Phù Thiên Ký

Chương 303: Thật giả khó phân



...

“Vương Tuyết Nghi, ta mong ngươi sau này hãy sống một cuộc đời bình thường, làm một phàm nhân bình thường”.

Giọng Vương Chi dù không lớn nhưng vào tai Vương Tuyết Nghi thì lại hệt như một lời phán xét lạnh lùng vang dội. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nó đã làm đầu óc nàng choáng váng.

Nếu phàm nhân thế tục bị phế võ công đau một thì tu sĩ bị phế tu vi, mất mát còn lớn hơn gấp nhiều lần. Họ tu luyện không chỉ để làm một kẻ mạnh đơn thuần.

Đối với Vương Tuyết Nghi, một kẻ mang đầy tham vọng, mục đích tu luyện của nàng lại càng to lớn, ý nghĩa lại càng sâu nặng. Tu vi, cảnh giới chính là công cụ, phương tiện để nàng đạt được những gì mình muốn.

Hôm nay phế đi tu vi, như vậy chẳng khác nào là tước đoạt mộng tưởng của nàng. Cái gì đại nhân vật, cái gì cường giả, chân nhân muôn người kính ngưỡng, tất thảy đều sẽ tan thành tro bụi.

Trùng tu ư?

Nàng làm gì có cơ hội ấy. Vương Chi vừa mới bảo nàng hãy sống một cuộc đời bình thường, làm một phàm nhân bình thường đấy thôi. Ý tứ của hắn nàng há lại không nghe ra.

Mấy mươi năm khổ luyện, mấy mươi năm sắm vai một đồ đệ ngoan, một đệ tử hiền... Tất cả là bởi cái gì chứ?

Tính tới hôm nay, trên con đường cường giả của mình, nói gì hoàn thành tâm nguyện, ngay đến bước đầu tiên là thoát khỏi Yêu Tông nhỏ bé nàng còn chưa thể làm được nữa.

Kết thúc tại đây, Vương Tuyết Nghi thật là không cam lòng.

Đáng tiếc... Đáng tiếc nàng lại không có quyền lựa chọn. Mặt nạ đã rơi, chân tướng phơi bày, những kẻ lưu lạc từ màn kịch năm xưa hiện cũng đã quay về đòi nợ, dù muốn dù không thì nàng vẫn phải trả.

Với nàng thì vấn đề không phải sai hay đúng, mà là thắng hay bại. Hôm nay nàng là người thua cuộc cho nên nàng phải trả giá. Kẻ thắng luôn có quyền định đoạt.

...

“Khì...”.

Sau một đỗi đứng cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, Vương Tuyết Nghi chợt bật cười. Ấy vậy mà từ trong đôi mắt, hai hàng lệ lại lặng thầm rơi xuống.

Nàng ngẩng đầu lên, lấy tay lau đi, hít một hơi thật sâu rồi hướng Vương Chi bước tới.

Mặt đối mặt, nàng nói:

“Có thể thật lòng trả lời ta một chuyện không?”.

“Ngươi nói đi”.

“Từ trước đến giờ, ngươi có từng dành cho ta một chút tình cảm nào không? Có từng nhớ tới ta như nhớ nữ nhân của ngươi không?”.

Vương Chi im lặng trong giây lát rồi đáp: “Xin lỗi...”.

...

“Không sao...”. – Vương Tuyết Nghi lắc đầu, bảo – “Ngươi không cần phải xin lỗi. Bởi vì ta cũng chưa bao giờ nghĩ về ngươi như nam nhân của mình”.

Lời thì như vậy nhưng từ giọng điệu cùng thần sắc nàng, thật sự không khó để nhìn ra một chút thất lạc, cùng chua xót. Nhất là lúc này, nó lại càng hiện rõ hơn khi nàng cười.

Một nụ cười mỉm thê lương, đau đớn. Theo đúng nghĩa đen.

“Tách... Tách tách...”.

“... Tách tách...”.

...

Là máu. Chúng vừa chảy ra từ trong miệng Vương Tuyết Nghi.

