Phù Thiên Ký

Chương 313: Ra mắt



“Không cần cảm thán. Một ngày nào đó ngươi cũng đạt tới cấp độ này thôi”.

Mắt nhìn Na Trát đang thong thả tiến lại, Vương Chi cất giọng chân thành: “A di, cảm ơn ngươi”.

“Vẫn là câu cũ. So với nói ra miệng thì ta thích ngươi giữ nó trong lòng hơn”. – Môi khẽ nhếch lên, Na Trát nói.

Ánh mắt di chuyển, từ Vương Chi, nàng ngó sang Lăng Tố đứng bên cạnh nhưng không lên tiếng.

“Vãn bối Lăng Tố, xin ra mắt tiền bối”. – Đầu cúi thấp, Lăng Tố hướng Na Trát nói.

Trong lúc tạm thời lánh khỏi Anh Tiên Đài, nàng đã được Vương Chi cho biết vài chuyện. Thân phận của Na Trát cũng là điều được nhắc đến. Đối phương chính là một vị chân nhân cấp cao ở ma giới, đồng thời cũng chính là người đã âm thầm bảo hộ Vương Chi dạo gần đây...

Đứng trước hạng nhân vật này, Lăng Tố không dám có biểu hiện bất kính nào. Thậm chí ngay đến khuôn mặt hờ hững lãnh đạm mọi khi cũng đã được nàng thay bằng vẻ ôn hòa thân thiện, mặc dù nó chẳng được tự nhiên gì mấy.

Thật ra chuyện đó cũng không thể trách nàng. Từ trước đến nay nàng vốn vẫn luôn như vậy, là một người sống nội tâm, cảm xúc rất hiếm khi được biểu lộ ra ngoài. Mặt mày lãnh đạm thực chất lại chính là biểu hiện tự nhiên, rất đỗi bình thường của nàng.

Thế nhưng... Lúc này nàng không hề có ý định sẽ để cho Na Trát nhìn xem bộ mặt tự nhiên ấy. Nguyên do không chỉ đơn thuần do Na Trát là một vị chân nhân có thực lực hơn xa Hoàng Thiên Hóa mà còn bởi vì quan hệ giữa Na Trát và Vương Chi.

“Tứ a di”, ba chữ này mới thực sự là điều khiến nàng khẩn trương, lo lắng.

Ấn tượng ở lần gặp đầu tiên rất quan trọng, Lăng Tố không muốn mình lưu lại một hình ảnh xấu trong lòng Na Trát. Nịnh hót, ca ngợi gì đấy thì đúng là nàng chẳng làm được, nhưng chí ít nàng muốn Na Trát biết là mình rất tôn trọng đối phương...

Tâm tư của Lăng Tố là vậy. Nàng mong “tứ a di” kia sẽ hài lòng với mình. Chỉ có điều... Thực tế diễn ra lại không giống như mong đợi của nàng.

Phía đối diện, chẳng rõ tại sao sau khi nghe xong lời chào hỏi của nàng thì sắc mặt Na Trát lại bỗng trầm đi trông thấy. Nhìn sơ cũng biết là đối phương không vừa ý rồi.

Thế nhưng lý do là gì?

Lăng Tố không hiểu được. Và cũng chính vì không hiểu nên nàng mới càng thêm lo lắng. Dẫu sao thì Na Trát vẫn là tứ a di, là trưởng bối của Vương Chi, nếu như đối phương không chấp nhận nàng...

Giữa lúc Lăng Tố còn chưa biết phải làm gì thì một bàn tay bỗng chìa ra nắm lấy tay nàng. Khỏi cần đoán cũng biết là ai.

Cho nàng một cái nhìn ý bảo an tâm, Vương Chi chuyển mắt qua Na Trát:

“A di, nàng ấy là đạo lữ của ta”.

“Mắt ta không mù, tai ta không điếc”.

Vẻ bất mãn hiện rõ ra mặt, Na Trát nhỏ giọng lầm bầm: “Đúng là thấy sắc quên nghĩa”.

Đối với lời chỉ trích của nàng, Vương Chi cảm thấy rất kỳ quái. Nếu hắn nhớ không lầm thì mấy ngày gần đây nàng vẫn luôn giảng giải mấy thứ sắc tâm, sắc đảm cho hắn a. Vậy mà bây giờ lại quay sang trách móc hắn...

“Nữ nhân ai cũng khó hiểu”.

Mấy lời đó hiển nhiên Vương Chi chỉ dám thầm nhủ trong lòng, thốt ra mà nói... Khẳng định chẳng phải điều tốt lành gì.

“Được rồi, đừng nghĩ ta là hạng người ích kỷ hẹp hòi”.

Lấy tay ra hiệu, Na Trát bảo: “Cốt Đãi, tránh qua một bên để ta và đạo lữ của ngươi nói chuyện”.

“Chuyện này...”.

“Thế nào? Sợ ta ăn thịt nàng à?”.

...

Đợi cho Vương Chi tránh đi, mà thật ra là chỉ rời khỏi vị trí ban đầu tầm hơn chục bước chân, lúc này Na Trát mới nói với Lăng Tố:

“Ngươi thật là có bản lãnh”.

Khi Lăng Tố còn chưa kịp hiểu hết hàm ý trong câu nói kia thì Na Trát đã bắt đầu điều động linh lực. Đương nhiên không phải để đánh nhau, mục đích của nàng chỉ đơn giản là dựng lên một kết giới cách âm tạm thời thôi. Cũng hết cách rồi, ai bảo kẻ nào đó vẫn chưa chịu tránh xa xa một chút chứ.

