Phù Thiên Ký

Chương 330: Thiêu đốt tất cả



“Ăn bánh trả tiền, giết người đền mạng”, ấy là đạo lý thường tình xưa nay. Tiếc rằng trước giờ hắn đều ở quá cao, thứ lấy đi hầu như tất cả đều là “miễn phí” nên đã quên mất “công đạo” vẫn tồn tại trên đời.

Một bàn tay không che nổi trời. Hắn dù cao lớn cũng bất quá đang sống dưới gầm trời này mà thôi.

Hôm nay, chính là thời điểm hắn phải đền tội. Phán quyết thì hiển nhiên là Na Trát.

...

“Chết đi!”. – Sát ý trùng thiên, Na Trát gằn lên từng chữ.

Cùng với câu nói của nàng, ba con Minh Tước vốn được phân thân ra trước đó cũng đồng loạt cháy lên ngọn lửa căm thù.

Rực rỡ. Đẹp đẽ. Đỏ thẫm như máu.

Trong tiếng kêu vang vọng khắp trời, chúng đồng loạt nhắm về phía Thánh tử Cửu Âm Giáo lao đến.

Giữa tình cảnh vô sinh tuyệt lộ này, với thủ đoạn đều đã mang ra hết, cứ ngỡ Thánh tử Cửu Âm Giáo sẽ bất lực buông xuôi thì không, hắn lại chạy.

Nhưng tốc độ của Minh Tước là cỡ nào khủng bố, hắn có khả năng chạy thoát khỏi chúng sao?

Thật ra là có.

Thoạt nghe khá vô lý nhưng thực tế thì đúng như vậy. Nguyên do là bởi trước đó, khi mà Minh Tước còn chưa hóa thành lửa đỏ thì hắn đã làm ra một hành động: Thiêu đốt. Có điều thay vì chân nguyên thì cháy lên lại là... Linh anh. Chưa dừng ở đó, ngoài Linh anh thì một thứ khác cũng đang nằm trong trạng thái tương tự: Vạn Cổ Tiên Liên.

Với hành động đủ gọi là điên cuồng này, chắc chắn sức mạnh của Thánh tử Cửu Âm Giáo sẽ ngay lập tức được đề thăng lên rất nhiều, chí ít cũng ngang bằng với thực lực của tu sĩ Linh anh đệ cửu trọng. Đó là điều không cần bàn cãi.

Tuy nhiên, mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó. Trong trường hợp hiện tại, để đổi lấy sức mạnh nhất thời, Thánh tử Cửu Âm Giáo đã phải hy sinh đi Linh anh và Vạn Cổ Tiên Liên của mình.

Ngẫm cũng thật làm người cảm thán, hắn một đường lặn lội đi đến Vân Lam đại lục này chỉ vì Vạn Cổ Tiên Liên trong người Lăng Tố, thế mà giờ, Tiên Liên nọ còn chưa kịp nắm trong tay thì đã phải đem cái của bản thân thiêu đốt. Chuyện đời quả đúng là khó lường.

...

...

Như đã nói, Thánh tử Cửu Âm Giáo vốn đã bị bủa vây bốn hướng bởi Minh Tước và Na Trát. Thời khắc này, khoảng trống dành cho hắn là không nhiều, đặc biệt khi mà tốc độ của hắn so ra cũng chẳng nhanh hơn Minh Tước bao nhiêu.

Không quá ngạc nhiên, hắn đã quay đầu lại lao về phía sau, cũng chính là hướng của Na Trát đứng chặn.

Tất nhiên là hắn đã bay lệch đi một khoảng để tránh đối đầu trực diện với nàng.

Chỉ là... Nó hữu ích sao?

Tới nước này rồi, Na Trát há còn có thể để cho hắn chạy thêm nữa?

Thời gian của nàng cũng không dư thừa!

Chân nguyên thiêu đốt, nàng cấp tốc thi triển thần thông...

Đúng lúc này, tình huống ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh. Không một dấu hiệu báo trước, trong khi Na Trát đang sắp xuất ra thần thông thì toàn thân bỗng bất ngờ khựng lại, kế đó, đầu nàng ngã về phía sau rồi từ trong miệng nàng, máu tươi phun ra.

“Phụt...”.

Qua một thoáng lung lay, rốt cuộc Na Trát cũng đứng vững lại.

Hiện tại thần sắc của nàng trông rất tệ. Tái nhợt đến độ chẳng còn một tí huyết sắc nào.

...

Nó đã xảy ra. Ám thương năm xưa lưu lại trong người Na Trát đã bị tác động và đang bắt đầu phát tác.

Hôm nay nàng đã tiêu hao lực lượng quá nhiều. Trước là vì phong ấn ngọc tâm Lăng Mị, sau đó lại vì muốn kích phát huyết mạch Kim Nguyệt Tu La trong người Tâm Lan mà chân nguyên của nàng đã bị tổn hao hơn ba thành. Nhưng đáng kể nhất là trong trận đấu từ nãy giờ cùng Thánh tử Cửu Âm Giáo. Với việc biến đổi sang hình dạng thứ hai và đặt một chân sang hình dạng thứ ba, lượng chân nguyên mà nàng thiêu đốt, nó thậm chí còn nhiều hơn gấp bội...

