Phù Thiên Ký

Chương 220: Hắn là một tên điên







“Ưm… ư…”.

“… Ư… ư…”.

Từ trong miệng Mộ Thiên Thù, những âm thanh vô lực liên tục phát ra, cũng như cái cách mà đôi tay nàng đang không ngừng đánh loạn lên người Vương Chi vậy.

Lúc này đây nàng rất rất muốn thoát ra khỏi hắn – tên điên trước mặt này. Tuy nhiên, đó lại là một mong ước viễn vong. Chẳng biết bằng cách nào, nhưng linh lực của nàng hiện đã không thể điều động được nữa. Có lẽ nguyên nhân đến từ luồng khí xâm nhập vào mi tâm nàng khi nãy.

Mộ Thiên Thù thật tình không hiểu gì hết. Yêu cầu của đối phương, nàng đã thực hiện rồi. Trên người nàng đâu còn một mảnh vải nào nữa…

Trong tình cảnh tuyệt vọng này, nàng đã buông xuôi rồi. Nàng đã phó mặc bản thân mình cho hắn, một chút ý nghĩ phản kháng cũng chẳng dám. Dù cho bây giờ hắn có chà đạp nàng, có giày vò nàng thì Mộ Thiên Thù nàng cũng chỉ có thể cắn răng cam chịu…

Thế nhưng hắn lại…

Chẳng phải nói là muốn nàng ư? Chẳng phải là bảo nàng cởi áo thì sẽ để nàng được sống ư?

Vậy tại sao bây giờ lại siết chặt lấy cổ nàng? Tại sao lại muốn giết nàng?

Nàng chỉ là vì quá tức giận nên mới chủ động công kích hắn… Nàng và hắn nào phải cái gì cừu nhân chạm mặt… Vậy mà hắn lại cố tâm giết nàng…

Tại sao chứ?

Mộ Thiên Thù thực sự không hiểu.

Có điều rất nhanh, cùng với lực lượng ngày một gia tăng trên cánh tay Vương Chi, nghi hoặc của nàng cũng được giải đáp.

“… Ngươi không phải nữ nhân tốt… Ngươi không biết giữ gìn…”.

Càng nghe những lời “buộc tội” của Vương Chi, Mộ Thiên Thù lại càng thấy không phục, oan ức, cõi lòng bất cam.

Cái gì chứ?

Hắn giết nàng bởi vì nàng không biết giữ gìn ư? Thân thể, sự trong trắng…?

… Rõ ràng chính hắn đã yêu cầu nàng phải cởi xuống kia mà…

Lại nói, nàng vì muốn sống mà cắn răng chịu nhục, đem thân thể phó mặc cho người chà đạp… Nó… sung sướng lắm sao?

Mộ Thiên Thù nàng không muốn, hoàn toàn không muốn một chút nào cả. Nhưng nàng còn biết phải làm gì đây?

Nàng sợ chết. Rất sợ.

Trong hoàn cảnh vừa rồi, có lẽ sẽ có rất nhiều nữ nhân vì giữ gìn trong sạch mà lựa chọn cái chết. Nhưng đó không phải là Mộ Thiên Thù nàng. Mạng sống với nàng quan trọng hơn tất thảy. Nàng chưa muốn chết…

Những nữ nhân lựa chọn cái chết kia, khẳng định mọi người sẽ đồng tình, sẽ thương tiếc. Họ cho đó là hành động đúng đắn và đẹp đẽ.

Vậy còn một kẻ vì muốn sống mà cúi đầu chịu ô nhục như nàng? Có phải sẽ bị họ xem thường và khinh bỉ hay không?

Nàng muốn được sống thì có gì là sai. Đánh đổi là thân thể nàng, hy sinh là bản thân nàng, nào có lấy của ai đâu…

Như vậy cũng là sai ư? Như vậy thì đáng chết ư?

Mộ Thiên Thù không cam tâm. Nàng không muốn bị giết như thế này.

Bằng tất cả sức bình sinh, nàng ra sức vung tay đánh lên người kẻ đang cố giết nàng…

Một, lại một, rồi lại một… Những nấm đấm liên tục được Mộ Thiên Thù tung ra. Và… toàn bộ đều vô ích. Chúng quá yếu ớt để cứu lấy nàng.

Thế là trong vô vọng, theo thời gian chậm rãi trôi qua, lực trên đôi tay nàng yếu dần… yếu dần…

Nàng đã bắt đầu cảm nhận được hơi thở của tử vong…

“Ta… cuối cùng vẫn phải chết sao…”.

Giữa lúc Mộ Thiên Thù đinh ninh rằng ngọn lửa sinh mệnh của mình đã sắp tắt thì đột nhiên, bàn tay đang nắm chặt lấy cổ nàng bỗng bất ngờ buông ra, kế đó thì cả người nàng bị đẩy ngã về phía sau.

Lúc này, vị trí của nàng đã được thay thế bởi một cô gái khác.

Là Na Trát Sa Đài.

Nét mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự cảm thông, Na Trát nhìn Vương Chi, nói:

“Cốt Đãi, tỉnh táo lại đi. Nàng ta cũng không phải nữ nhân kia”.

Chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng sau khi nghe xong, bộ dáng hung dữ của Vương Chi liền từ từ dịu xuống. Cũng chẳng biết la do hắn tự mình bình ổn lại hay có ảnh hưởng gì từ linh anh của Na Trát hay không…

Thở gấp mấy hơi, Vương Chi thoáng nhìn qua bàn tay đã siết cổ Mộ Thiên Thù lúc nãy, sau vài giây trầm mặc thì liền ngồi xếp bằng xuống đất, nhanh chóng vận hành Băng Tâm Quyết trong Lung Linh Đồng Ngọc Công.

