Khác với La Thiên Bằng chủ yếu đến để báo thù cho La Nghĩa – đứa con trai duy nhất của mình, mục tiêu của hắn là hai người bọn họ. Như đã nói, hôm nay hắn đến là vì Vạn Cổ Tiên Liên – một trong tam bảo của Cửu Âm Giáo vốn bị thất lạc bấy lâu.
Đúng vậy, hắn nhìn ra được Vạn Cổ Tiên Liên trong người của Lăng Tố và Tâm Lan. Hơn thế nữa, hắn còn biết chính xác mỗi người bọn họ đang giữ bao nhiêu phần.
Nếu hỏi tại sao hắn có thể tường tận như thế thì câu trả lời rất đơn giản. Không, đừng nghĩ tới tu vi hay bí thuật lợi hại hoặc là năng lực đặc biệt gì. Hắn không dựa vào mấy thứ đó. Sở dĩ hắn biết được rõ ràng là bởi vì... Trong người hắn cũng tồn tại một Vạn Cổ Tiên Liên.
Chính xác là như vậy. Ngay từ đầu ở Cửu Âm Giáo, Vạn Cổ Tiên Liên vốn dĩ tồn tại hai cái chứ không phải một như nhiều người vẫn lầm tưởng. Và Thánh tử hắn đây là kẻ đã may mắn được một trong số đó nhận chủ.
Lại nói, hai đóa Vạn Cổ Tiên Liên này, chúng có chung một nguồn gốc, vì thế giữa chúng vô hình tồn tại một mối liên hệ đặc biệt mà chỉ cần ở gần thì dù có dùng thủ đoạn gì che giấu cũng đều vô dụng.
Thánh tử hắn chính là dựa vào mối liên hệ đặc biệt dqItPlC7 ấy nên mới biết được rõ ràng. Hai phần đã phân tách của đóa Vạn Cổ Tiên Liên bị thất lạc kia, hắn nhất định phải thu hồi lại.
Một cách lặng lẽ, hắn truyền âm cho La Thiên Bằng:
“Đợi lát nữa ta cùng nữ nhân kia đánh xuống, ngươi hãy tranh thủ đem hai bộ thi thể nọ mang đi. Tuyệt đối đừng để xảy ra sơ suất gì”.
Lời hắn vừa nói hoàn toàn không quá. Mặc dù Lăng Tố và Tâm Lan hiện vẫn còn sống nhưng e là rất nhanh thôi, ngọn nến sinh mệnh của họ sẽ tắt hẳn. Thân là kẻ đã ra tay, hơn ai hết, hắn hiểu rõ mình đã làm gì. Hai thanh trường kiếm được hắn dùng khi nãy chẳng phải hạng tầm thường, chúng là thánh khí cấp cao, hơn nữa còn là thuộc loại chí hung. Tuy rằng chỉ lưu lại trên người Lăng Tố và Tâm Lan trong một sát na ngắn ngủi nhưng bấy nhiêu cũng thừa đủ tiễn đưa họ rồi.
Không có một tu sĩ dưới Linh anh cảnh nào bị hai thanh trường kiếm kia xuyên qua thân thể mà còn sống được. Thánh tử hắn dám chắc như thế.
Đường đường là một vị chân nhân cảnh giới thứ tám, sử dụng lại còn là thánh khí hung lệ, nếu mà giết không được hai tên tu sĩ cấp thấp thì cũng quá mất mặt rồi.
Giết người rồi thu hồi bảo vật, đấy là ý định từ đầu của hắn. Tất nhiên không chỉ hai người Lăng Tố, Tâm Lan mà còn cả Vương Chi và Na Trát nữa. Diệt cỏ nên diệt tận gốc, cách hành sự trước giờ của hắn đều luôn như vậy. Hắn thích nhanh gọn và sạch sẽ. Và đó là lý do vì sao hắn lại ẩn nấp rồi mới âm thầm xuất thủ chứ chẳng phải vì trong lòng e ngại cái gì, bất kể đã nhìn ra tu vi chân thật của Na Trát là Linh anh đệ bát trọng đi chăng nữa.
Trước giết tiểu, sau giết đại, hắn đã tính như thế. Dẫu sao thì trong số bốn người bọn họ, hắn không có khả năng lấy mạng Na Trát một cách mau lẹ được. Đừng thấy đối phương không phát giác ra sự hiện diện của hắn mà lầm, nếu mà thực sự nhắm vào nàng thì khẳng định sẽ bị nhận ra ngay. Cùng là Linh anh đệ bát trọng, hắn thừa hiểu điều ấy.
Chỉ là hắn không ngờ được...
Mọi chuyện đã nằm ngoài ý muốn. Thứ nhất, hắn vẫn chưa giết được Vương Chi như đã định, một chưởng chí mạng kia của hắn đã gặp phải một luồng lực lượng ngăn trở. Thứ hai, hắn đã đánh giá thấp Na Trát, thực lực của nàng mạnh hơn hắn nghĩ. Tốc độ di chuyển cùng những đường đao vung ra vừa rồi đã nói lên tất cả.