Tu vi đại giảm, ám thương sẽ càng thêm trầm trọng, đấy là điều Na Trát đã biết, từ trước khi nàng biến đổi hình dạng kia. Dẫu vậy, nàng vẫn làm, vẫn tự mình thiêu đốt chân nguyên, kích hoạt bí pháp. Tất cả... Tất cả đều chỉ vì muốn giết chết Thánh tử Cửu Âm Giáo, muốn báo thù rửa hận cho cái chết của Lăng Tố và Tâm Lan.

Chỉ cần thù này được báo thì tu vi suy giảm, ám thương trầm trọng thêm lại có đáng gì. Đại giá ấy, Na Trát nàng nguyện trả. Nàng đã sẵn sàng cho điều đó.

Thế nhưng... Tại sao lại là bây giờ?

Ám thương bạo phát, cảnh giới rớt xuống, tại sao lại đúng vào lúc này?

Chỉ một chút nữa... Chỉ một chút nữa là nàng đã có thể báo thù rửa hận...

Na Trát không cam lòng. Rất không cam lòng.

Trăm bước, nàng đã đi được chín mươi chín, lẽ nào phải thật sự dừng lại, thật sự buông bỏ sao...

Tuyệt đối không!

Một bước cuối cùng này, nàng nhất định phải đi tiếp!

Tâm ý đã hạ, Na Trát cắn răng cố chịu đựng đau F7QnGqd9 đớn từ ám thương giày vò cùng hệ quả của việc tiêu hao chân nguyên quá độ, nhanh chóng hành động.

Và hành động đang được nàng thực hiện là... Thiêu đốt.

Chân nguyên ư?

Không. Là Linh anh. Giống như cái cách mà Thánh tử Cửu Âm Giáo đã làm. Tất nhiên không phải toàn bộ, cháy lên chỉ có một, chính là Linh anh hình dạng ma thần nọ.

Chẳng có gì phải bàn cãi khi bảo rằng điều Na Trát đang làm là một chuyện hết sức điên cuồng. Ám thương bạo phát, một trong hai Linh anh lại sắp bị hủy, sau trận chiến này, bất kể có là người chiến thắng đi nữa thì nàng cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Chắc chắn. Thậm chí tồi tệ nhất mà nói, sợ rằng cả tánh mạng cũng...

Là thù hận che mờ lý trí, là nông nổi, là bồng bột hay là ngu ngốc?

Là gì cũng được. Na Trát chẳng cần biết và cũng chẳng muốn bận lòng. Hiện giờ, duy nhất chỉ có một điều mà nàng muốn: Phanh thây kẻ thù.

...

Với việc thiêu đốt Linh anh chính mình, sức mạnh của Na Trát liền nhanh chóng được đề thăng, nhờ đó thương tích vừa bạo phát trong người đã bị áp chế và quá trình suy giảm tu vi cũng tạm thời được trì hoãn.

Bằng tốc độ độn quang vượt qua cả chân nhân cảnh giới thứ chín: Linh anh đệ cửu trọng, nàng lần theo khí tức lẫn ba động linh lực lưu lại đuổi theo Thánh tử Cửu Âm Giáo.

...

Lát sau.

Không có gì ngoài ý muốn. Cuối cùng thì Na Trát cũng đã bắt kịp kẻ thù của mình.

Thú thật là Thánh tử Cửu Âm Giáo đã hơi bất ngờ về chuyện này. Hắn không nghĩ Na Trát lại nguyện ý hy sinh cả Linh anh của bản thân để truy sát mình. Phải, hắn nhìn ra được nàng đã thiêu đốt Linh anh.

Cái này nên gọi là gì? Đuổi cùng giết tiệt?

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!...”.

Từ trong tâm tưởng, Thánh tử Cửu Âm Giáo đã điên cuồng gào lên như vậy. Hắn biết hôm nay mình khó mà sống nổi. Mệnh hắn đã tận rồi. Ngay đến Linh anh đối phương cũng hy sinh nốt thì còn gì không thể nữa. Lẽ nào sẽ để hắn thoát đi?

Tuyệt lộ rồi. Đường cùng rồi.

Nhưng hắn không cam tâm! Hắn không cam tâm!

Hắn chưa muốn chết! Hắn chỉ còn cách cảnh giới vạn cổ cự đầu một bước nữa!

...

Là thế đấy, thậm chí đến giờ phút này, Thánh tử Cửu Âm Giáo vẫn chẳng có chút nào gọi là ăn năn hối hận về những gì mình đã làm, những người hắn đã giết. Trong lòng hắn chỉ có oán hận, chỉ có bất cam.

Hối cải, có lẽ đó là thứ không có trong từ điển của hắn.

Nhưng... Chẳng sao hết. Na Trát không bận tâm. Nàng đâu có cần hắn phải hối cải ăn năn. Nàng chỉ muốn hắn chết. Phanh thây xẻ thịt, hủy diệt nguyên thần, đấy là những gì mà nàng sẽ làm.

Thần niệm máy động, liêm đao ngân lên những tiếng đòi mạng, Na Trát nhắm thẳng Thánh tử Cửu Âm Giáo lao đến.

Thời khắc báo thù đã tới rồi!

Sau đường đao hung lệ này, tất cả sẽ chấm dứt!

Trong sát na lao mình ngắn ngủi, Na Trát đem mười thành lực lượng xuất ra.

Bách Thế Thiên Ma Kinh: Thiên Ma Trảm – Ma Thần Diệt Thế!

P/s: Lại 5 chương tiếp đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.