Phù Thiên Ký

Chương 331: Tan thành tro bụi



Chính tại thời khắc đao ảnh to lớn đáng sợ kia đánh xuống, Thánh tử Cửu Âm Giáo cuối cùng cũng động.

Thật ra thì từ nãy giờ hắn cũng không hề nhàn rỗi. Trong đan điền hắn, Linh anh vẫn đang thiêu đốt. Nhưng... Chẳng phải một mà tận hai cái!

Đúng vậy! Linh anh thứ hai của hắn cũng đã cháy lên rồi!

Giờ phút này đây hắn đã không còn gì để mất nữa. Linh anh, Vạn Cổ Tiên Liên, hắn đã không cần phải giữ lại nữa.

Chẳng chút tránh né, đối diện với đao ảnh khủng bố trước mặt, Thánh tử Cửu Âm Giáo vung kiếm chém ra một đường.

Lần này, thứ hắn sử dụng không phải là bất kỳ thần thông, thuật pháp nào trong hai bộ công pháp đỉnh cấp Bách Biến Thiên Ma Công và Bách Thế Thiên Ma Kinh của Kim Nguyệt Tu La tộc, được dùng là thần thông của chính Cửu Âm Giáo hắn. Tên của chiêu thức này là: Tru Tiên Nhất Kiếm!

Và như vậy, một cuộc chạm trán dữ dội đã nổ ra, giữa Ma Thần Diệt Thế và Tru Tiên Nhất Kiếm.

Kết quả...

Tru Tiên bất thành, Nhất Kiếm lâm đoạn. Màn đối đầu này, Thánh tử Cửu Âm Giáo đã bại.

Đốt Tiên Liên, thiêu song anh, dù đã làm mọi thứ có thể nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn chẳng cách nào xoay chuyển được tình thế.

Chết, đó là kết cục đã định của hắn. Không thay đổi được nữa.

Có điều... Ai bảo hắn đang muốn thay đổi?

Ngay tại thời điểm bị Na Trát đuổi kịp thì hắn đã biết rõ số phận của mình rồi. Và dù muốn dù không thì hắn cũng chỉ đành chấp nhận nó. Hắn đâu được quyền lựa chọn.

Thiêu đốt Linh anh thứ hai, toàn lực đánh ra một chiêu Tru Tiên Nhất Kiếm chẳng phải vì hắn còn hy vọng bản thân có thể đào thoát, hết thảy chỉ bởi... Hắn muốn níu giữ.

Hắn cần giữ lại một chút hơi tàn, để rồi sau đó... Giết Na Trát.

Đúng vậy!

Ngoài Linh anh và Vạn Cổ Tiên Liên thì cả thân thể này, linh hồn này, hắn cũng không cần giữ nữa!

Tru Tiên Nhất Kiếm đã bị phá, nhưng bù lại, uy lực Ma Thần Diệt Thế của Na Trát cũng đã giảm đi hơn bảy thành, hoàn toàn chẳng đủ để giết chết hắn.

Dẫu thân thể hắn hiện đã bị đao ảnh hủy đi thì song anh vẫn còn tồn tại. Mà đâu chỉ song anh, ngay cả Vạn Cổ Tiên Liên cũng là như thế. Nó vẫn chưa hoàn toàn bị thiêu đốt hết.

Bấy nhiêu là quá đủ rồi. Thánh tử hắn chỉ cần chừng đó thôi!

...

Chẳng bỏ lỡ một khoảnh khắc ngắn ngủi nào dù là nhỏ nhất, song anh cùng liên hoa, cả ba nhất tề hướng Na Trát lao thẳng tới.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Thánh tử Cửu Âm Giáo, hắn đang muốn đồng quy vu tận!

Chó cùng rứt giậu!

Ý đồ của FZFOKNgD hắn, Na Trát dĩ nhiên cũng nhìn ra được. Hiện giờ, để bảo vệ tính mạng, nàng chỉ có hai phương án: Hoặc là quay đầu bỏ chạy thật nhanh hoặc là hủy đi song anh và Vạn Cổ Tiên Liên trước khi nó nổ tung.

Mặc dù nói là hai, nhưng thực chất, xét theo tình cảnh lúc này thì chi bằng nói là một sẽ chính xác hơn. Nguyên do rất đơn giản: Phương án đầu tiên rất không khả thi.

Phần vì bất ngờ, nửa vì thời gian quá gấp, Na Trát muốn hoàn toàn tránh thoát là chuyện viễn vông. Một khi song anh của tu sĩ Linh anh đệ bát trọng nổ tung thì uy lực chẳng phải chuyện đùa, phạm vi ảnh hưởng sẽ rất lớn. Huống hồ ở thời điểm hiện tại, sức mạnh của nàng đã giảm đi. Sau một chiêu Ma Thần Diệt Thế kia thì cảnh giới đang bắt đầu hạ xuống...

Không có nhiều thời gian để nghĩ, Na Trát lập chiếu theo phương án thứ hai mà hành động: Phá hủy song anh cùng Vạn Cổ Tiên Liên.

Nhân lúc cảnh giới còn chưa giảm nhiều, tốc độ còn đủ nhanh để thực hiện, bằng tất cả khả năng còn sót lại, nàng phóng về phía trước, cũng chính là hướng của Thánh tử Cửu Âm Giáo.

Nói thì rất chậm nhưng trên thực tế, những gì xảy ra lại vô cùng nhanh. Tính từ lúc Thánh tử Cửu Âm Giáo vượt qua một đao Ma Thần Diệt Thế cho đến khi Na Trát lao lên, thời gian còn chưa đầy một cái nháy mắt.

