Phù Thiên Ký

Chương 339: Buổi sáng thanh bình



Thực tế thì những đốm sáng li ti nọ đã không chỉ bao phủ bên trong không gian đan điền Vương Chi mà còn tràn ra cả bên ngoài nữa. Theo kỳ kinh bát mạch, chúng hòa quyện trong máu, thấm vào da thịt, xương cốt...

Có lẽ bởi do những tác động lên máu thịt, gân cốt đó mà tầng huyết quang bao bọc xung quanh Vương Chi cũng phát sinh thay đổi. Từ sắc nhàn nhạt ban đầu, lúc này nó đã đậm lên trông thấy.

Tiếp đấy, chưa đầy một phút sau, từ bên trong tầng huyết quang, hệt như Linh châu khi nãy, những đốm sáng li ti màu đỏ lại tản mác ra xung quanh. Khác chăng là bây giờ, tốc độ khuếch tán của chúng khá là chậm, hơn nữa cũng chỉ giữ nguyên ở một mức độ mà không hề tăng thêm tí nào.

Lẫn trong nước, trong đất, những đốm sáng li ti nọ lần lượt dung nhập vào hơn bốn mươi bộ thi thể đang nằm ngổn ngang bên trong huyệt mộ... Kỳ lạ thay, sau quá trình ấy, các bộ tử thi bỗng bất ngờ xảy ra dị biến. Máu vốn đã bị đông thành cục nhanh chóng hòa tan, trở về trạng thái lỏng y như máu của người sống. Kế đó, chúng theo các vết thương chảy ra ngoài, toàn bộ đồng loạt hướng về cơ thể Vương Chi rồi được hấp thu vào da thịt hắn.

Cảnh tượng hết sức quỷ dị.

...

...

Sáng hôm sau.

Phủ thành chủ, trong vườn hoa anh đào.

Mặc dù mưa từ lâu đã tạnh nhưng vết tích đêm qua thì vẫn còn lưu lại ở khắp mọi nơi.

Phía dưới, đất thì vẫn đang ướt, vài nơi thậm chí còn đọng thành vũng. Rải rác từ tây sang đông, từ nam sang bắc, không khó để bắt gặp những đóa hoa anh đào rơi rụng. Khỏi cần nghĩ cũng biết chúng là bị trận mưa đêm qua hái xuống.

Trong khi đó thì ở phía trên, vết tích lưu lại còn rõ ràng hơn nữa. Muôn ngàn đóa hoa, hoặc ít hoặc nhiều, gần như đóa nào cũng đều bị ướt. Mưa đã tắm cho chúng. Và bây giờ, dưới những tia nắng đầu tiên, chúng đang thi nhau tự mình hong khô...

Rất nhanh thôi, chúng sẽ càng trở nên đẹp đẽ hơn...

...

“Xào xạc... Xào xạc...”.

“... Xào xạc... Xào xạc...”.

Như hôm qua và hôm kia, những cơn gió trong lành của sớm mai lại nhè nhẹ thổi qua hàng cây anh đào, đem hương hoa bay đi khắp chốn. Và trong số tất cả những nơi chốn mà chúng sẽ ghé qua ấy, căn nhà nhỏ xinh làm từ gỗ Bạch Trầm Hương ở giữa khu vườn chắc chắn là đoạn đường ngắn nhất.

Bên trong căn nhà nhỏ lúc này, Lạc Mai Tiên chẳng biết đã thức dậy từ lúc nào. Nàng hiện đang ngồi ngay trên giường, trên tay là một quyển sách bìa đen khá dày. Cái cách nàng đọc mới chăm chú và cao nhã làm sao. Cứ nhìn gương mặt cùng đôi mắt kia liền biết, không khó để nhận ra rằng nàng đang chìm vào trong thế giới của quyển sách...

Theo thời gian chầm chậm trôi qua, một rồi lại một, những trang sách được lật sang mỗi lúc một nhiều hơn. Cùng với đó, những cơn gió cũng thi nhau mang hương thơm của trăm ngàn đóa anh đào bay vào, mơn man trên mái tóc, váy áo và da thịt nàng... Dẫu vậy, nó cũng chẳng làm ảnh hưởng gì đến Lạc Mai Tiên cả. Dáng vẻ nàng vẫn cứ như thế, từ đầu đến cuối đều hết sức chăm chú, cử chỉ hết sức cao nhã. Quả không thẹn là đại công chúa, không thẹn là một thành viên của hoàng tộc Hồng Uy Thiên Quốc.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại. Hoàng tộc cũng có người này người nọ, không nhất định tất cả đều cao quý, thanh tao giống như Lạc Mai Tiên. Nói đâu cho xa, kẻ đang nằm ngay bên cạnh nàng chính là minh chứng tốt nhất.

Đang nhắc đến đương nhiên là muội muội của Lạc Mai Tiên: Tiểu công chúa Lạc Lâm. Trái với tỷ tỷ mình, cô bé hiện vẫn còn đang say ngủ, đáng nói hơn là bộ dáng nằm ngủ của cô bé... Đầu đúng là vẫn đặt trên gối nhưng tay chân thì mỗi cái một phương, trên miệng lại còn có nước miếng nhiễu ra, trông thật chẳng ra làm sao. Một chút cao nhã cũng khó tìm ra đấy.

Bàn tay năm ngón còn có ngón ngắn ngón dài, thôi thì cứ xem như một ngoại lệ bình thường vậy. Huống hồ cô bé chỉ mới được tám tuổi, vẫn còn rất nhỏ...

...

“Ưm...”.

Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, tiểu công chúa Lạc Lâm cuối cùng cũng cựa mình tỉnh giấc.

Đôi mắt tím mơ màng hé mở, cô bé chớp chớp mấy cái rồi đưa nó nhìn quanh, rất nhanh thì dừng lại trên mình Lạc Mai Tiên.

