Khi những âm điệu cuối cùng lắng xuống hẳn cũng là lúc đôi mắt cô gái dần “thanh tỉnh” lại.
Cúi nhìn gương mặt not nớt đầy vẻ suy tư của Lạc Lâm, nàng hỏi:
“Muội có hiểu chút nào không? Về ý nghĩa của câu chuyện”.
Lạc Lâm chưa vội trả lời mà hỏi lại: “Tỷ, sói và cừu là cái gì? Có phải cũng là một chủng loại ma tộc không?”.
Cô bé thật tình là chưa bao giờ nghe đến những cái tên này trước kia. Lẽ nào là do bản thân thiếu hiểu biết?
“Ừm...”. – Đôi mắt chớp động, cô gái giải đáp – “Sói và cừu, chúng không phải ma tộc, cũng chẳng phải ma thú. Chúng chỉ là những con thú bình thường không thể tu luyện”.
Dừng trong giây lát, cô gái nói tiếp: “Thật ra hình tượng của chúng cũng khá quen thuộc. Sói thì có hình dáng tương tự như ma lang ở ma giới chúng ta, còn cừu thì... Muội có thể xem nó giống như loài bạch thố vô hại”.
“Ồ”. – Lạc Lâm gật đầu ra vẻ đã hiểu được – “Ra sói và cừu có hình dáng như thế”.
Chợt nghĩ tới điều gì, cô bé thắc mắc: “Tỷ, kỳ lạ nha. Nếu sói và cừu không tồn tại ở ma giới thì làm sao tỷ biết được nhỉ? Chẳng lẽ tỷ đã từng đi tới nhân giới rồi?”.
Trước nghi vấn của cô bé, thần sắc cô gái nhất thời bỗng trở nên khác lạ. Trong đáy mắt hiện lên vài tia mờ mịt.
Thú thật thì nàng chưa từng đi đến nhân giới bao giờ. Lại nói, mặc dù theo ghi chép thì tại nhân giới đích xác cũng có hai loài vật sói và cừu, tuy nhiên, nàng nhận thức chúng không phải qua bất cứ thư điển hay ngọc giản nào. Trước khi đọc được thì nàng đã biết rồi. Phải, nó vốn dĩ đã tồn tại ngay trong đầu nàng. Hệt như một ký ức.
Nghe thật lạ lùng. Nàng biết tới một thứ mà mình chưa bao giờ nhìn thấy cũng như chưa bao giờ nghe thấy... Hơn nữa lại còn không chỉ một...
Rốt cuộc thì chúng có ý nghĩa gì? Những ký ức ấy, chúng từ đâu đến?
Và những thứ đã xuất hiện bên trong, chúng có thật là tồn tại ở nhân giới không?
Hay là...
...
Thu xếp tâm tình, cô gái đem nghi hoặc gác lại trong lòng, hướng muội muội mình cười nhẹ, bảo: “Không có, từ nhỏ tới lớn tỷ đều ở đây. Đại lục Thiên Âm tỷ còn chưa ra khỏi thì sao có thể đi đến nhân giới được chứ. Lại nói, kể từ sau đại kiếp nạn tới nay, Đà Lan Giới chúng ta đã xảy ra biến đổi, ngay cả truyền tống một đoạn đường ngắn cũng chẳng thể được thì nói gì đến truyền tống cách giới...”.
“Vậy sao tỷ lại biết mấy đồ vật của nhân giới?”. – Lạc Lâm chưa chịu buông tha, lần nữa truy hỏi.
“Cốc”.
“Ui da!”.
Bất ngờ bị gõ đầu, Lạc Lâm rất không vui kháng nghị: “Tỷ! Sao lại đánh muội?”.
“Ngốc, đáng đánh”.
Chẳng để cho Lạc Lâm kịp lên tiếng, cô gái nhanh miệng: “Muội nghĩ ma tộc chúng ta là những kẻ chỉ biết ru rú ở ma giới thôi sao? Trước khi đại kiếp nạn xảy ra, các vị tổ tiên ma tộc Đà Lan Giới chúng ta cũng đã từng đi sang nhân giới. Những ghi chép về nhân loại, bên trong điển thư, ngọc giản có rất nhiều, đâu cần tỷ phải tự thân đi đến nhân giới mới biết về mấy thứ đồ vật tại thế giới của bọn họ”.
“Ồ, hóa ra tỷ là đọc trong sách mới biết”. – Cuối cùng thì Lạc Lâm cũng “hiểu” ra vấn đề.
...
“Được rồi, chúng ta trở lại câu hỏi lúc nãy đi. Về câu chuyện tỷ vừa kể, ý nghĩa bên trong muội có hiểu không?”.
“Ừm... Muội hiểu nhưng cũng dường như không hiểu”.
Lạc Lâm nói tiếp: “Rõ ràng từ đầu tới cuối, tình tiết diễn biến cái nào muội cũng rõ, cũng biết mà sao nó vẫn cứ mờ mờ mịt mịt ấy”.
“Không cần kỳ quái. Tình yêu là một vấn đề rất phức tạp. Đợi sau này muội lớn lên thì Fh1kC73Z tự khắc sẽ hiểu thôi”.
“Tỷ, vậy tỷ có hiểu không? Tỷ đã yêu ai chưa?”.
“Tỷ sao?”.