“Lăng Tố”. – Nhìn thẳng mặt Lăng Tố, Na Trát yêu cầu – “Nhích qua đây một chút”.

Tuy cõi lòng khẩn trương cùng ngờ vực nhưng rốt cuộc thì Lăng Tố vẫn theo lời Na Trát mà tiến lại gần đối phương.

“Tiền bối”.

Vừa mở miệng không phải Lăng Tố mà là Na Trát. Và câu nói ngắn gọn vừa thốt ra ấy của nàng, nó quả thật khiến người nghe là Lăng Tố cảm thấy khá khó hiểu.

Tuy nhiên rất nhanh, nghi hoặc của nàng đã được giải đáp.

“Lúc nãy ngươi đã gọi ta như thế”.

Dừng trong giây lát, Na Trát nói tiếp: “Ngươi không nghĩ là nó rất không phù hợp sao? Cốt Đãi gọi ta là a di, còn ngươi thì gọi ta là tiền bối, trong khi ngươi và nó lại là đạo lữ... Lăng Tố, chẳng lẽ ngươi không nguyện ý tiếp nhận người a di này?”.

“Tiền bối, không phải. Vừa rồi vãn bối...”.

“Đấy”. – Lăng Tố nói chưa hết câu thì Na Trát đã chen ngang – “Ngươi lại mới gọi ta là tiền bối, còn xưng vãn bối nữa”.

Chân mày nhăn thấy rõ, Na Trát nhận định: “Lăng Tố, coi bộ ngươi đúng là không ưa thích gì mấy người a di này rồi”.

“Tiền bối, không, a di! Vãn... Con tuyệt không có ý đó!”.

Bộ dạng của Lăng Tố hiện giờ trông khá là buồn cười. Ít ra thì Na Trát cảm thấy như vậy. Vẻ mặt khẩn trương vì lo lắng kia, nó chẳng khác cô thiếu nữ lần đầu về ra mắt mẹ chồng tương lai là mấy. Mặc dù thực tế thì “cô thiếu nữ” này đã có tuổi và hơn nữa còn có một đứa con gái đã trưởng thành.

Ngó qua xem lại, cuối cùng thì Na Trát không kiềm được nữa, hé môi cười khúc khích.

“Xem ngươi kìa, ta chỉ trêu đùa một chút mà đã...”.

...

“Hừm”.

Thu lại dáng vẻ đùa cợt của mình, Na Trát khẽ hắng giọng, nói: “Lăng Tố, thả lỏng đi. Ta cũng không thuộc kiểu sống lâu thành tinh, tính tình cổ quái đâu”.

“Ừm, thật ra ta có một ít chuyện muốn hỏi ngươi. Là thế này...”.

...

...

Cuộc đối thoại giữa Lăng Tố và Na Trát cũng không dài lắm, khoảng hai mươi phút là cùng. Nội dung là gì thì chẳng ai rõ, chỉ thấy sau khi kết giới cách âm được triệt hồi, thời điểm hai người “bước ra ánh sáng” thì thần sắc dường như đã có ít nhiều biến đổi, đặc biệt là Lăng Tố. Vẻ khẩn trương trên mặt nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, một chút mây hồng lại như ẩn như hiện giữa hai má nàng, trông rất mê người, đến nỗi khiến Vương Chi cũng thất j3WPUUf thần trong vài giây...

“Này. Ngươi làm gì mà nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta như thế hả?”.

Bị kẻ nào đó lên tiếng “vạch trần”, Vương Chi nhanh chóng thu lại ánh mắt, cố ra vẻ tự nhiên hỏi, có điều đối tượng lại là Lăng Tố:

“Trung Liên, vừa rồi các ngươi nói chuyện gì vậy?”.

Hắn chưa hỏi còn đỡ, vừa hỏi liền khiến cho mặt Lăng Tố vốn đã hồng nay lại càng hồng thêm.

Chẳng nghi ngờ gì nữa, nàng chắc chắn là đang xấu hổ. Vương Chi tin là như vậy.

Thế nhưng... Nguyên nhân là gì mới được chứ? Hăn chỉ tùy tiện hỏi thôi mà.

Trong dạ ngờ vực, Vương Chi ngó sang Na Trát bên cạnh.

“Ngươi nhìn ta làm gì?”.

Không may cho Vương Chi, Na Trát dường như đang rất không hoan nghênh hắn.

Giọng chẳng có tí gì gọi là thân thiện, nàng lắc đầu mà rằng: “Cốt Đãi à Cốt Đãi, vốn ta còn tưởng ngươi rất đáng thương, ai dè... Hừ...”.

Nghe tới đây, nỗi ngờ vực trong lòng Vương Chi càng đậm. Hắn thật tình không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vẻ ngượng ngùng xấu hổ của Lăng Tố, thần sắc bất thiện cùng giọng điệu phê phán của Na Trát, chúng rõ ràng có liên quan tới hắn, nhưng chi tiết cụ thể thế nào thì hắn hoàn toàn mờ mịt.

Rốt cuộc thì vừa rồi bên trong kết giới cách âm kia hai người bọn họ đã nói gì với nhau? Nếu hắn đã làm chuyện sai trái nào đấy thì ít ra cũng nên nói cho hắn biết chứ, nửa kín nửa mở thế này...

Vương Chi thấy rất không thoải mái, cảm giác cứ như đang bị tuyên án phạt mà bản thân lại chẳng biết mình đã phạm tội gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.