“Ngươi...”.

Thoáng nhìn những ngón tay thon đang đặt dưới bụng nàng, Vương Chi ngập ngừng lên tiếng:

“... Ngươi đâu cần phải làm như vậy?”.

Hành động của Vương Tuyết Nghi, Vương Chi hắn đương nhiên là hoàn toàn biết rõ. Nàng đang tự phế bỏ tu vi của mình. Thế nhưng điều hắn không hiểu là tại sao nàng lại lựa chọn cách đau đớn nhất, gây thương tổn cho bản thân nhiều nhất.

Nàng đang tự hủy hoại đan điền của mình, tương tự như những gì mà nàng từng làm với hắn năm xưa, khác chăng là bây giờ, thay vì một chưởng dứt khoát thì nàng lại từ từ phá hủy.

Thế nhưng như thế chẳng phải sẽ càng đau đớn và khổ sở hơn ư?

“Vương Chi... Ức...”.

Đưa tay vẹt ngang miệng, Vương Tuyết Nghi nói tiếp: “Thế này không phải sẽ làm ngươi yên tâm hơn sao?”.

“Mặc dù... Mặc dù ta không rõ bằng cách nào mà ngươi trùng tu được, nhưng với ta, điều đó hẳn là sẽ chẳng thể... Nếu ngươi xem ta là tội nhân, vậy thì hãy để kẻ tội nhân này đền tội đi. Những gì năm đó ta làm với ngươi... Hôm nay ta sẽ trả cho ngươi tất cả”.

“Ức... Ứ...”.

Một lần nữa, máu lại trào ra khỏi miệng Vương Tuyết Nghi. Nàng lại vừa gia tăng lực lượng để phá hủy đan điền của mình...

Đứng bên cạnh, chứng kiến nàng bị đau đớn giày vò đến mức chân cũng không còn đứng vững được, Vương Chi chẳng kịp nghĩ nhiều, vội đưa tay đỡ lấy.

Cõi lòng bất nhẫn, hắn nói, giọng chân thành: “Ngươi hãy dừng lại đi”.

“Không được rồi”. – Nằm trong vòng tay Vương Chi, Vương Tuyết Nghi cất giọng yếu ớt – “Nó đã bắt đầu sụp đổ rồi”.

Lời nàng vừa nói là sự thật. Đan điền nàng đã đi đến thời khắc sau cùng, chẳng còn có thể cứu vãn được nữa.

Trong không gian rộng lớn nơi đây, những dòng linh tuyền đang tràn ra khắp bốn phương tám hướng. Chúng hóa thành lôi điện, hóa thành lửa đỏ thi nhau tàn phá tất cả. Mảng thiên địa còn chưa hoàn thiện này, nó quả thực là đã sắp tiêu vong.

Hiện tại, thứ duy nhất vẫn còn nguyên vẹn là Linh châu của nàng. Một trắng và một xanh.

Đúng vậy, trong đan điền nàng tồn tại tới hai viên Linh châu, nhiều hơn người khác một viên. Ngẫm kỹ thì cũng chẳng có gì khó hiểu. Ngoài công pháp chủ tu là Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công thì Bách Biến Thiên Ma Công trước nay vẫn luôn song hành trên bước đường tu luyện của nàng. Bí pháp bên trong, ít nhiều nàng cũng nắm được đôi chút.

Tạo đan, luyện đan và thu liễm, ẩn tàng khí tức, ba loại pháp môn, mỗi cái nàng đều đã học qua, tuy chỉ là da lông bên ngoài.

Viên Linh châu thứ hai hiện đang tồn tại trong người nàng đây chính là thành quả từ quá trình tu luyện bí pháp tạo đan của Bách Biến Thiên Ma Công.

