Phù Thiên Ký

Chương 242: Im lặng…



Long Nộ Cửu Thiên: Phẫn Vi Thiên Hạ là đòn đáp trả của hắn dành cho nàng. Hắn muốn nàng phải xem cho thật rõ.

Ngự giữa tầng không, hắn hướng mắt nhìn về chỗ đám người Yêu Tông đang đứng…

Bên kia, bắt gặp cái nhìn của hắn, gương mặt Lăng Tố nhất thời trở nên khác lạ, trong đôi mắt bình lặng cũng nhiều thêm một vài tia cảm xúc.

Chúng là gì?

Là ngạc nhiên, ngờ vực, lo lắng hay hoảng hốt… Chẳng ai hiểu được. Chỉ có mỗi nàng biết rõ. Đáng tiếc nàng lại không nói, dù một lời.

Lên tiếng là một kẻ khác, đứng ngay bên cạnh nàng.

“Tiểu tử, ta có nên xem hành động vừa rồi của ngươi là khiêu khích hay không?”.

Nhếch môi cười nhẹ, Hoàng Thiên Hóa nói tiếp:

“Đưa mấy con rồng tới trước mặt mọi người, lại còn để chúng nhe nanh múa vuốt kêu gào như vậy, ngươi đây là muốn hù dọa hay là thật sự định ra tay?”.

Nghe hắn hỏi vậy, Vương Chi lúc này mới chuyển dời ánh mắt, trầm mặc một đỗi mới đáp:

“Chân nhân hiểu lầm. Vừa rồi chỉ là do chiến ý dâng trào, nhất thời không kiểm soát được nên mới làm ra hành động như vậy. Tất cả đều vì muốn thể hiện bản thân một chút mà thôi”.

“Một chút sao?”.

Hoàng Thiên Hóa không cho là phải:

“Một chút của ngươi cũng thật là lớn đấy. Thú thật vừa rồi ta đã bị chính cái một chút đó dọa cho sợ. Hay là ta cũng nên dành lại một chút cho ngươi?”.

Vẻ bất thiện trong giọng điệu của đối phương, Vương Chi đương nhiên là nghe ra được. Nhưng hắn sẽ sợ sao?

Nói gì mấy câu hàm ý, kể cả Hoàng Thiên Hóa có thực sự ra tay thì hắn cũng chẳng e ngại. Trên đầu hắn đang có một vị chân nhân cao cấp âm thầm bảo hộ đấy. Tuy rằng hắn muốn đường đường chính chính mà giẫm đạp Hoàng Thiên Hóa dưới chân, trước mặt Trung Liên kia, nhưng nếu bây giờ đối phương làm ra hành động ngu ngốc nào… hắn cũng đành để Na Trát ra tay dạy dỗ vậy.

Và như thế, thay vì nhanh chóng đưa ra một lời giải thích cho hành động ngông cuồng trước đó của mình, Vương Chi lựa chọn im lặng.

Hắn… đang chờ đợi.

Lăng Tố cũng được mà Hoàng Thiên Hóa cũng tốt, hắn muốn biết liệu bọn họ có vì một kẻ thù có tiềm lực đáng sợ như hắn mà thẳng tay tiêu diệt hay không, giống như cái cách mà năm xưa ai kia đã từng tàn nhẫn đánh nát đan điền, đoạn đi gân cốt của hắn…

Ý định của Vương Chi, Lăng Tố và Hoàng Thiên Hóa, bọn họ hẳn là chẳng thể nhìn ra được. Cũng giống như việc họ không hề biết rằng trên đầu mình đang có một vị chân nhân ẩn nấp.

Vậy nên bây giờ, cái cách mà họ phản ứng, nó sẽ không bị ảnh hưởng bởi Na Trát. Nếu có thứ gì đó khiến họ bận tâm thì đó cũng chỉ là một con hổ non nớt đang cố ra dáng. Mà một con hổ con thì lại rất dễ giết…

Lăng Tố sao còn chưa biết chứ Hoàng Thiên Hóa thì… hắn đích thị là đã động sát tâm rồi.

Hắn… muốn lấy mạng Vương Chi, ngay bây giờ. Nếu không có điều gì ngoài ý muốn.

Thật ra thì trong lòng hắn cũng đang có một chuyện cần phải xác minh. Và giả sử cái “ngoài ý muốn” kia thực sự xảy ra, như vậy, nghi hoặc trong lòng hắn cũng sẽ được giải đáp.

Tóm lại, dù là xuất phát từ nguyên nhân nào, hắn cũng nên động thủ một lần, với Vương Chi. Từ khi mở miệng thì hắn đã cố tình lộ ra ý tứ của mình rồi. Hắn tin Lăng Tố sẽ hiểu được.

Đúng thế, người mà Hoàng Thiên Hóa muốn đối phương hiểu rằng mình sắp ra tay với Vương Chi nhất chính là Lăng Tố. Hắn cần một câu trả lời từ nàng.

Và thực tế, Hoàng Thiên Hóa không phải chờ đợi lâu lắm. Một giọng nói đã vừa cất lên:

“Tiền bối…”.

Là của Cố Hồng Nhan.

Thành thật mà nói thì Tứ Thiên Điện chính là những kẻ mà Hoàng Thiên Hóa không muốn nghe đối phương mở miệng nhất lúc này. Hắn thích bọn họ bảo trì sự im lặng hơn.

Tiếc rằng mong muốn của hắn lại đi ngược với những gì Tứ Thiên Điện, hoặc cụ thể hơn là Cố Hồng Nhan hướng tới.

