Phù Thiên Ký

Chương 274: Nụ hôn rướm máu (2)



“Ưm... Ư... Ưm...”.

“... Ưm...”.

...

Lưng bị ghì, miệng bị lấp, Tâm Lan chỉ còn biết giãy giũa trong vô vọng với những âm thanh mà ngay đến một chữ người ta cũng chẳng thể nghe được.

Nàng muốn đẩy Vương Chi ra nhưng tay lại không đủ sức. Cả người nàng, toàn thân nàng đều bị hắn giữ chặt. Cái ôm của hắn, nụ hôn của hắn, toàn bộ đều là cưỡng đoạt, hết thảy đều là xâm phạm... Và Tâm Lan nàng, nàng chính là nạn nhân của hắn.

Nhưng tại sao lại là nàng chứ?

Có tưởng tượng thế nào thì nàng cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình bị một nam nhân siết chặt rồi cưỡng hôn như vầy. Hơn nữa đối tượng lại còn là tên nam nhân mà nàng sinh lòng chán ghét...

Nụ hôn này, nàng không mong đợi một chút nào cả. Nó quá ư... Quá ư kinh tởm rồi. Phải, thật quá kinh tởm...

Nàng muốn đôi môi kia lập tức tách khỏi môi nàng. Nàng muốn chiếc lưỡi đang huơ loạn trong miệng kia phải ra ngoài ngay tức khắc!

Chính vào lúc tâm tình chuyển đổi này, một ý nghĩ bỗng bất ngờ lóe lên trong đầu Tâm Lan.

Thế là gần như tức thời, nàng hành động. Chiếc miệng thơm tho vốn đang hé mở của nàng đột nhiên đóng chặt. Nàng... Vừa cắn Vương Chi. Mà không, chính xác thì phải nói là nàng vừa cắn lưỡi Vương Chi mới đúng.

Thiết nghĩ đó là một hành động đáp trả xứng đáng. Còn nhớ khi nãy, chính Vương Chi cũng đã làm ra một hành động tương tự đấy.

Hắn cắn 748vkAE vào môi nàng còn nàng thì cắn vào lưỡi hắn, xem như cũng là công bằng đi.

Nếu có thời gian để nghĩ ngợi thì Tâm Lan hẳn sẽ thấy mình thật ngốc. Lẽ ra nàng nên cắn trả Vương Chi sớm hơn mới phải. Bởi vì như vậy thì nàng đã có thể tự thoát ra được, chí ít miệng nàng cũng sẽ không bị người ta chiếm giữ từ nãy đến giờ.

Đó là một khoảng thời gian khá lâu, Tâm Lan biết là như vậy. Nụ hôn kia kéo dài tới mức làm nàng bị ngợp...

Trong những tiếng thở gấp không đều, Tâm Lan nhanh chóng lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách với Vương Chi.

Tay chỉ lên người hắn, nàng cất tiếng:

“Ngươi... Ta... Ngươi...”.

Mắt thấy mãi một lúc mà nàng vẫn chưa thể thốt ra được một câu trọn vẹn, bên kia, Vương Chi chợt bật cười: “Ha ha...”.

Tiếng cười của hắn nghe có chút kỳ lạ, chẳng giống như là đang vui mừng hoặc thỏa mãn.

Là bỡn cợt ư?

Dường như cũng không phải.

Giữa lúc Tâm Lan còn chưa hiểu được hàm ý của nụ cười kia là gì thì phía đối diện, Vương Chi đã có động thái tiếp theo.

Hắn nâng cánh tay trái lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa đồng thời lướt nhẹ bờ môi, kế đấy thì đưa ra trước mặt, thoáng nhìn qua vết máu vừa dính vào rồi nhìn sang Tâm Lan, hỏi:

“Tiểu nương tử, đây là máu của ta hay là máu của ngươi nhỉ?”.

Tâm Lan vốn dĩ đã rất tức giận, giờ nghe hắn nói những lời cợt nhã như vậy, ngọn lửa trong lòng càng bùng lên dữ dội.

“Ngươi... Đồ hạ lưu đê tiện!!”.

“... Nhưng mà...”. – Vờ như chưa hề nghe thấy, Vương Chi ra vẻ hồi tưởng, rồi thì mỉm cười thỏa mãn – “... Bờ môi, chiếc lưỡi, ôn hương nhuyễn ngọc... Tư vị thật là không tệ”.

Lần này thì Tâm Lan đúng là đã bị chọc cho tức điên lên.

Từ nhỏ đến lớn nàng đã bao giờ phải chịu cảnh này chứ?

Bị một nam nhân cưỡng hôn, hôn xong rồi lại còn nhìn thẳng vào nàng bảo là tư vị không tệ...

Tâm Lan, nàng rất rất tức, phi thường tức. Thậm chí giờ phút này nàng còn chẳng thể thở được...

Một lần nữa, nàng chỉ ngón tay vào mặt Vương Chi...

Tuy nhiên, thay vì một câu mắng chửi như trước thì lần này nàng lại không nói năng gì. Một chữ cũng không.

Nàng không thốt ra được, bất kể môi đã hé mở và lời đã nằm ngay cửa miệng. Cơn giận đã khiến nàng bị nghẹn...

Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ bình thản cùng nụ cười ẩn hiện như có như không của Vương Chi, khuôn mặt Tâm Lan hiện giờ trông chẳng khác gì một lò lửa. Đỏ hồng và nóng rực. Khỏi cần nghĩ cũng biết là nàng đang tức giận cỡ nào. Thiết nghĩ nếu có đủ bản lãnh thì chắc chắn nàng sẽ rất sẵn lòng đem Vương Chi – kẻ đã chọc giận mình – đưa về thế giới bên kia ngay. Khẳng định sẽ là như thế.

