Phù Thiên Ký

Chương 315: Con họ Vương



“Được rồi, hai ngươi tránh sang một bên đi. Ta bắt đầu thi pháp”.

Sắc mặt hơi đổi, Vương Chi dò hỏi: “Ừm, a di. Ý ngươi là ngươi sẽ cùng Hoàng Thiên Hóa ký kết Linh hồn khế ước?”.

Vốn hắn còn tưởng người ký kết sẽ là hắn chứ không phải nàng.

Bên kia, Na Trát cố tình lờ đi, xua tay bảo: “Ngươi lề mề quá, mau tránh qua một bên cho ta thi pháp”.

Biết dù có ý kiến thêm nữa cũng vô dụng, Vương Chi đành từ bỏ, theo lời nàng mà nắm tay Lăng Tố bước ra xa. Vừa đi hắn vừa nói thầm:

“Hoàng Thiên Hóa à Hoàng Thiên Hóa, ngươi hãy tự cầu may cho mình đi”.

Tuy rằng đoàn tụ chưa lâu, tiếp xúc chưa nhiều nhưng tính tình của vị tứ a di kia Vương Chi ít nhiều cũng hiểu được đôi chút. Khá là cổ quái đấy. Sau này, thỉnh thoảng tâm tình không tốt mà nói, việc nàng “vô tình” động tí thần niệm tác động lên Linh hồn khế ước khiến Hoàng Thiên Hóa lăn qua lộn lại vài vòng, thiết nghĩ nó cũng bình thường.

Huyết khế, Huyết linh khế ước và Linh hồn khế ước, trong ba loại thì loại cuối cùng không nghi ngờ là bền vững nhất, cao cấp nhất. Với nó, một khi đã ký kết, trừ phi là chủ nhân tự mình giải trừ, bằng không thì nô bộc đừng mong có được tự do. Khác với hai loại khế ước đầu tiên, sự ảnh hưởng của Linh hồn khế ước là tuyệt đối. Bất kể chủ nhân và nô bộc có ở cùng giới diện hay không thì hiệu lực vẫn tồn tại như cũ. Thậm chí dù đôi bên, một người ở nhân giới còn một người ở tận ma giới thì mọi thứ vẫn sẽ chẳng có gì thay đổi. Mối liên hệ luôn được duy trì. Nói cách khác, nó sẽ không bao giờ bị ngoại lực tác động. Ít nhất trước khi bước qua Đại hải cảnh thì sẽ như vậy.

Ví như trường hợp hiện giờ, một khi Linh hồn khế ước giữa Na Trát và Hoàng Thiên Hóa được ký kết thì dù có đang ở bất cứ đâu, bất cứ giới diện nào trong thế giới này, chỉ cần một ý niệm là Na Trát liền có thể lấy mạng Hoàng Thiên Hóa ngay.

Linh hồn khế ước căn bản là không tồn tại ngăn cách.

...

Chẳng còn tự do, mạng sống tùy thời đều có thể bị tước đoạt, Hoàng Thiên Hóa liệu sẽ chấp nhận?

Lòng hắn đương nhiên là trăm lần không nguyện, ngàn lần không nguyện. Nhưng thế thì sao chứ?

Hắn không nguyện cũng phải nguyện, không muốn ký cũng phải ký!

Mạng của hắn hiện đang nằm trong tay người khác đấy. Dù sao thì so với hoàn toàn vô vọng thì một tia hy vọng vẫn tốt hơn nhiều.

...

...

Lát sau.

Lúc này, trên đống đất đá ngổn ngang hiện chỉ còn lại ba người: Vương Chi, Lăng Tố cùng Na Trát. Về phần Hoàng Thiên Hóa thì đã sớm được thả đi. Tất nhiên là trước đó, hắn đã bị buộc phải ký kết Linh hồn khế ước với Na Trát.

Thật ra thì mới đầu hắn cũng khá ngoan cố, hết điều kiện rồi đến lý do này nọ, lời nói nghe khá là bùi tai.

Nhưng tiếc cho hắn, công phu miệng lưỡi của hắn còn chưa đạt tới trình độ nói cong thành thẳng, nói đúng thành sai, chí ít thì trước mặt Na Trát là vậy. Mặc cho hắn hao hơi tổn tiếng, từ đầu đến cuối Na Trát đều chẳng thèm đoái hoài. Nàng chỉ làm việc nàng phải làm, hoặc cũng có thể gọi đó là việc nàng muốn làm: Hành hạ.

Ngoan cố ư? Miệng lưỡi ư?

Na Trát cầu còn không được. Hắn càng chống đối thì nàng càng có thêm lý do và thời gian để tra tấn a. Chỉ cần không để hắn chết là được chứ gì. Cao xa chưa dám nói chứ khiến một người sống dở chết dở thì nàng có rất nhiều phương pháp đấy.

Chỉ đáng tiếc, nàng còn chưa hành hạ bao lâu thì tên Hoàng Thiên Hóa kia đã chịu ngoan ngoãn ký kết khế ước rồi.

“Thôi thì để sau này lại từ từ giày vò hắn vậy”.

Tạm gác vấn đề của Hoàng Thiên Hóa qua một bên, Na Trát đưa mắt nhìn sang Vương Chi và Lăng Tố gần đó, nhấc chân tiến lại.

Đoạn đường ngắn ngủi, chẳng mất bao nhiêu thời gian thì thân ảnh nàng đã xuất hiện ngay trước mặt hai người bọn họ.

“A di”.

“A di”.

Gần như cùng lúc, Vương Chi và Lăng Tố đồng thanh cất tiếng.

“Ồ, ăn ý quá nhỉ?”.