Lại nói, trong quá trình tu luyện bí pháp tạo đan ấy, tài liệu được nàng sử dụng cũng chẳng phải đâu xa lạ. Nó đích thị là vật được tìm thấy tại phòng giam ở tòa động phủ của Chu Bát kia: Linh châu của bộ hài cốt mà nàng đã tự tay chôn cất.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, thực ra thì Vương Tuyết Nghi rất ngờ vực về cái gọi là bí pháp tạo đan này. Đừng thấy hiện giờ trong đan điền nàng có hai viên Linh châu mà lầm, sự thật thì nàng chỉ sử dụng được một trong số ấy. Và đó dĩ nhiên là cái của nàng, do chính nàng tạo ra. Về phần viên Linh châu còn lại, cái của bộ hài cốt nọ, nàng hoàn toàn không hề điều khiển được, dù chỉ là một chút xíu lực lượng của nó.

Kể từ thời điểm nàng đột phá Linh châu cảnh, tính đến hôm nay cũng đã được hai mươi lăm năm có lẻ, ấy vậy mà nàng vẫn chưa thể đem nó đồng hóa, nói gì toàn bộ, thậm chí ngay cả một phần nhỏ còn chưa làm được.

Điều này nói lên cái gì?

Chỉ có hai khả năng, hoặc là bản thân nàng tu luyện xảy ra sai lầm hoặc vốn dĩ những thứ ghi trong bí pháp là một trò lừa bịp.

Nhưng... Nàng nhớ rõ ràng là mình đã chiếu theo đúng trình tự mà tiến hành tu luyện...

Hoài nghi, ngờ vực, đó là những gì Vương Tuyết Nghi dành cho bí pháp tạo đan của Bách Biến Thiên Ma Công. Sau hai mươi mấy năm khổ luyện vẫn không đạt được chút thành tựu nào thì cũng khó trách nàng lại có những ý nghĩ tiêu cực ấy.

Không may thay, nàng đã sai. Ngoài hai khả năng mà nàng từng nghĩ đến kia thì vẫn còn một khả năng thứ ba nữa: Bản thân tài liệu dùng để tu luyện.

Nàng đã dùng sai tài liệu. Bởi vì thứ mà nàng đinh ninh là Linh châu kia, thực chất nó lại chẳng phải Linh châu mà là... Linh anh.

Chỉ cần nhìn vào viên VOgW “Linh châu” màu trắng đang trôi lơ lửng giữa không gian đan điền sắp sụp đổ hiện giờ liền hiểu được. Lúc này bên trong nó đang tồn tại một thân ảnh lung linh khả ái, dù rất nhỏ nhưng lại có đầy đủ tay chân mắt mũi...

Đây nào phải Linh châu cái gì, rõ ràng là một Linh anh ẩn nấp hình người tương tự như cái đang được Na Trát ký gửi trong người Vương Chi.

Thật chẳng biết nếu như phát hiện ra sự thật này thì Vương Tuyết Nghi sẽ có phản ứng ra sao. Thiết nghĩ gương mặt nàng khi ấy nhìn sẽ rất thú vị.

Đáng tiếc, điều đó e là không thể xảy ra.

...

“Vương Chi”.

Tựa vào lòng Vương Chi, Vương Tuyết Nghi nhỏ giọng: “Ngươi biết mà đúng không. Lúc nãy ta đã tự dối lòng mình, khi bảo rằng... Ta không hối hận”.

“Đứa trẻ ấy, nó đâu phải chỉ là cốt nhục của riêng ngươi. Nó cũng là cốt nhục của ta nữa... Tự tay giết đi đứa con của mình... Làm sao có thể chẳng đau lòng được chứ...”.

“... Phải. Ta đã từng hối hận. Đã từng tự trách...”.

Càng nói, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn trên mặt Vương Tuyết Nghi.

“Đừng nói nữa”.

Vương Chi thoáng chần chừ rồi cũng đưa tay giúp nàng lau nước mắt, đoạn bảo: “Để ta giúp ngươi”.

Tay chuyển xuống ngực nàng, hắn bắt đầu truyền chân nguyên...

Hết sức dịu dàng, Vương Tuyết Nghi đem tay mình đặt lên cổ tay Vương Chi, kế đó thì... Bất ngờ đem nó giữ chặt.

Từ trong đôi mắt nàng, hung quang bạo phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.