“Chịu dậy rồi hả?”. – Nhẹ gấp quyển sách lại, Lạc Mai Tiên mỉm cười, hỏi.

“Ưm”.

Lại ngâm thêm một tiếng, Lạc Lâm nhấc đầu lên, nhưng không dậy hẳn mà lại đặt xuống đùi tỷ tỷ mình trong khi hai tay thì vòng qua ôm lấy nàng.

“Còn chưa chịu dậy?”.

Bằng cử chỉ quen thuộc, Lạc Mai Tiên dùng ngón trỏ và ngón giữa của mình kẹp lấy chiếc mũi xinh xắn của muội muội, vừa lắc lư qua lại vừa nói: “Mặt trời lên cao rồi, muội coi chừng bị biến thành Bạch Diễm Trư đấy”.

Biến thành Bạch Diễm Trư?

Trong đầu Lạc Lâm bất giác nhớ lại câu chuyện “Công chúa lười” mà lúc trước tỷ tỷ thường hay kể cho mình. Nội dung thì cũng chẳng nhiều nhặn gì, đại khái nói về một cô công chúa lười biếng xấu tính. Cô công chúa này rất chi là lười, từ nhỏ đến lớn đều chưa một lần thức dậy được vào buổi sáng, bao giờ nàng ta tỉnh giấc cũng là lúc mặt trời đã ngã về hướng tây. Đương nhiên sự lười biếng của nàng không chỉ được thể hiện qua giấc ngủ, trong việc ăn uống đi lại cũng dFohMXHm đều là như thế. Khi ăn thì phải có người gắp sẵn, uống phải có người đưa ly nước kê tận miệng, đi lại thì phải có người khiêng, bồng, bất kể dù đoạn đường chỉ ngắn bằng một sải tay đi chăng nữa...

Theo thời gian, căn bệnh lười của cô công chúa ấy mỗi lúc một thêm trầm trọng, hậu quả là vào một ngày kia, khi nàng thức giấc thì chợt phát hiện ra gương mặt xinh đẹp cùng thân hình gợi cảm của mình đã biến mất tự lúc nào. Thay vào đó, nàng trở thành một con vật tròn tròn, trăng trắng, rất ư là mập mạp.

Và câu chuyện đến đây là kết thúc. Cô công chúa nọ đã biến thành một con Bạch Diễm Trư.

“Ài... Ngày xưa chính là bị mấy câu chuyện thế này lừa gạt a”.

Ngẫm lại quá khứ mà trong lòng Lạc Lâm không khỏi âm thầm cảm thán. Đối với mấy câu chuyện mang tính hù dọa trẻ con ấy, thú thực trước kia cô bé đã khá là e ngại. Mà khi trong lòng e ngại thì khỏi đoán cũng biết là người ta sẽ hành động thế nào. Phải, cô bé đã rất chăm chỉ. Sáng sáng dậy sớm, ngày ngày tu luyện, quả đúng là một hình mẫu đẹp đẽ của ma tộc a.

Biết sao được, cô bé cũng đâu có muốn bị biến thành một con Bạch Diễm Trư tròn tròn, mập mập.

Ngày xưa thì chính là như vậy đấy. Tâm trí đơn thuần, thường xuyên bị lừa gạt...

Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi. Tiểu công chúa Lạc Lâm nay đã lớn rồi nha. Muốn dùng mấy câu chuyện trẻ con kia để lừa gạt cô bé ư?

Thần sắc thản nhiên, Lạc Lâm lười biếng đáp lại tỷ tỷ mình: “Vậy cứ để muội biến thành Bạch Diễm Trư cũng được”.

“Muội chắc chứ?”.

“Ừm”. – Lạc Lâm ngâm khẽ rồi lần nữa nhắm mắt lại.

Thấy bộ dáng muội muội như thế, trên mặt Lạc Mai Tiên nhất thời lộ ra một chút bất đắc dĩ.

“Cái này là do muội nói đấy”.

Do mình nói? Do mình nói thì sao chứ?

Lạc Lâm chẳng buồn nghĩ ngợi, tiếp tục tìm vào giấc ngủ...

...

...

Hai giờ sau.

“Ưm...”.

Sau giấc ngủ bù thêm êm đềm, tiểu công chúa Lạc Lâm rốt cuộc cũng chịu tỉnh dậy. Cô bé há miệng ngáp một hơi rõ dài rồi theo thói quen đưa mắt tìm kiếm thân ảnh tỷ tỷ mình.

“Không có...”.

“Ài... Xem ra tỷ tỷ lại đi xử lý chính sự nữa rồi”.

Ngáp thêm một cái nữa, Lạc Lâm duỗi người, đưa tay dụi mắt.

“Được rồi, tiểu Lạc Lâm mau dậy nào”.

Tự động viên xong, Lạc Lâm cũng nhanh chóng chuyển mình rời khỏi chiếc giường ấm áp.

Liếc nhìn đống chăn đệm lệch xéo trước mặt, cô bé trầm ngâm một đỗi thì tặc lưỡi:

“Chậc, tỷ tỷ thật là hư. Có cái ngủ không mà cũng loạn xà ngầu cả lên”.

Đây rõ ràng là một lời buộc tội hết sức vô lý. Rành rành người mới vừa từ đống chăn đệm kia chui ra là cô bé a.

Tiếc rằng... Bản thân cô bé lại dường như chẳng chịu hiểu. Hoặc có thể là cô bé cố tình không hiểu cũng nên.

“Ài...”.

Nhẹ lắc đầu, Lạc Lâm bắt đầu đem thân ra thu dọn đống bừa bộn trên giường. Chỗ ngủ thì nhất định phải giữ gìn sạch đẹp mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.