Theo lộ tuyến linh lực vận chuyển bên trong kinh mạch, nhiệt độ thân thể Vương Chi mỗi lúc một xuống thấp, đến cuối cùng thì da thịt cũng bắt đầu hình thành nên một lớp băng mỏng…

“Hàn khí thật khủng khiếp”.

Chứng kiến Vương Chi hiện đã bị bao bọc trong băng, Na Trát mặt đầy nghi hoặc lẩm bẩm:

“Khí tức lẫn đặc tính linh lực hoàn toàn khác hẳn với những gì đã thể hiện trong lần giao chiến với ta, lẽ nào là…”.

“Cốt Đãi, rốt cuộc là ngươi đang tu luyện thứ gì đây…”.

Trong khi Na Trát còn đang chăm chú quan sát Vương Chi thì phía sau, giọng Tiểu Kiều truyền đến:

“Na Trát tỷ, nàng ta đã ổn rồi”.

“Ừm”.

Tạm gác lại vấn đề của Vương Chi, Na Trát Sa Đài xoay người lại, hướng Mộ Thiên Thù bước tới.

Nàng cần phải trò chuyện với nữ nhân này một lúc.



Sau khi Na Trát Sa Đài dẫn Mộ Thiên Thù đi khỏi, Tiểu Kiều lúc này mới chầm chậm tiến lại chỗ Vương Chi.

Ngồi xuống ngay bên cạnh, nàng đưa tay vuốt nhẹ lớp băng, mắt rưng rưng gọi khẽ:

“Công tử…”.





Một giờ sau.

“Crắc… rắc…”.

Lớp băng bao bọc Vương Chi nhanh chóng nứt ra, chẳng mấy chốc thì triệt để vỡ thành từng mảnh vụn.

Một đôi mắt từ từ hé mở.

“Công tử”.

Như trước đây, như mọi lần, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt Vương Chi vẫn là gương mặt xinh xắn với đôi mắt to tròn khả ái của Tiều Kiều.

“Ta không sao”.

Cho nàng một cái gật nhẹ, Vương Chi đứng dậy.

“Gương mặt ngươi lúc nãy trông rất dọa người đấy”.

Vừa nói hiển nhiên là Na Trát Sa Đài. Nàng đã quay lại sau cuộc trò chuyện kia.

Và hiện giờ, nàng đang có một vài điều muốn hỏi, cũng như muốn nói với Vương Chi.

Chỉ là Vương Chi thì lại không có cùng ý nghĩ với nàng. Hắn chẳng muốn và cũng sẽ không kể.

Một cách bình tĩnh, hắn lướt qua người Na Trát Sa Đài, từ đầu tới cuối, một câu cũng chẳng thèm nói.

Bị bỏ qua như vậy, Na Trát tất nhiên không thể nào vui được.

Bực mình là đằng khác.

“Hừ, dám không ngó ngàng đến ta… Cốt Đãi ngươi cứ chờ đấy…”.

Rõ ràng là Na Trát đang có ý nghĩ không tốt nào đó. Một dự định mà chỉ có mình nàng biết.

Vương Chi ư?

Hắn không hay. Mà dù có hay thì lại thế nào? Việc một chân nhân cố làm, một tên Linh châu đệ ngũ trọng như hắn há có bản lĩnh ngăn cản?

Mang theo vẻ mặt lãnh đạm thường thấy, dưới sự theo dõi của Na Trát, cuối cùng Vương Chi cũng tiến tới trước mặt Mộ Thiên Thù – người mà hắn đã suýt giết chết trong lúc tâm tình bất ổn.

Đối diện với kẻ đã suýt giết mình, Mộ Thiên Thù dù đã cố trấn định nhưng vẫn không cách nào bình tĩnh được. Theo bản năng, chân nàng lùi lại, dáng vẻ khẩn trương thấy rõ.

H-Hắn lại muốn làm gì?

Tuy rằng trước đó đã được Na Trát nói qua cũng như được Tiểu Kiều an ủi, thế nhưng khi đối diện với Vương Chi, nhìn vào mặt hắn, nàng vẫn chẳng thể nào bớt lo lắng được.

Thật ra thì nàng đang rất sợ. Nàng sợ sẽ bị hắn giết. Trong lòng nàng thì hắn không phải một tên dâm tặc mà là… một kẻ điên.

Ai biết hắn sẽ lên cơn khi nào? Và ai lường được một tên điên sẽ làm gì?

Mặc dù Na Trát nói là sẽ bảo đảm an toàn cho nàng, nhưng là… nàng vẫn sợ.

Mắt thấy Vương Chi lại tiếp tục bước tới, trái tim Mộ Thiên Thù không tự chủ mà nhảy loạn cả lên.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?!”.

Vừa nói, chân nàng vừa lùi thêm mấy bước nữa.

“Còn lui nữa ta sẽ giết ngươi”.

Nghe đối phương uy hiếp như vậy, Mộ Thiên Thù nào còn dám nhúc nhích. Nàng mà làm trái lời hắn thì biết đâu lại khiến hắn lên cơn…

“Trời cao thương xót… Trời cao thương xót… Làm ơn đừng để hắn phát điên… Làm ơn…”.

Mấy lời cầu khẩn kia, trời cao có nghe được hay không thì chẳng biết, nhưng còn Vương Chi thì thật sự là không hề nghe thấy.

Sau những bước chân chậm chạp, hắn hiện đã đứng ngay sát Mộ Thiên Thù. Thần niệm khẽ động, cánh tay hắn nâng lên, hướng về Mộ Thiên Thù…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.