Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 61: Xử lý



Editor: Masha

“Ta trực tiếp mời người đến tửu lầu trấn trên, Triệu Gia Trang thì không cần.” Triệu Thủy Sinh nói, “Đại ca giúp đỡ thỉnh người, đến lúc đó đều tới trấn trên.”

Đến tửu lầu mời khách là tiện nhất, lại nói, còn có vài hương thân nên hắn cảm thấy thỉnh người đến trấn trên càng tốt hơn. Triệu Gia Trang lại không có nhà của mình, muốn mời khách, chỉ có thể là ở nhà đại phòng, Triệu Thủy Sinh không vui.

Triệu Kim Sinh đành phải nói quyết định của Triệu Thủy Sinh cho lão Triệu.

Lão Triệu buồn bực, nhưng hiện tại lão đã hoàn toàn không làm chủ được Triệu Thủy Sinh, vì thế đành thỏa hiệp.

Vì thế chọn một ngày lành, làm mười bàn tiệc rượu ở tửu lầu trấn trên, thỉnh mọi người tới.

Nhóm hương thân, lão Triệu, Triệu Tứ gia, Triệu nhị thúc còn có các trưởng bối Triệu gia ngồi ở hai bàn trừ tịch phía trên.

Lý Lê Hoa ngồi cùng nhóm nữ khách ở phòng khác, ngồi cùng bàn còn có một Phùng thái thái là thái thái của Phùng cử nhân huyện Đồng Thành.

Phùng cử nhân là trúng cử nhân sáu năm trước, 5 năm trước không đi kỳ thi mùa xuân, ba năm trước thì có đi nhưng không trúng. Bất quá trong nhà kinh doanh sáu năm, cũng rất giàu có.

Phùng thái thái trông rất phúc hậu, mặc quần áo tốt hơn những người ở trấn trên nhiều. Nhà Phùng thái thái hiện tại ở huyện Đồng Thành, hôm nay mang theo nữ nhi lại đây.

Lúc chào hỏi, Lý Lê Hoa cho Phùng tiểu thư một túi tiền, xem như là lễ gặp mặt.

Phùng thái thái ngầm nói trong lòng, vị Triệu thái thái này tuy xuất thân nông phụ, nhưng nên hiểu lễ lại đều hiểu, thu hồi chút coi khinh, mỉm cười với Lý Lê Hoa nói việc nhà.

Lý Lê Hoa đời trước không biết đưa lễ gặp mặt cho bao nhiêu người, tuy rằng sau này tiến cung, làm Hoàng Hậu, người khác sẽ không dám tìm nàng muốn lễ gặp mặt, nàng cũng dựa vào sự yêu thích đưa người ta lễ gặp mặt, ai cũng không dám nói gì. Ngược lại xam việc được nhận lễ gặp mặt của nàng làm vinh.

Lúc nàng chưa xuất giá, ở nhà mẹ đẻ thấy rất nhiều lần, nương nàng đưa lễ gặp mặt cho người ta, chuyện này chỉ như một bữa ăn sáng. Xã giao này nọ không hề làm khó được nàng.

Phùng thái thái đại khái đều nhận thức mấy thái thái hương thân, người ta thấy Phùng thái thái vừa nói vừa cười với Triệu thái thái, không có người nào không biết điều đi nói mấy lời chua chát, tóm lại chủ khách đều vui.

Ăn xong cơm, có vài người lục tục cáo từ, Phùng thái thái theo Lý Lê Hoa đi phòng bên cạnh, cười hỏi: “Hôm nay sao không mang thiên kim nhà cô lại đây?”

Lý Lê Hoa cũng cười nói: “Tiểu hài tử hay sợ, có nha hoàn và bà vú bồi ở nhà với bé.”

“Cũng đúng, tửu lầu người nhiều, hài tử còn nhỏ vẫn không cần đến đây, đúng rồi, sang năm Triệu cử nhân có đi kinh thành hay không? Nếu đi thì vừa vặn có thể làm bạn với lão gia nhà chúng ta. Lão gia nhà ta từng đi kinh thành một lần, tương đối quen thuộc.”

Phùng cử nhân sang năm cũng chuẩn bị đi khoa khảo, hiện tại trong nhà không thiếu khoản tiền đó, thi đậu có thể tiến thêm một bước, sao lại không làm?

“Đang định sang năm đi kinh thành, nếu có Phùng cử nhân đi cùng, vậy không thể tốt hơn, không biết Phùng thái thái sang năm có cùng đi không?” Lý Lê Hoa hỏi.

Phùng thái thái nói: “Trong nhà một đám lão nhân và hài tử, ta chạy đi đâu được, chỉ bảo người ngày thường hầu hạ lão gia đi cùng, cũng may đều là ngày thường hầu hạ, ta cũng yên tâm.” Phùng thái thái nói chính là một tiểu thiếp của Phùng cử nhân, xuất thân nha hoàn, khế bán mình ở trong tay nàng, cũng không sợ nàng ta làm ra chuyện gì.