Nét mặt cô gái nhất thời hơi đổi, tuy nhiên rất nhanh nó đã trở lại bình thường. Nàng nở nụ cười nhẹ, lắc đầu:
“Tỷ chưa từng yêu, vậy nên đối với tình yêu cũng không phải rõ ràng lắm”.
Đối với câu trả lời này, thú thực thì Lạc Lâm chẳng mấy tin tưởng. Nói thế nào thì tuổi của tỷ tỷ cô bé cũng đâu còn nhỏ nữa a. Rất lớn rồi nha.
“Hẳn là không muốn nói cho mình biết”. – Trong âm thầm, Lạc Lâm đã đưa ra kết luận như vậy.
Được rồi, không nói thì không nói. Mai cô bé lại đi tìm bọn Khúc Khúc, Hỷ Hỷ hỏi thêm vậy. Bản thân cô bé là một người, à không, là một ma nhân rất ham học hỏi a.
Chỉnh lại tư thế nằm cho thoải mái hơn, Lạc Lâm chép miệng, giơ cánh tay bé nhỏ lên, kéo kéo viền ren trên váy áo nơi ngực tỷ tỷ mình, cất tiếng:
“Tỷ, câu chuyện tỷ vừa kể tên là gì vậy? Tỷ vẫn chưa nói”.
“Tình yêu Sói và Cừu”.
...
...
Lạc Lâm hiện đã nằm yên, hai mắt lim dim mơ màng. Cô bé đang dần đi vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ, gió đang nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi hương của những đóa hoa anh đào vừa chớm nở, từng đợt rồi lại từng đợt...
Hòa trong tiếng gió vi vu ấy, những giai điệu du dương êm đềm cũng đang được cất lên, người ngâm thì đương nhiên là cô gái nọ. Nàng hát bằng một thứ ngôn ngữ rất kỳ lạ, chẳng hề giống với bất kỳ loại ngôn ngữ của bộ tộc nào ở ma giới, thậm chí e rằng cả tại nhân giới cũng không ai biết. Trừ duy nhất một người: Ni Na – đồng môn ngày trước của Vương Chi tại Yêu Tông.
Xét ra thì Ni Na và Vương Chi cũng có chút duyên phận. Trong chuyến thí luyện ở Mê Linh Chi Địa năm xưa, hai người đã từng đồng hành, từng phát sinh một ít va chạm. Nhưng chung quy lại thì quan hệ phát triển cũng không tệ, hơn thế nữa, Ni Na đối với Vương Chi dường như còn có chút rung động, có chút yêu thích...
Tiếc rằng... Tất cả hiện chỉ còn là ký ức...
Năm đó, trong chuyến thí luyện Mê Linh Chi Địa nọ, Ni Na đã từng dùng một loại ngôn ngữ lạ lẫm để nói chuyện, hay đúng hơn là để mắng Vương Chi.
“Shit”, “F*ck you”, đấy là mấy câu nàng đã sử dụng trong lúc bị Vương Chi chọc cho tức giận.
Ý nghĩa của mấy từ đó, khỏi phải nói, chúng quả chẳng hay ho gì lắm.
Hiện tại, cô gái cũng đang hát bằng thứ ngôn ngữ ấy. Tất nhiên là nó “văn minh” và “nhã nhặn” hơn nhiều.
Cùng với những ngón tay vỗ nhẹ lên người Lạc Lâm, từ trong miệng nàng, âm điệu cũng lúc trầm lúc bỗng tuôn ra...
“... When I was just a little girl
I asked my mother, what will I be
Will I be pretty, will I be rich
Here"s what she said to me.
Que Sera, Sera,
Whatever will be, will be
The future"s not ours, to see
Que Sera, Sera
What will be, will be...”.
(Dịch: “Khi còn nhỏ, tôi thường hỏi mẹ rằng
Con sẽ trở nên ra sao.
Liệu con có trở thành một cô gái đẹp
Liệu con có giàu có
Và đây là những gì bà trả lời tôi
Que sera sera,
Bất kể điều gì sẽ đến với con
Thì tương lai không phải là thứ mà ta có thể thấy được
Que sera sera,
Cho dù chuyện gì sẽ đến...”).
“When I was young, I fell in love
I asked my sweetheart what lies ahead
Will we have rainbows, day after day
Here"s what my sweetheart said.
Que Sera, Sera,
Whatever will be, will be
The future"s not ours, to see
Que Sera, Sera
What will be, will be”.
( “Rồi khi tôi lớn lên, và biết yêu
Tôi hỏi người yêu tôi rằng, chuyện gì chờ đợi ta phía trước
Liệu chúng ta sẽ hạnh phúc mãi mãi
Và đây là những gì chàng nói
Que sera sera,
Bất kể điều gì sẽ đến
Thì tương lai không phải là thứ mà ta có thể thấy được
Que sera sera,
Cho dù chuyện gì sẽ đến”).
“Now I have children of my own
They ask their mother, what will I be
Will I be handsome, will I be rich
I tell them tenderly.
Que Sera, Sera,
Whatever will be, will be
The future"s not ours, to see
Que Sera, Sera
What will be, will be”.
( “Giờ đây, tôi đã có những đứa con cho riêng mình
Và rồi chúng hỏi tôi, chuyện gì sẽ đến
Liệu chúng có đẹp trai hay không, liệu chúng có giàu
Tôi dịu dàng trả lời chúng rằng
Que sera sera,
Bất kể điều gì sẽ đến
Thì tương lai không phải là thứ mà ta có thể thấy được