Cuối cùng hắn cũng nhận ra. Tiếp đó, hắn vươn ma trảo nắm lấy cổ thiên chỉ hạc.
"Tiểu đệ đệ, ngươi đang ở đâu vậy? Tỷ tỷ đến tìm mà không gặp".
Là kẻ lừa đảo!
Mặc kệ cô ta.
Thế là thiên chỉ hạc bị kẻ nào đó thu luôn vào không gian giới chỉ.
...
Thiên Đan Phong.
Chờ mãi vẫn chưa thấy thiên chỉ hạc trở về, Lăng Mị có chút tức giận lầm bầm:
"Hừ! Lại dám không hồi âm cho ta. Khó khăn lắm ta mới quyết định bỏ tiền ra mua mấy con hạc này vậy mà...".
Nàng lấy ra một con thiên chỉ hạc khác...
...
Vương Chi đang "nhồm nhoàm" nhai một chiếc đùi yêu thú thì một con hạc giấy đáp xuống.
"Tiểu đệ đệ, dám không ngó ngàng đến tỷ tỷ. Người ta cảm thấy đau lòng".
Đau lòng?
Quỷ mới tin ngươi!
Vương Chi lại rất không khách khí đem hạc giấy thu vào không gian giới chỉ, chỉ là chưa kịp thu thì...
"Uỳnh!".
"Huynh đệ, ngươi... không sao chứ?". - Đang ngồi gần đó, Tiểu Bá Vương mấp máy lên tiếng.
Trong đầu hắn thầm nghĩ: "Nữ nhân kia thật hung bạo".
...
Mười ngày sau.
"Huynh đệ, nếu không phải kỳ hạn rèn luyện của ta đã sắp hết, ta nhất định sẽ cùng với ngươi càn quét yêu thú ở Hỏa Vân Sơn Mạch này".
Tiểu Bá Vương có chút lưu luyến vỗ mạnh lên vai Vương Chi:
"Huynh đệ, bảo trọng".
"Bảo trọng...".
Dõi theo bóng dáng cao lớn của Tiểu Bá Vương cùng thanh đại đao vác trên vai đang dần khuất xa, Vương Chi thầm nhủ:
"Bản thân rõ ràng là đệ tử Vạn Kiếm Môn nhưng vũ khí sử dụng lại là trường đao, tên này thật kỳ quái".
Lắc đầu, hắn cúi nhìn vai trái mình...
Vẫn còn ê ẩm a.
...
"Rít rít... Rít rít...".
Một con rết khổng lồ màu đen tuyền liên tục kêu lên đầy giận dữ. Nó ngẩng đầu nhìn về hướng đông một lúc, sau đó đột nhiên trở mình quật ngã một gốc cây bên cạnh, "rít" lên một tiếng không cam lòng rồi nhắm hướng tây bắc bò đi.
Thật ra nơi này vốn dĩ là địa bàn của nó, tuy nhiên vừa rồi đã bị kẻ địch là Tật Phong Ma Lang xâm chiếm. Xét về cấp bậc thì Tật Phong Ma Lang chỉ có thực lực tương đương tu sĩ Khai nhãn trung kỳ, không thể bì với nó - vốn đã có thực lực Khai nhãn hậu kỳ. Thế nhưng Tật Phong Ma Lang lại là yêu thú sống theo bầy, phi thường khó chơi. Mặc dù vừa rồi đã giết năm con đến dò xét nhưng nó cũng không dám ở lại đây nữa; bởi vì nó đã cảm nhận được có một đám Tật Phong Ma Lang khác đang kéo tới.
Khi con rết nọ vừa bỏ đi một đoạn thì một kẻ khác mò đến. Kẻ này có hai chân, một cái mình, hai cánh tay, một cái đầu... Thì ra là Vương Chi.
"Đây không phải Tật Phong Ma Lang sao? Bị ai giết thế nhỉ?".
"Ồ, ngay cả yêu hạch đối phương cũng không lấy".
Tâm tình vui vẻ, Vương Chi cầm đại kiếm mổ lấy yêu hạch của năm con Tật Phong Ma Lang.
Linh thạch đưa đến trước mặt mà không lấy thì là thằng ngốc.
Đem viên yêu hạch cuối cùng cho vào không gian giới chỉ, đang tính lột luôn cả da lông thì ánh mắt Vương Chi chợt ngưng lại. Hắn từ từ nhìn lên.
Hít hà!
Trước mặt hắn, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm mấy chục con Tật Phong Ma Lang nữa. Vấn đề là đây cũng không phải thi thể mà là một đám hung thần ác sát còn sống hẳn hoi!
Khuôn mặt Vương Chi tức thì tái mét. Hắn bước lùi lại.
Một bước. Hai bước. Đột nhiên, "Soạt" một tiếng, cả người hắn như một mũi tên lao đi. Chiêu này hình như gọi là "Chạy trối chết" thì phải.
...
"Hồng hộc... Hồng hộc...".
"Hồng hộc... Hồng hộc...".
Chạy được khoảng tầm mười lăm hay hai mươi phút gì đấy, Vương Chi đụng phải một tu sĩ khác. Đó là một cô gái, không, gọi là bé gái thì đúng hơn. Cô bé này mặc một bộ đồ trắng, tuổi chừng mười một mười hai, đang đứng làm gì chẳng rõ.