Lý Lê Hoa cười gật đầu, Phùng thái thái hỏi: “Triệu cử nhân đi một mình, hay là?”

“Lão gia nhà ta muốn mang ta và hài tử cùng đi nhìn xem phong cảnh kinh thành, miễn cho chúng ta cái gì cũng không biết, đến lúc đó náo loạn chê cười.”

Phùng thái thái thầm nghĩ, Triệu cử nhân vẫn còn trẻ, tình cảm với Triệu thái thái vẫn còn tốt, chờ thêm mấy năm sẽ không thế này.

Gặp gỡ hoa thắm liễu xanh thì biết nguyên phối thật như cám bã.

Chẳng qua Phùng thái thái sẽ không nói lời khiến người ta ghét, ngược lại hâm mộ nói: “Triệu thái thái thật có phúc khí, phu xướng phụ tùy. Đáng tiếc ta không thể đi theo, bằng không cũng có bạn.”

Nàng tất nhiên không thể nói để nha đầu nhà mình làm bạn với Triệu thái thái, như vậy là vũ nhục người khác, rốt cuộc tiểu thiếp và chính thất không thể đánh đồng.

Hai người nói chuyện rất tốt, Phùng thái thái cũng cho Sở Sở lễ gặp mặt. Chờ khi cáo từ, đã ước định lần tụ họp tiếp theo.

Các khách nhân đều đi rồi, dư lại đều là thân nhân.

Lí chính Triệu Tứ gia cũng rất kích động, Triệu Gia Trang bọn họ rốt cuộc có một cử nhân lão gia, trăm năm trong thôn chưa từng xuất hiện cử nhân, lí chính là ông ngủ đều có thể cười tỉnh.

Còn có vài trưởng bối muốn thương lượng chuyện từ đường với Triệu Thủy Sinh, bất quá Triệu Thủy Sinh đã nói trước, chờ qua mấy ngày hắn sẽ tự mình về Triệu Gia Trang thương lượng việc này.

Dù sao hắn cũng muốn xây lại gian nhà cũ của hắn, cũng bớt việc một ít.

“Con muốn xây lại căn nhà cũ?” Lão Triệu giật mình hỏi.

Triệu Thủy Sinh gật đầu cười nói: “Rốt cuộc đó là nhà được phân cho ta, bỏ không ở nơi đó cũng kỳ cục, chờ xây xong cha có thể vào ở, giúp ta trông coi cũng được”

Lão Triệu cũng không thể nói, không bằng xây lại nhà của đại ca ngươi đi, căn nhà cũ nát như vậy xây lại làm gì? Nhưng lời này nói ra còn không cho thấy chính lão bất công?

“Được, cha giúp con trông coi.” Lão Triệu nói, nhà ở lúc trước phân cho Triệu Thủy Sinh, hiện tại lão nhớ tới cũng có chút ngượng ngùng.

Thủy sinh là càng ngày càng có năng lực, mình hình như không có uy nghiêm của người làm cha nữa.

Thủy sinh đã là cử nhân lão gia, nghe nói hiện tại đã có thể làm quan, lão làm cha không thể giống như trước còn có thể quản hắn.

Vì thế sau khi Triệu Thủy Sinh đậu cử nhân, từ đường Triệu gia ở Triệu Gia Trang bắt đầu khởi công, căn nhả cũ của Triệu Thủy Sinh bị phá bỏ, xây lại một lần nữa.

Triệu Thủy Sinh trực tiếp lấy ra một trăm lượng bạc, giao cho Triệu Tứ gia, nhờ ông giúp đỡ hoàn công, mọi người đều là người Triệu gia, Triệu Tứ gia lại là lí chính, uy vọng cũng cao, cho nên giao tiền bạc cho ông là thích hợp nhất.

Một trăm lượng bạc, ở nông thôn, xây nhà là dư dả, đương nhiên, muốn xây một từ đường thực khí phái thì không đủ, nhưng chẳng qua là ra một cử nhân, chỉ cần đại khái không tồi là được.

Huống chi, một trăm lượng bạc, đối với người ở nông thôn người mà nói, đã là rất nhiều.

Triệu Tứ gia thấy Triệu Thủy Sinh tín nhiệm ông như vậy, kích động nói: “Thủy Sinh con yên tâm, bạc này, nhất định một văn cũng dùng hợp lý, tứ thúc ta sẽ không tiêu loạn một văn tiền.”

Triệu Thủy Sinh nói: “Tứ thúc làm việc, trước nay ta đều yên tâm, bởi vì sang năm đầu xuân ta còn muốn vào kinh đi thi, cho nên chuyện này, ta cũng không có thời gian đi xem, chỉ đành phiền toái tứ thúc.”