Liếc qua Vương Chi, Na Trát nói: “Cốt Đãi, có đạo lữ rồi thì hẳn sau này ngươi cũng không thèm đoái hoài tới người a di này nữa...”.

“A di, ngươi luôn là người thân cận của ta”. – Giọng điệu chân thành, Vương Chi nói.

Chỉ là Na Trát lại dường như chẳng mấy tin tưởng:

“Khó nói lắm. Hiện tại ngay đến con gái ngươi mà ngươi cũng quên béng đi thì sau này a di ta đây lại nghĩa lý gì chứ”.

Con gái?

Nghe Na Trát nhắc khéo mình, thần sắc Vương Chi không khỏi hơi đổi. Từ nãy giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nào Vương Tuyết Nghi, nào Hoàng Thiên Hóa, quả thực đã làm hắn quên mất Tâm Lan hiện cũng đang ở đây.

“Vương Chi, Tâm Lan?”.

Nhìn lại Lăng Tố - người vừa hỏi, Vương Chi hơi mất tự nhiên, đáp: “Ừm, nó đang ở chỗ này”.

Chỗ này?

Lăng Tố vội đưa mắt nhìn quanh...

“Không cần tìm, nó ở trong này”. – Vừa nói Na Trát vừa giơ chiếc Túi Càn Khôn trong tay lên.

Trước sự mong chờ của Lăng Tố, nàng mở miệng túi ra, đoạn nói:

“Tâm Lan, đến lúc xuất hiện rồi”.

Lời nàng vừa dứt chưa bao lâu thì từ bên trong Túi Càn Khôn, một đạo linh quang bay ra. Ban đầu nó chỉ nhỏ bằng ngón tay cái nhưng chớp mắt sau thì đã nhanh chóng biến to.

Thân ảnh Tâm Lan dần lộ rõ.

“Tâm Lan”.

Tận mắt nhìn thấy con gái vẫn bình an vô sự, bằng giọng hòa ái, Lăng Tố gọi khẽ.

“Mẫu thân...”.

Bật lên hai tiếng, Tâm Lan chạy lại ôm chầm lấy Lăng Tố, trong thoáng chốc nước mắt lại chảy dài trên má.

Nàng vốn không muốn khóc, không định khóc. Giống như Na Trát đã bảo lúc nãy, trước thời điểm Hoàng Thiên Hóa lật lọng, nàng muốn xuất hiện trước mặt phụ mẫu mình với một gương mặt tươi cười, bằng dáng vẻ mừng vui kia. Hai mươi mấy năm biệt ly ngang trái, tới hôm nay, nước mắt đã rơi xuống quá nhiều rồi. Nàng thật sự không muốn ai phải khóc thêm nữa. Ấy vậy mà... Rốt cuộc nàng vẫn rơi nước mắt...

“Hức... Ức...”.

“... Mẫu thân, con xin lỗi... Con xin lỗi...”. – Trong vòng tay Lăng Tố, Tâm Lan vừa khóc vừa nghẹn ngào lên tiếng.

Mười chín năm qua, đứa con gái nàng đây đã không phải rồi. Nàng đã không hề biết là so với mình thì phụ mẫu nàng còn đáng thương hơn nhiều lắm.

Thấy Tâm Lan như thế, Lăng Tố thoáng nghĩ liền hiểu rằng con gái đã tỏ tường tất cả. Bất giác, nghe con khóc mà nước mắt nàng lại không kiềm được tuôn ra.

“Tâm Lan... Không phải lỗi của con... Không phải lỗi của con...”.

“Ài...”.

Chứng kiến cảnh mẹ con hai người giọt ngắn giọt dài, Na Trát khe khẽ thở ra một hơi, giọng bất đắc dĩ một mình lẩm bẩm:

“Đã dặn đừng khóc rồi kia mà. Thật là mềm yếu quá”.

Nhẹ lắc đầu, nàng xoay người, đoạn bảo: “Được rồi, không làm phiền gia đình các ngươi sum họp nữa. Ta sang bên kia điều tức”.

...

...

Sau khi Na Trát tránh đi không lâu thì bên này Lăng Tố và Tâm Lan đã tách ra, hơn nữa nước mắt cũng đã ngừng chảy thêm, tâm tình có vẻ đã bình ổn lại.

Lấy tay lau đi vệt nước còn chưa kịp khô trên mặt Tâm Lan xong, Lăng Tố nắm tay con, thoáng nhìn sang Vương Chi bên cạnh rồi quay lại nhìn con, nói:

“Tâm Lan, mẫu thân từng nói với con, rằng một ngày nào đó mẫu thân sẽ cho con biết tất cả... Hôm nay, ngày đó cuối cùng cũng đến rồi”.

Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Tâm Lan, trước hôm nay, thú thật là ngay chính bản thân mình mẫu thân cũng không biết cái ngày đó là ngày nào. Mẫu thân cũng giống như con, đều là ôm lấy hy vọng mà đợi chờ...”.

“Con có biết tại sao con chỉ có tên mà chẳng có họ không?”.

Tự hỏi rồi nàng cũng tự mình trả lời: “Đó là bởi vì mẫu thân không biết được. Mẫu thân không biết liệu người mẫu thân chờ đợi, y có thương tưởng, có còn nghĩ đến duyên nợ năm đó hay vốn dĩ từ lâu đã quên”.

“Nhưng hôm nay thì mẫu thân đã biết được rồi... Tâm Lan, nghe mẫu thân nói đây: Con họ Vương, tên đầy đủ là Vương Tâm Lan”.

Ngó sang Vương Chi, nàng bảo: “Con hãy qua nhìn phụ thân con đi”.

Nhẹ gật đầu đáp lại, Tâm Lan hướng Vương Chi ngập ngừng bước qua...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.