng nói nó.”

Lão nhân gia đều rất thích tôn tử, hơn nữa lão Triệu cho tới bây giờ, chỉ có một tôn tử này, tất nhiên càng đau vô cùng.

Đại tang Triệu bà tử đã sớm qua, cho nên ăn cá ăn thịt cũng không kiêng kị gì. Huống chi, ở nông thôn cũng không có nhiều chú ý như vậy.

“Nương Thiết Đản, gắp đồ ăn cho nhị đệ muội với Tam đệ muội ngươi đi, ngồi ở chỗ kia làm gì?” Lão Triệu phân phó nói.

Hà Thúy Cô giật mình, vội gắp đồ ăn cho hai đệ muội.

Lý Lê Hoa ăn không vào, bởi vì Hà Thúy Cô dùng chính đũa của ả gắp đồ ăn cho nàng, Hà Thúy Cô ăn cơm thích liếm đũa thực sạch sẽ, phía trên còn dính nước miếng của ả đó.

Bảo nàng ăn nước miếng của Hà Thúy Cô, Lý Lê Hoa đột nhiên ghê tởm một trận, rốt cuộc không nhịn được, liền rời khỏi bàn, chạy đến bên ngoài nôn khan.

Mà Triệu Thủy Sinh cũng chạy nhanh ra ngoài cùng.

Trương Vân Nhi không mang thai, bất quá nàng không chờ đến lượt Hà Thúy Cô gắp đồ ăn cho nàng, bởi vì ả phải gắp cho Lý Lê Hoa trước, đã nói: “Đại tẩu, chúng ta lại không phải người ngoài, không cần khách khí như vậy, ta muốn ăn gì trên bàn lại không phải không có, cha, cha cứ ăn, không cần phải xen vào chúng ta, làm xa lạ như vậy làm gì?”

Lão Triệu liền biết, tức phụ của con thứ ba cũng không phải đèn cạn dầu.

Lý Lê Hoa nôn khan một hồi lâu, Triệu Thủy Sinh bưng nước sạch cho nàng súc miệng, “Đây là ta dùng nước sôi rửa ly rất nhiều lần, nàng súc miệng trước đi.” Triệu Thủy Sinh sao lại không biết Lý Lê Hoa sợ cái gì? Cho nên nhanh chóng nói trước.

Lúc này Lý Lê Hoa mới tiếp nhận nước, cảm giác khá hơn nhiều. Nhưng nghĩ đến việc còn phải ngồi cùng bàn ăn cơm, sao nàng đột nhiên cảm thấy không chịu đựng nổi vậy?

“Ta nói với cha một tiếng, chúng ta đi về trước.” Triệu Thủy Sinh nói.

“Không có việc gì, ta khá hơn nhiều rồi, không phải còn có Triệu đại gia muốn tìm chàng sau khi ăn cơm sao.” Nàng cũng không thể vì bản thân mà làm người khác lên án Triệu Thủy Sinh, nói hắn thi đậu tú tài thì khinh thường người khác.

Đầu năm nay, chỉ có trượng phu tốt, người làm thê tử mới có thể tốt, nàng còn muốn sống cùng Triệu Thủy Sinh cả đời, nên không thể không quan tâm.

“Chỉ cần đại tẩu không gắp đồ ăn cho ta, ta sẽ không ghê tởm!” Dù sao nàng quyết định, lát nữa vào bàn giả vờ ăn mấy miếng là được, phàm là đồ ăn Hà Thúy Cô ăn qua nàng sẽ không gắp. Hà Thúy Cô nhất định chỉ ăn thịt cá, nàng chỉ nhặt rau xanh ăn là được, dù sao nàng là thai phụ, ăn uống kém cũng rất bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.