Trông thấy Vương Chi cùng bầy Tật Phong Ma Lang chạy về phía mình, ánh mắt cô bé liền trở nên lạnh lẽo.
"Soạt".
Cả người cô bé biến mất.
Tiếp đó là liên tiếp những âm thanh "Xoạt xoạt" khe khẽ vang lên. Trong giây lát, cả bầy Tật Phong Ma Lang đều nằm bất động. Toàn bộ đã chết!
Ý niệm trong đầu Vương Chi hiện giờ là:
"Kinh khủng! Cô bé này quá kinh khủng!".
Thật ra đối với thân phận cô bé Vương Chi cũng không xa lạ gì. Nàng là nhân vật nổi danh nhất của Yêu Tông hiện tại, người từng dẫn sinh thiên địa dị tượng "Cửu tinh tề chiếu" - Vương Tuyết Nghi!
Trên đời, người với người đúng là không thể so bì. Vốn hắn và nàng cùng khai nhãn vào một thời điểm, vậy mà bây giờ... Thật đúng là cảm khái a.
Vương Tuyết Nghi hiển nhiên chẳng hơi đâu đi để ý đến sự cảm khái của hắn. Nàng quay lại công việc còn dang dở. Nhìn con bạch xà đang nằm dưới đất, nàng cầm kiếm rạch ra một đường trên đầu nó. Con bạch xà to như mình người này tên Tuyết Linh Xà, là yêu thú mà nàng đã giết chết trước khi Vương Chi chạy tới.
Vừa thu xong yêu hạch và thi thể Tuyết Linh Xà vào không gian giới chỉ, Vương Tuyết Nghi đang định bỏ đi thì một vật gì đấy bất ngờ tập kích.
"Soạt!".
Bắt lấy vật kia, Vương Tuyết Nghi nhìn kỹ thì thấy là một con Tuyết Linh Xà còn nhỏ, hẳn là con của Tuyết Linh Xà vừa bị nàng thu vào giới chỉ. Gương mặt lạnh lẽo, nàng dùng sức bóp mạnh.
"Đừng!". - Vương Chi bất ngờ hô lên.
Thấy Vương Tuyết Nghi nghi hoặc nhìn mình, hắn nói tiếp: "Nó còn nhỏ, không đáng chết".
Vương Tuyết Nghi không nói gì, thả con tiểu Tuyết Linh Xà xuống đất. Kế đó, nàng... cầm kiếm chém xuống!
"Soạt!".
Vương Chi dùng thân che trước người tiểu Tuyết Linh Xà, tay phải nắm chặt lưỡi kiếm.
"Xin ngươi, tha cho nó".
Vài giây trôi qua...
"Soạt".
Vương Tuyết Nghi thu lại kiếm, ngự không rời đi, từ đầu tới cuối không hề nói một câu.
Vương Chi chẳng hơi đâu đi để bụng làm gì. Hắn xoay người nhặt tiểu Tuyết Linh Xà đang nằm thoi thóp dưới đất lên, truyền vào linh lực, giọng đầy thương cảm:
"Rắn con, cố lên...".
Không biết có phải nghe hiểu những lời của Vương Chi hay không mà tiểu Tuyết Linh Xà bắt đầu chuyển động. Nó hướng tới lòng bàn tay hắn, nhè nhẹ liếm.
Lát sau...
Thương thế tiểu Tuyết Linh Xà dường như đã thuyên giảm. Nó không ngừng bò qua bò lại trên người Vương Chi, sau cùng thì cuộn mình nằm luôn trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong lòng Vương Chi thầm hô kỳ lạ. Tiểu Tuyết Linh Xà này bình phục cũng quá nhanh đi.
"Mệnh ngươi cũng thật khổ, còn nhỏ như vậy đã phải chịu cảnh mồ côi".
Ngước nhìn xa xăm, Vương Chi thều thào: "Nhưng ít ra ngươi đã từng được sống với mẹ mình, còn ta...".
Nói xong, hắn đứng dậy thu lấy yêu hạch và da lông của bầy Tật Phong Ma Lang...
...
"Rắn con, ngươi theo ta làm gì? Trở về đi".
"Sao ngươi vẫn cứ bò theo ta chứ? Ta cũng không thể nuôi ngươi".
"Được rồi, được rồi. Coi như ta làm người tốt một lần".
...
Đêm xuống.
Vương Chi ngồi bên đống lửa, vừa "nhồm nhoàm" nhai một miếng thịt yêu thú vừa quan sát tiểu Tuyết Linh Xà dưới đất. Hắn đang rất thắc mắc là tại sao con rắn con này lại không chịu ăn uống gì cả.
Chẳng lẽ vì tận mắt chứng kiến mẹ mình bị người ta giết chết nên thương tâm quá độ, quyết định tuyệt thực quyên sinh?
Vương Chi lắc đầu. Hắn thấy khả năng này không cao lắm. Tuyết Linh Xà chỉ là yêu thú bình thường, không thể có linh trí như vậy được. Huống hồ người ta vẫn hay nói cái gì "Khẩu Phật tâm xà", "Dạ như rắn rết" gì đấy, làm sao nó có tình nghĩa mà hành động như vậy chứ.