“Không phiền toái không phiền toái!” Triệu Tứ gia vội nói: “Con đi kinh thành là đại sự, chuyện khác đều phải nhường đường.”

Thủy Sinh thật càng ngày càng có tiền đồ, lại nói tiếp, vẫn là cưới được một tức phụ tốt, bằng không sao có thể có hôm nay? Trước kia một chữ cũng không biết.

Cho nên nói, vẫn là đọc sách có tiền đồ, Triệu Tứ gia đã quyết định, mấy tôn tử của mình cũng đều đưa đến học đường đọc sách, không thể chỉ trên mặt đất bào thực ăn.

Triệu Thủy Sinh giao tiền cho Triệu lí chính, cũng mặc kệ lão Triệu bọn họ có ý kiến gì, cho dù Hà Thúy Cô có ý kiến, ả cũng chỉ dám ngầm nói thầm, tiền thật giao vào tay ả, không chừng một nửa cũng không còn.

Cho dù trong lòng Hà Thúy Cô trong lòng không phục, nhưng cũng không có cách nào, hiện tại cánh Triệu Thủy Sinh đã cứng, người khác đều không ép buộc được hắn.

Mà lão Triệu thì vì xây nhà cho lão ở, lão cũng không thể nói gì.

Sau khi Triệu Xuân Hoa thủ tiết, bởi vì ruộng đất không được treo ở danh nghĩa Triệu Thủy Sinh, ả lại lười xuống đất làm việc, cho nên trực tiếp bán đất. Ả không phải nộp điền thuế, thường thường chạy đến chỗ cha ả lấy vài thứ, chiếm chút tiện nghi.

Làm Hà Thúy Cô hận ả, hận không thể đá cô em chồng này lăn rất xa.

Bởi vì cô em chồng lấy nhiều, những gì bọn họ có sẽ ít đi, Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa mỗi lần cho đều có số lượng nhất định, nhiều sẽ không đưa, vì thế hai người Hà Thúy Cô và Triệu Xuân Hoa càng nhìn nhau không thuận mắt.

Hai ả nhìn nhau không thuận mắt là chuyện của hai ả, cũng may hiện tại hai ả không dám đến trấn trên náo loạn. Bởi vì bọn họ biết, bọn họ được thứ tốt, đều nắm giữ trong tay Lý Lê Hoa, thật sự chọc giận nàng, thứ gì cũng không cho, vậy không phải quá thiệt?

Vì thế Lý Lê Hoa thanh tĩnh.

Sau khi mở tiệc chiêu đãi khách khứa, rất nhanh đến tháng mười. Bởi vì đầu xuân năm sau phải chuẩn bị vào kinh, cho nên hiện tại đã phải bắt đầu chuẩn bị.

Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa thương lượng, không để người nào ở lại trấn trên, rốt cuộc nhà trong kinh thành cũng cần hạ nhân, vẫn nên mang theo hạ nhân mình quen thuộc thì tốt hơn.

Mà nhà ở trấn trên, đến lúc đó nhờ hai vợ chồng Triệu Thổ Sinh lại đây trông giữ là được, vốn dĩ muốn cho bọn họ ở, bất quá hai vợ chồng đều không đồng ý, Triệu Thổ Sinh nói: “Nhị ca, chúng ta lại không phải không có nhà ở trấn trên, nếu thật sự vào ở, đại tẩu và đại tỷ bên kia không biết sẽ nói nhàn thoại gì, chúng ta thay hai người nhìn, bảo đảm sẽ trông coi thật tốt.”

Mà Trương Vân Nhi nói: “Nhị tẩu, hai người không phải xây lại căn nhà cũ ở Triệu Gia Trang sao? Theo muội thấy, còn không bằng bán nhà ở trấn trên, lúc nào thật sự phải về, ở nhà mới cũng tốt, giữ lại nhà ở trấn trên, cũng là chuyện phiền toái, lần trước chị chồng hỏi thăm muội, hai người đi kinh thành sẽ xử lý nhà ở trấn trên như thế nào, muội xem ý tứ của nàng ta, còn nghĩ đi vào ở.”

Thật là nghĩ hay quá, tiện nghi cũng không dễ chiếm như vậy.

Lý Lê Hoa nói: “Nàng ta một cô nương đã sớm gả ra ngoài, làm gì có tư cách ở nhà của chúng ta? Muội đừng lo lắng, nhị ca muội đã chào hỏi sai dịch bên này, nếu có người dám tùy tiện xông vào nhà, thì trực tiếp bắt đi.” Nàng là thà rằng bỏ không, cũng không cho Triệu Xuân Hoa vào ở, thứ gì đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.