Như những người khác, nàng nhận ra được vẻ bất thiện của Hoàng Thiên Hóa đối với Vương Chi. Nàng cảm thấy mình phải can thiệp.

Với sự điệu thấp vừa đủ, nàng thay Vương Chi đỡ lời:

“… Như người thấy, Vương Tân, hoặc có thể gọi là Vương Chi, hắn chỉ là một tiểu tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng, so với một chân nhân như người thì chẳng khác nào đom đóm so với ánh trăng, căn bản là không thể bì. Vãn bối nghĩ hành động vô lễ khi nãy của hắn chỉ là xuất phát từ sự hiếu thắng và nhiệt huyết của tuổi trẻ, muốn trước mặt các cường giả thể hiện bản thân một chút, mạo phạm hẳn là vô tình…”.

“Vô tình sao?”. Hoàng Thiên Hóa lắc đầu: “Ta thì lại thấy hắn cố ý”.

“Tiền bối…”.

Đưa tay ngăn lại, Hoàng Thiên Hóa nhìn qua Cố Hồng Nhan, bảo:

“Cố hiền điệt, ta cảm thấy mình bị xem thường”.

Liếc sang Vương Chi bên kia, hắn nói tiếp:

“Ngươi xem, thái độ của hắn hiện tại có giống một kẻ vô tình sai phạm nên có không? Huống hồ từ nãy giờ ta vẫn chưa được nghe một lời xin lỗi, hay ít nhất là một câu trả lời nào từ hắn, mặc dù ta đã hỏi. Cố hiền điệt, đây lẽ nào chưa đủ để gọi là xem thường ư?”.

Nghe Hoàng Thiên Hóa nói thế, Cố Hồng Nhan biết là chuyện đang đi theo chiều hướng xấu. Sẽ rất tồi tệ nếu như nó còn tiếp tục phát triển lên…

Nàng đang bị đẩy vào tình thế khó xử. Nếu như tên Vương Chi kia chịu hướng Hoàng Thiên Hóa xin lỗi, khẩn cầu gì đó thì tốt rồi, nàng có thể mượn nhờ uy danh của Tứ Thiên Điện mà khiến vị chân nhân này nể mặt bỏ qua. Đằng này tên Vương Chi kia lại cứ bảo trì im lặng mãi…

Cố Hồng Nhan nàng có muốn cấp cũng chẳng biết lấy thang đâu để cấp đấy!

Mà không có thang thì sao? Hoàng Thiên Hóa sẽ chịu tự thân nhảy xuống ư?

“Đúng là ngu ngốc!”.

Hết sức tự nhiên, trong lòng Cố Hồng Nhan đã dành tặng cho Vương Chi một lời đánh giá như vậy.

Nàng không hiểu nổi một kẻ nắm giữ khả năng và tiềm lực bậc ấy cớ gì lại xử sự thế này. Hoàng Thiên Hóa kia là chân nhân, tính tình thất thường thì cũng thôi, còn Vương Chi, tương lai có thể hắn sẽ trở thành một đại nhân vật ghê gớm nhưng hiện tại hắn là cái gì chứ?

Chưa là gì hết!

Chẳng thể đợi thêm được nữa, nàng tức giận hướng Vương Chi truyền âm:

“Vương Chi! Nếu còn muốn giữ mạng thì mau lập tức hướng Hoàng chân nhân cúi đầu nhận lỗi ngay!”.

Mặc dù Cố Hồng Nhan thừa biết những lời vừa rồi sẽ bị Hoàng Thiên Hóa nghe được nhưng chí ít, nếu nó giúp cho tên Vương Chi ngu ngốc kia hiểu ra vấn đề thì đã rất tốt rồi. Thiết nghĩ Hoàng Thiên Hóa cũng sẽ nhắm mắt lờ đi một lần…

Tất cả những gì Cố Hồng Nhan cần chỉ là một thái độ hối lỗi của Vương Chi để kéo hắn ra khỏi cơn giận của Hoàng Thiên Hóa mà thôi.

Đáng tiếc…

Vương Chi lại không làm theo lời nàng. Hắn vẫn một mực im lặng, chẳng nói gì cả.

Gì chứ?

Cúi đầu nhận lỗi? Với Hoàng Thiên Hóa – kẻ mà hắn muốn giẫm lên?

Vương Chi cảm thấy nó thật nực cười. Tất nhiên là hắn đã không biểu lộ điều đó ra mặt. Chưa tới lúc để hắn làm thế.

Hắn chỉ đơn giản là giữ im lặng, và chờ đợi…

Phải, Vương Chi có thừa thời gian, lẫn lực lượng cho chuyện này. Nhưng, nó chỉ là với hắn, không phải với Hoàng Thiên Hóa.

“Tiểu tử”.

Hoàng Thiên Hóa nói, giọng pha chút băng hàn:

“Ngươi rất giỏi. Khi nãy ngươi đã dành cho ta ‘một chút’, vậy thì bây giờ ta nghĩ mình cũng nên dành ‘một chút’ lại cho ngươi”.

Nói đoạn, Hoàng Thiên Hóa lập tức điều động linh lực, trong nháy mắt, một quả cầu năng lượng đã hiện ra giữa lòng bàn tay hắn, mỗi lúc một to dần…

Nếu lúc nãy chỉ là ngờ vực thì giờ đây, Cố Hồng Nhan dám khẳng định Hoàng Thiên Hóa đã thực sự động sát tâm. Quả cầu trên tay hắn kia, khí tức của nó đã vượt quá những gì mà một tên tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng có khả năng tiếp nhận rồi. Với kiến thức và địa vị của mình thì không khó để nàng nhìn ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.