Phù Thiên Ký

Chương 261: Lăng mị, ta thật là quá khâm phục ngươi



...

...

Tại một ngọn núi nhỏ, dưới những tàng cây to, có hai người đang lửng thửng bước đi. Là hai cô gái, hay nói đúng hơn thì là một cô gái và một tiểu cô nương.

Hai người này, bọn họ cũng chẳng phải ai xa lạ, đích thị là Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang. Có một điều không thể không công nhận là phong cách ăn mặc của bọn họ hiện giờ, nó quả thật rất ấn tượng. Dù là bất cứ ai khi nhìn thấy họ, trộm nghĩ tất cả đều nhất định sẽ bị hấp dẫn, thậm chí e là có nhiều người còn không thể rời mắt được.

Trang phục của bọn họ... Nó quá đặc biệt.

Trước hết là Lăng Mị.

Hiện tại nàng đã thoát khỏi ‘thảm cảnh’, không còn trong tình trạng khỏa thân như khi Na Trát mang về nữa. Những nơi tư mật của nàng, bất kể là trên hay dưới, toàn bộ đều đã được che đậy, tuy chưa kín kẽ lắm nhưng chí ít thì cũng đủ để hạn chế những cái nhìn tới từ trước mặt, và cả sau lưng. Còn từ trên nhìn xuống và tứ dưới ngó lên thế nào... Có lẽ là thôi đề cập đến đi.

Muốn hỏi tại sao?

Rất đơn giản: Bây giờ Lăng Mị không có mặc nội y.

Đừng hiểu lầm. Nàng cũng không phải loại người “tự do phóng khoáng” như Mộ Thiên Thù, thả rong mà nói... Nàng chẳng thích thú gì mấy. Tuy bình thường luôn có những suy nghĩ và hành vi tùy tiện nhưng trong vấn đề ăn mặc thì nàng lại hoàn toàn khác, khá là chỉn chu tươm tất. Sở dĩ hôm nay bỗng dưng thay đổi, “cởi mở” quá độ như vầy, tất cả đều là nhờ công lao của Na Trát Sa Đài. Trước khi thả Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang ra thì nàng ta đã đem không gian giới chỉ của hai người họ lấy sạch rồi. Thậm chí ngay đến một cái áo cũng chẳng để lại nữa.

“Thật là không thể nào tưởng tượng nổi trên đời lại còn có kẻ tham lam hơn cả tên tiểu tử Vương Chi ngu ngốc kia”.

Cõi lòng tựa gai đâm dao cắt, với khuôn mặt hồng như áp lửa, Lăng Mị vừa đi vừa lầm bầm than trách, mắng chửi. Đối tượng thì hiển nhiên là hung thủ đã đem zcFgC5A nàng lột trần như nhộng: Na Trát Sa Đài.

“Lăng Mị ta đã vốn là nghèo đến độ cái mồng tơi cũng chẳng có để mà rớt rồi. Khó khăn lắm mới tích lũy được chút ít tài sản, tính dành dụm sau này sửa sang lại Động Lăng Ba, an hưởng tuổi già... Nào ngờ... Đùng một cái, nữ nhân quái đản không biết từ xó xỉnh nào chui ra kia, chẳng nói chẳng rằng, huơ qua huơ lại mấy cái liền đem toàn bộ cướp đi sạch sành sanh...”.

“... Linh thạch, đan dược, pháp khí thì cũng thôi đi, đằng này ngay đến mấy bộ y phục bình thường ta mua nhân lúc đại hạ giá lần trước cũng lấy nốt...”.

“Thế gian sao lại có loại người độc ác như vậy chứ? Lại nỡ nhẫn tâm làm ra chuyện thương thiên hại lý, trời đất bất dung này...”.

“... Ta đường đường là một đại nhân vật, một đại đại mỹ nhân, thế mà lại phải trần truồng chẳng khác nào con giun, con nhộng...”.

“Đồ người ta đang mặc mà cũng lột xuống lấy đi... Đúng là tham đến xương tủy, ác tận tim gan...”.

Đang đi bên cạnh, Tiểu Đinh Đang chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên Lăng Mị. Câu nói cuối cùng vừa nghe kia, nó khiến cô bé cảm thấy rất là cổ quái. Không phải do bản thân nó cổ quái mà vì Lăng Mị đã làm nó trở nên cổ quái. Xét theo hoàn cảnh hiện tại thì nàng ta không có tư cách để nói ra mấy lời đó a.

“Lăng Mị”. – Cô bé cât tiếng, ánh mắt hồn nhiên chân chất – “Nói vậy thì ngươi khẳng định cũng là một đại ác nhân”.

Lời của cô bé cũng không phải là tùy tiện nói bừa, hết thảy đều có căn cứ hẳn hoi. Vững chắc nữa là đằng khác.

Cứ nhìn Lăng Mị hiện giờ liền rõ, tuy không kín kẽ gì lắm nhưng đích thị là nàng đang mặc đồ đấy. Phải biết là khi đem nàng vứt bỏ ở đây, Na Trát chẳng những để nàng khỏa thân nguyên trạng mà còn lấy hết không gian giới chỉ cùng tài bảo rồi a.

Vậy y phục nàng đang mặc là từ đâu chui ra?

Tất nhiên là lấy của Tiểu Đinh Đang rồi!

