Tảng đá trong lòng Hoàng Thiên Hóa vốn đã nặng nay càng thêm nặng. Mặc dù cũng đoán được phần nào mối quan hệ giữa Vương Chi và Na Trát, nhưng đến khi chính tai nghe thấy thì hắn vẫn không kiềm được mà khẩn trương lên hẳn.
“Đạo hữu. Chuyện lúc nãy là ta bị cảm xúc che mờ lý trí, nhất thời hành động dại dột, cúi mong đạo hữu hãy rộng lòng bỏ qua một lần...”.
Giọng điệu của Hoàng Thiên Hóa hiện giờ phải gọi là hết sức chân thành, dáng vẻ phải gọi là hết sức điệu thấp. Thiết nghĩ trong đời hắn, ngoài lão tổ tông của Hoàng gia ra thì nhân vật có thể nhận được sự ứng xử như vầy, hẳn cũng không quá một bàn tay. Nói sao thì hắn cũng là tộc trưởng một đại gia tộc của Hoàng Phong Giới, bình thường là cỡ nào uy phong, há lại tùy tiện hạ mình trước kẻ khác.
Tiếc rằng hôm nay hắn không thể không hạ mình, không thể không cúi đầu. Người đang đứng đối diện với hắn đây có tư cách để hắn phải làm thế. Nàng ta có thừa bản lãnh lấy mạng hắn.
Vậy Na Trát nên cảm thấy vinh dự?
Hỏi thừa. Nàng đâu phải hạng người thích hư vinh. Mà dù có đi nữa thì chắc chắn nàng cũng sẽ không nhận thái độ cung kính cùng lời nói “khiêm nhường” của Hoàng Thiên Hóa. Với nàng thì chúng chẳng hơn gì mấy tiếng vo ve của đám ruồi muỗi cả. Càng nghe càng phiền.
Thực tế thì mọi chuyện đã diễn ra như vậy. Hoàng Thiên Hóa càng “chân thành điệu thấp” thì thần sắc của nàng càng xấu đi.
Khỏi phải nói, sự thay đổi đó đã làm cho Hoàng Thiên Hóa bị áp lực thêm hẳn. Thế là hắn lập tức dừng lại mấy lời vô nghĩa của mình.
“Đạo hữu, nếu đạo hữu chịu bỏ qua thì nhân tình này ta tuyệt không dám quên”.
Thoáng do dự, hắn tháo xuống một trong hai chiếc không gian FbciAj0 giới chỉ đang đeo trên tay, nói:
“Đây là chút tâm ý của ta, xem như tạ lỗi cùng đạo hữu và Vương tiểu hữu, mong đạo hữu hãy nhận lấy”.
“Ném qua đây”. – Đối diện, Na Trát hỡ hững bảo.
Thế nhưng khi Hoàng Thiên Hóa định làm theo thì nàng lại bất ngờ ngăn cản:
“Khoan đã”.
Thần sắc nghi hoặc, Hoàng Thiên Hóa hỏi: “Đạo hữu...?”.
“Ngươi không tính giở trò gì đó chứ?”.
“Ta nào dám. Đạo hữu xin chớ hoài nghi”.
Nghe Hoàng Thiên Hóa phân trần như vậy, Na Trát cũng chẳng cản ngăn gì nữa.
“Được rồi. Ném qua đây”.
Cùng thời điểm chiếc không gian giới chỉ được ném sang, từ tay Na Trát, một sợi dây do linh lực hóa thành cũng lập tức bay ra, nhanh chóng đem giới chỉ bắt lấy.
Nàng đã chủ quan khinh suất một lần, vậy nên nàng không muốn để sai lầm lặp lại lần thứ hai.
Tuy nói khả năng rất thấp, nhưng... Ai biết trước được điều gì.
“Cẩn tắc vô ưu”, câu nói này chưa bao giờ sai.
...
...
“Ồ”.
Đem thần thức thu hồi, Na Trát cầm lên chiếc không gian giới chỉ nọ, ra vẻ cảm thán: “Đại gia tộc quả nhiên có khác, tùy tiện cầm ra liền nhiều như vậy...”.
Mang giới chỉ cất đi, nàng liếc sang Hoàng Thiên Hóa, bảo:
“Tâm ý này của ngươi quả thực không tệ... Được rồi, ta nhận. Chuyện ngươi muốn giết cháu trai, cướp cháu dâu ta coi như bỏ qua”.
Phía đối diện, Hoàng Thiên Hóa nghe xong thì trong lòng nhất thời không khỏi nghi hoặc. Lời của đối phương đích thị là điều hắn đang mong đợi, thế nhưng... Như vầy chẳng phải là quá dễ dàng sao?
Tâm tình bất định, hắn hướng Na Trát nói:
“Hôm nay đạo hữu rộng lượng bỏ qua, phần nhân tình này Hoàng Thiên Hóa ta tuyệt không dám quên, ngày sau nếu có việc cần đạo hữu cứ đến Hoàng Phong Giới, ta nhất định sẽ tận lực”.
“Giúp ta? Ngươi sao?”.
Na Trát lắc đầu: “Nếu quả có ngày ta gặp rắc rồi thì cũng chẳng thể nhờ đến sự giúp đỡ của ngươi được đâu”.
“Đạo hữu nói vậy...”.
“Không hiểu sao?”.
Giọng thản nhiên, Na Trát nói rõ: “Bởi vì khi đó ngươi đã không còn trên đời nữa rồi”.
“Đạo hữu, chẳng phải vừa rồi đã nói...”.
“Đúng là ta có nói”.
Dừng trong thoáng chốc, Na Trát tiếp tục: “Chuyện ngươi muốn cướp cháu dâu và muốn giết cháu trai ta, đích thực là ta đã bỏ qua. Nhưng hình như ngươi đã quên mất một chuyện khác nữa”.