Tiếc rằng tất cả vẫn chỉ là nếu. Một giả định xa rời thực tế. Nói gì giết, e là đến một vết xướt nho nhỏ trên người hắn nàng cũng không đủ khả năng để gây ra...

Sự thật chính là vậy đấy. Thường luôn khác xa mong muốn. Thậm chí có đôi khi còn đưa người ta vào tuyệt vọng.

Giống như tình cảnh của Tâm Lan lúc này, nó làm nàng cảm thấy rất bất lực. Không giết nổi, cũng không đánh được, duy nhất có thể làm là sỉ vả, là mắng chửi để phát tiết một chút lửa giận trong lòng. Ấy thế mà...

Ngay một chữ nàng cũng chẳng thể thốt ra khỏi miệng!

Không phải không muốn mà là không thể!

Giận càng thêm giận, nghẹn càng thêm nghẹn. Tâm Lan, nàng đứng đấy, tay run run chỉ vào mặt Vương Chi, môi mấp máy mãi mà không thành... Để rồi cuối cùng, khi đã vượt quá giới hạn, từ trong miệng nàng...

“Phụt...”.

... Máu phun ra...

Thoáng chốc, bầu không khí tức thì bị nhiễm đỏ. Cả cái vị mằn mặn, tanh nồng kia cũng theo đó mà lan tỏa...

Chứng kiến hết thảy, thần sắc Vương Chi nhất thời biến đổi. Trong vô thức, nụ cười như có như không trên mặt cũng tan biến tự lúc nào chẳng rõ.

Thực lòng thì hắn không nghĩ phản ứng của nàng lại lớn đến thế này.

Tức tới nỗi hộc máu sao?

Chỉ vì bị cưỡng hôn?

Lẽ nào...

Nhanh chóng giấu đi một tia áy náy trong đáy mắt, Vương Chi hỏi, giọng chẳng rõ buồn vui:

“Là nụ hôn đầu tiên của ngươi sao?”.

Phía đối diện, Tâm Lan nghe xong nhưng không nói gì. Hồi đáp chỉ là một cái nhìn sắc lạnh.

“Rất căm hận?”.

Dừng trong giây lát, Vương Chi nói tiếp: “Chẳng là gì cả đâu”.

Chẳng là gì?

Tâm Lan cảm thấy những lời đó sao mà trơ trẽn, sao mà vô sỉ.

Chẳng là gì... Phải rồi. Người bị cưỡng hôn là nàng, bị tổn thương là nàng kia mà...

Vương Chi hắn ư?

Không hơn gì một tên trộm, một tên cướp!

Và bây giờ hắn đang làm gì đây? Biện minh hay là cố tô vẽ?

Tâm Lan siết chặt tay, cắn chặt răng nghe tiếp.

“Oán hận của ngươi, vết thương trong lòng ngươi, điều mà ta vừa gây ra cho ngươi, nó chẳng đáng là gì so với những gì mẫu thân ngươi đã làm với ta đâu”.

Nghe đến mấy chữ sau cùng, trong mắt Tâm Lan không khỏi lóe lên một tia khác lạ.

Vương Chi, hắn mới vừa nhắc đến mẫu thân nàng?

“Ngươi... Nói như vậy là có ý gì?”. – Tạm gạt đi một chút tự ái cá nhân, nàng truy hỏi.

Trên thế gian này, mẫu thân chính là người nàng yêu quý nhất. Nàng tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ kẻ nào bôi nhọ người. Nàng muốn nghe Vương Chi giải thích rõ ràng, dù có thể hắn không thích như vậy đi nữa.

Tất nhiên, nếu như hắn không nguyện ý thì nàng cũng chẳng làm được gì. Xét cho cùng thì nàng hiện bất quá chỉ là một tù binh của hắn mà thôi.

Có điều, biết thì biết vậy, nhưng nàng vẫn muốn hỏi.

Và... Khá may mắn, có vẻ như nàng đã hỏi đúng lúc.

Bên kia, Vương Chi đã lại lên tiếng:

“Lúc nãy, ngươi bảo rằng ta chà đạp tình cảm của Tiểu Đinh Đang, chà đạp tấm lòng của nó, đúng chứ?”.

Dù rất không thích nhưng Tâm Lan vẫn đáp lại:

“Chẳng lẽ ta nói sai”.

“Không”. – Vương Chi lắc đầu – “Lời của ngươi không hề sai. Chỉ là...”.

Giọng đột nhiên hạ thấp, hắn lặp lại câu nói lúc trước: “Ngươi... Không xứng”.

“Không xứng?”.

Tâm Lan cười khinh miệt: “Ngươi bảo là ta không xứng thay tỷ ấy phê bình ngươi, không có tư cách để vì tỷ ấy đánh giá ngươi? Thật nực cười...”.

“Tiểu Đinh Đang là tỷ của ta, chúng ta đã ở cùng nhau suốt bao nhiêu năm qua, tình cảm còn hơn tỷ muội ruột... Ta không xứng, không có tư cách? Vậy thì ai? Một kẻ giống như ngươi, đã bỏ rơi tỷ ấy ở lại Thiên Đan Phong, lặng lẽ rời đi? Vương Chi, ngươi đừng ảo tưởng nữa!”.

“Ngươi sai rồi”.

Dành cho Tâm Lan một ánh mắt thương hại, Vương Chi nói: “Ảo tưởng không phải ta. Ta biết mình đang làm gì, cũng nhận thức rõ những gì mình nói... Kẻ u mê... Chính là ngươi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.