Nhưng dù là vậy cũng không có nghĩa rằng hắn e ngại nàng. Sức mạnh đó vẫn chưa đủ để chống lại hắn. Sở dĩ hiện còn chưa tiếp tục ra tay là bởi không muốn làm tổn hại đến hai phần của đóa Vạn Cổ Tiên Liên kia mà thôi.
Hắn... Đang âm thầm suy tính...
...
...
Bên kia, dưới sự trợ giúp của Linh anh trong thể nội cùng đan dược của Na Trát, thương tích của Vương Chi rốt cuộc cũng được kiểm soát.
Nói đến không thể không cảm ơn Linh anh hình người nọ. Nếu lúc nãy không nhờ nó phản ứng kịp thời, xuất ra lực lượng bảo hộ thì e là mạng Vương Chi hắn sớm đã bị một chưởng của vị Thánh tử Cửu Âm Giáo kia lấy đi rồi.
Phải, hắn đã may mắn, đã giữ được mạng.
Thế nhưng... Thê tử và con gái hắn thì không. Tâm Lan hiện đã chết. Còn Lăng Tố, cũng vô vọng rồi. Na Trát đã xem qua, sinh mệnh lực của nàng đã sắp cạn.
“Trung Liên... Tâm Lan...”. – Đỡ lấy con gái đã ra đi cùng thê tử hiện chỉ còn chút hơi tàn, Vương Chi gọi một cách yếu ớt.
Bàn tay run rẩy, hắn lần lượt đặt lên mặt Tâm Lan rồi đến ngực Lăng Tố, nơi máu đã ướt nhẹp, miệng nói trong khi nước mắt thì đang chảy dài trên má:
“Không sao đâu... Không sao đâu...”.
“Hức... Ức... Hức...”.
Cuối cùng thì hắn chẳng thể nói thêm được nữa. Giọng hắn đã nghẹn, mắt hắn đã nhòa và mũi hắn, nước cũng đã ra đến tận miệng...
Nhận ra ý định của nàng, Vương Chi vội cầm lấy cánh tay ấy, giúp nàng đưa lên trán.
Một chuyện bất ngờ xảy ra. Sau khi Lăng Tố gắng gượng một lúc thì khuôn mặt nàng bỗng nhiên sáng bừng lên. Tiếp đấy, nó bắt đầu biến đổi...
Từ da thịt nàng, những đốm sáng màu xanh li ti liên tục bay ra, dần ngưng tụ lại. Cuối cùng, chúng hóa thành hai cánh sen rồi bay vào người nàng. Cùng với quá trình ấy, gương mặt nàng cũng từ từ thay hình đổi dạng, tại thời điểm hai cánh sen biến mất cũng là lúc nó hoàn toàn lộ rõ.
Đẹp. Rất đẹp.
Lăng Tố hiện giờ hệt như một vị tiên tử, nhan sắc ngạo khinh thiên hạ, không người bì kịp. Thế gian này, dù là tại đây, những kẻ Vương Chi đã gặp hay là ở cõi Phù Thiên ngoài kia, trong ký ức của mười vạn sinh linh bản nguyên, nữ nhân có thể sánh được với nàng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Nhưng đó không phải điều Vương Chi bận tâm, thứ làm hắn chú ý là gương mặt Lăng Tố hiện giờ, nó giống hệt như một người mà hắn quen thuộc khác: Lăng Mị. Thật sự chẳng khác chút nào hết, cả hai cứ như được đúc ra từ một khuôn...
“Đây... Là gương mặt thật của ta”.
Những ngón tay di chuyển xuống dưới, Vương Chi run run sờ lên má nàng, gật gật đầu:
“Ta thấy rồi... Thấy rồi...”.
Hai mắt dần mờ đi, giọng vô lực, Lăng Tố hỏi: “Ta... Có đẹp không?”.
“Đẹp”. – Đầu lại gật, Vương Chi đáp – “Đẹp lắm... Nàng là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ...”.
Nghe xong, Lăng Tố mỉm cười, dù mắt đã khép lại mà nước vẫn không ngừng chảy ra...
“Hức hức... Ức...”.
“... Hức ức...”.
...
Bằng cả hai tay, Vương Chi đem Lăng Tố hiện chỉ còn là một cái xác không hồn ôm chặt vào lòng, mặt ngước lên trời, mắt nhắm nghiền, lệ thảm trào tuôn...
Hai mươi lăm năm trước, trong đêm mưa gió, hắn ngửa mặt thét gào trong uất hận đau thương.
Hai mươi lăm năm sau, lại một lần nữa, đau thương uất hận lại tìm đến hắn...
Suốt hai mươi lăm năm hiểu lầm, chia cách, hắn ôm lấy khổ đau mà sống, tựa như một u linh vật vờ độc hành trong đêm tối. Từng ngày, từng tháng, nỗi đau luôn giày vò hắn, cả thân xác lẫn linh hồn...
Mãi đến hôm nay, khi sự thật được phơi bày, chân tướng hiện rõ, hắn cứ ngỡ khổ đau đã qua, tưởng rằng đã có thể cùng người mình yêu thương sánh bước bên nhau. Ngờ đâu...