Chỉ tay vào má mình, hay chính xác hơn thì là vết xước trên đó, nàng nói: “Lúc nãy... Ngươi suýt nữa đã giết chết ta”.
Ngay khi lời vừa ra hết cũng là lúc thân ảnh Na Trát dịch chuyển, và đích đến thì chẳng đâu xa lạ, chính là chỗ của Hoàng Thiên Hóa. Vốn dĩ từ đầu nàng đã chưa từng có ý nghĩ sẽ buông tha cho hắn.
“Oành!”.
“Oành!’.
“Ầm... Ầm...”.
...
Liên tiếp là những âm thanh chói tai vang lên. Kèm theo đó, không gian lại thêm mấy lần rung động, đất đá lại thêm mấy lần đổ sụp, và Vạn Kiếm Môn, nó lại thêm mấy phần suy tàn.
Ngày hôm nay là họa của Vạn Kiếm Môn.
...
Thời gian không dài, rốt cuộc thì trận đánh giữa Na Trát và Hoàng Thiên Hóa cũng kết thúc.
Nhìn nhận một cách công bằng thì đây chắc chắn chẳng phải là một trận đấu kịch tính, mặc dù nó khá ác liệt với những màn va chạm, những tiếng nổ đinh tai cùng sức tàn phá kinh khủng.
Kết quả đã được báo trước. Na Trát và Hoàng Thiên Hóa, thực lực của họ chênh lệch quá nhiều, căn bản là không cùng một cấp bậc. Từ nãy tới giờ, trận đấu chỉ nghiêng về một phía. Hoàng Thiên Hóa, hắn chẳng làm gì được Na Trát cả, bất kể đã xuất ra thêm mấy loại thần thồng, pháp bảo, linh phù đi nữa; Trong khi đó, Na Trát thì hoàn toàn trái ngược, tùy tiện bày ra chút thủ đoạn liền khiến hắn nhận lấy đau khổ, thậm chí còn không cần phải dốc quá bảy phần thực lực.
Trận đấu này, bề ngoài thì hoành tráng ác liệt nhưng thực chất bên trong lại chẳng có bao nhiêu bất ngờ hay là ngoài ý muốn. Ít nhất, trong con mắt của những vị chân nhân cao cấp khác đều sẽ cảm thấy như vậy, nếu họ đang chứng kiến.
Nói đâu xa, ngay đến bản thân Na Trát, nàng hiện cũng đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán rồi.
Sau một hồi bị nàng đánh cho lên bờ xuống ruộng thì Hoàng Thiên Hóa hiện đã trọng thương. Quần áo xộc xệch, người bê bếch máu, xem bộ dạng thì dường như là thương tích không nhẹ.
“Khục khục...”.
“Hoàng Tiểu Nhân, ngươi tốt nhất là đừng nên cựa quậy, kẻo ta lỡ chân giẫm nát ngươi thì sẽ chết khó coi lắm”.
Nằm dưới gót giày Na Trát, Hoàng Thiên Hóa vô lực lên tiếng: “Ngươi... Ngươi không thể giết ta. Ta là tộc trưởng của Hoàng gia, ngươi làm vậy sẽ khiến cho nhân – ma hai tộc càng thêm mâu thuẫn...”.
“Xì...”.
Na Trát bĩu môi: “Hoàng Tiểu Nhân, ngươi tưởng mình là ai? Bất quá chỉ là một tên Linh anh đệ lục trọng, ta dù có giết ngươi cũng chẳng hề vi phạm hiệp ước giữa nhân tộc và ma tộc. Hoàng gia? Hoàng gia ngươi là cái thá gì chứ?”.
Lắc đầu thương hại, nàng nói tiếp: “Vốn còn tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là hạng ếch ngồi đáy giếng”.
“Ta... Á!”.
Hoàng Thiên Hóa còn chưa kịp thốt ra chữ thứ hai thì bỗng nhiên thét lên đau đớn. Cánh tay trái của hắn đã vừa bị người chặt đứt. Xuất thủ hiển nhiên là Na Trát.
“Hoàng Tiểu Nhân, chẳng phải ta đã bảo ngươi đừng có cựa quậy rồi sao?”.
Nhấc chân đá cánh tay còn đang chảy đầy máu tươi kia đi, nàng cúi xuống, nhanh tay điểm mấy cái lên người Hoàng Thiên Hóa, kế đấy thì triển khai một pháp ấn, đem nó đặt lên mi tâm hắn.
“Bây giờ thì ngươi nên im lặng được rồi”.
Tạm gác Hoàng Thiên Hóa qua một bên, Na Trát di chuyển sang vị trí khác, khẽ động thần niệm...
Vài giây sau.
“Thấy rồi”.
Bằng mối liên hệ giữa bản thân và Linh anh trong người Vương Chi, nàng thi triển thuật pháp truyền âm:
“Cốt Đãi, chuyện giải quyết xong rồi, bây giờ ngươi có thể...”.
...
...
Lát sau.
“Lực lượng của tu sĩ Linh anh cảnh, quả thực là đủ đáng sợ”.
Vương Chi thoáng ngó quanh bốn phía Anh Tiên Đài, mà thật ra hiện chỉ còn là một đống đổ nát ngổn ngang, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán.
Tuy rằng trong đầu hắn có vô số ký ức, vô số những hình ảnh, những tràng cảnh chiến đấu mà so với trước mắt còn ghê gớm hơn rất nhiều, thế nhưng đó vẫn chỉ là ký ức, không phải điều hắn đích thân trải nghiệm, cảm giác không thể bì được với thực tại.