Chân nhân cấp cao chính là khủng bố như vậy. So với tu sĩ dưới Linh anh cảnh thì khái niệm về thời gian của bọn họ đã khác hẳn, hệt như sự chênh lệch về sức mạnh.

...

Trận chiến hôm nay giữa Na Trát và Thánh tử Cửu Âm Giáo tuyệt đối là ác liệt nhất, dữ dội nhất trong suốt hàng vạn năm qua của Vân Lam đại lục. Tuy diễn ra chưa bao lâu nhưng với mức độ tàn phá của nó, tin tưởng dư âm mà nó để lại khẳng định là đã đủ khiến nhiều người rung động.

Không may thay, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại. Trung Châu này, Vân Lam này, e rằng lòng người lại sắp phải rung lên một lần nữa.

Nguyên nhân là trong lúc Na Trát và Thánh tử Cửu Âm Giáo lao thẳng vào nhau thì một tình huống ngoài mong đợi đã bất ngờ phát sinh. Nó đến từ chính bản thân Na Trát. Ám thương của nàng đã bạo phát. Từ nãy giờ nàng đã tiêu tốn quá nhiều chân nguyên, song anh trong đan điền đã trở nên rất yếu nhược, chẳng còn đủ sức để áp chế thương thế thêm được nữa.

Mọi thứ đã vượt quá giới hạn mà cơ thể nàng có khả năng chịu đựng và khiến cho lực lượng đang được điều động của nàng bị phân tán, rối loạn. Điều này cũng đồng nghĩa rằng: Nàng không thể thực hiện ý định của mình là nhanh chóng hủy diệt song anh cùng Vạn Cổ Tiên Liên của Thánh tử Cửu Âm Giáo.

Tệ hại hơn, chính trong khoảnh khắc thân thể nàng thoáng khựng lại vì thương tích bất ngờ bạo phát ấy, song anh cùng Vạn Cổ Tiên Liên nọ đã tiếp cận.

Tử vong cận kề, lúc này Na Trát có muốn quay đầu cũng không được nữa. Ngặt nỗi thời gian đã chẳng còn đủ để cho nàng xoay chuyển được cái gì...

Song anh lẫn Vạn Cổ Tiên Liên của Thánh tử Cửu Âm Giáo, chúng đã đồng loạt nổ tung.

“O... À... N... H...!!”.

...

...

Hơn bất cứ lần va chạm nào trước đó, tiếng nổ lần này thật sự là rất rất dữ dội. Nó lớn đến nỗi gần như toàn bộ đại lục Vân Lam đều nghe được. Trong đó, Trung Châu không nghi ngờ chính là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất.

Núi non ầm ầm đổ sụp, đất đai nứt nẻ, sông ngòi tan tác, địa hỏa trào tuôn, nước tràn tám hướng, cảnh tượng quả thật khiến người nhìn mà hãi hùng khiếp sợ...

Vụ nổ kinh thiên do Thánh tử Cửu Âm Giáo gây ra bằng cách tự bạo song anh cùng Vạn Cổ Tiên Liên, nó đã vượt quá nhận thức của tu sĩ đương thời tại Trung Châu này rồi. Trong cuộc đời họ, kể từ khi sinh ra đến nay, dám cá là chưa từng có một ai được tận mắt chứng kiến một cảnh tượng nào tương tự.

Hơn một phần ba Trung Châu, toàn bộ đều đã bị vụ nổ làm cho biến dạng. Thậm chí một phần trong số đó còn triệt để từ đồi núi hóa thành đất bằng. Cỏ cây, đất đá, sinh vật ở những nơi ấy, hết thảy đều bị dư lực đánh tan thành bụi.

Sông núi sừng sững còn như vậy thì huống chi là con người. Từ đông sang tây, từ nam sang bắc, cùng với cảnh vật bị tàn phá, xác người cũng là nhiều không đếm xuể. Phàm nhân, tu sĩ, đều có cả.

“Thây chồng lên tất cao hơn núi, máu gộp lại tất nhiều hơn sông. Vạn năm chi biến, vạn năm chi chiến, vạn năm chi họa...”, đấy chính là ghi chép lưu truyền hậu thế về trận chiến ác liệt này.

Đây là họa. Nhưng không phải họa của Vạn Kiếm Môn mà là họa của Trung Châu, họa của cả Vân Lam đại lục.

Là vạn năm chi họa.

...

Trung Châu như thế, Vân Lam như thế, vậy còn người trong cuộc – hai kẻ đã gây ra trận đại họa này, bọn họ ra sao rồi?

Thánh tử Cửu Âm Giáo thì chẳng cần phải tốn thời gian để nghĩ ngợi làm gì. Nó đã quá hiển nhiên. Thần hồn câu diệt, vĩnh bất siêu sinh, đấy là kết cục dành cho hắn, đúng như những gì Na Trát mong muốn trước đó.

Tiếc rằng... Cả những điều nàng không hề mong muốn cũng đã xảy ra. Giống như cảnh vật quanh đây, thân thể nàng hiện cũng đã tan biến rồi.

Thù hận được báo nhưng bản thân cũng chẳng còn, cái giá này, nó có đáng chăng?

Na Trát, quyết định hôm nay của nàng, đến cùng là đúng hay sai?

Liệu mấy ai trả lời được đây?

Thế đạo bất công, nhân tâm hiểm ác, đúng sai ai định? Thiện ác lại là do ai?

...

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.