Đúng vậy. Y phục trên người Lăng Mị chính là lấy, hay đúng hơn phải gọi là cướp từ Tiểu Đinh Đang.

Cô bé rất không nguyện ý đấy!

Bình thường thì không nói làm gì, đừng nói chỉ một bộ, dù là mười bộ cô bé vẫn sẵn lòng cho mượn, hoặc thậm chí là cho luôn cũng được. Nhưng còn ở hoàn cảnh hiện tại...

Cô bé lấy gì để cho mượn chứ? Không gian giới chỉ của cô bé cũng đã bị lấy mất rồi!

Tiểu Đinh Đang, cô bé chỉ còn đúng duy nhất một bộ y phục đang mặc trên người thôi.

Mà không, lúc này đã chẳng thể gọi là một bộ được nữa. Hai lớp áo, ngoài lẫn trong của cô bé đều bị Lăng Mị chiếm đoạt cả rồi. Trong đó, lớp áo dài bên ngoài thì nàng ta đem quấn lấy ngực, cái nhỏ hơn thì dùng để quấn quanh mông...

Lại nói, hai chỗ kia của Lăng Mị, dù là ngực hay mông thì cũng đều rất to a. Nếu mà chúng nhỏ hơn một chút, như vậy khẳng định là chẳng cần phải tới hai lớp áo, chỉ một cái bên ngoài xé đôi thôi cũng đủ cho nàng che đậy rồi.

Thật không may là ngực và mông của nàng lại quá lớn đi. Nhìn nàng ta bây giờ xem, đã quấn tận hai cái áo mà còn chưa thể che hết toàn bộ...

Trong lòng Tiểu Đinh Đang rất là cảm thán. Nếu có năng lực, cô bé nghĩ một trăm thì hết chín mươi chín phần, cô bé chắc chắn sẽ làm cho mông và ngực của Lăng Mị nhỏ bớt đi. Cũng không phải do ganh ghét, ghen tị cái gì, cô bé muốn làm thế chỉ đơn giản là vì trong lòng cảm thấy chướng mắt thôi.

Mỗi lần liếc qua thấy hai chỗ ấy của Lăng Mị đong đưa, ẹo qua ẹo lại là cô bé liền nghĩ ngay đến hai cái áo của mình a.

Không nghĩ sao được, đang bao bọc bên ngoài là áo của cô bé kia mà.

Nếu đối với Lăng Mị, Na Trát là một kẻ tham lam, độc ác thì trong lòng Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị nàng cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu. Bản chất bất lương, tham tài cùng tính cách vô sỉ của nàng, Tiểu Đinh Đang đã kiến thức qua, hơn nữa còn là rất nhiều lần. Riêng về phần nàng có độc ác hay không, chỉ cần nhìn vào những gì nàng làm với cô bé thì liền hiểu được.

Mới lúc nãy thôi cô bé vẫn còn là một tiểu cô nương lung linh khả ái người gặp người thương, yêu gặp yêu mến nha.

Nhưng giờ thì sao?

Dưới chân mặc cái quần dài màu hồng, phía trên độc mỗi cái yếm màu xanh thêu cò vẽ ếch, đúng là quần ra quần, áo ra áo mà người thì ra người...

Quá là kỳ dị... Quá là đáng thương...

“Lăng Mị kia chính là một ‘ác nhân’ đích thực”. Đó là nhận định của Tiểu Đinh Đang. Một nhận định đã âm ỉ từ lâu trong lòng cô bé...

Tiếc rằng...

Lăng Mị lại không hề công nhận điều đó – cái nhận định ấy.

Ác nhân ư?

Hẳn là nàng chẳng thấy như vậy đâu. Bằng chứng rõ ràng nhất là sau khi nghe Tiểu Đinh Đang nói mình là đại ác nhân thì nàng đã rất nghi hoặc:

“Tiểu Đinh Đang, cái gì mà đại ác nhân? Một người lương thiện chân chất như ta sao có thể là đại ác nhân được. Từ xưa đến giờ, ngay đến một việc ác cỏn con nho nhỏ ta cũng chưa từng làm nha”.

Chưa nghe còn tốt, vừa nghe xong, Tiểu Đinh Đang lập tức trợn mắt trân trối đứng nhìn.

“Từ xưa đến giờ, ngay đến một việc ác cỏn con nho nhỏ ta cũng chưa từng làm”, cái câu nói này nghe sao mà...

“Khục khục...”.

Có lẽ do nín thở quá lâu, Tiểu Đinh Đang ho khẽ mấy tiếng.

Hơi thở không đều, cô bé vỗ nhẹ lên ngực mình ba cái, kế đó, trước sự ngạc nhiên của Lăng Mị, cô bé đột ngột quỳ xuống, duỗi tay dập đầu xuống đất.

“Lăng Mị, ta thật là quá khâm phục ngươi”.

Lạy xong, cô bé nâng đầu dậy, sau đó thì... Tiếp tục hạ xuống.

“Vì quá khâm phục, ta lại lạy ngươi thêm một cái nữa”.

...

“Lăng Mị, hãy nhận của ta thêm...”.

“Binh!”.

Đáng thương cho Tiểu Đinh Đang, lạy thứ ba còn chưa kịp hoàn thành thì đã bị một thứ gì đó giáng mạnh xuống đầu làm cả người ngã lăn ra đất trong khi hai chân vẫn còn đang co quắp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.