Phù Thiên Ký

Chương 344: Hung Danh Tiểu Ma Vương



Chỉ một chữ: “Sợ”.

Hầu hết dân cư sinh sống bên trong Đại La Thành, ai nấy cũng đều rất e ngại tiểu công chúa Lạc Lâm. Có thể nói cô bé chính là vị khách không được hoan nghênh nhất, dù là ở đâu, quán ăn, tiệm đan dược hay là tiệm binh khí, phường vải,...

Chẳng ai thích đồ vật của mình bị người ta vươn tay thản nhiên lấy đi một cách hoàn toàn miễn phí hết!

Trừ bỏ chấp nhận “mất mát” ra thì còn có thể làm gì được nữa?

Từ chối cho đi? Hay là tới tìm cô bé đòi nợ?

Cô bé chính là công chúa a. Hơn nữa bên cạnh lại còn có một vị tỷ tỷ cường hãn là lãnh chủ của cả vùng đất Đại La này, ai mà dám đắc tội chứ. Cách tốt nhất để giảm thiểu thiệt hại là tận lực né tránh, tận lực che giấu mà thôi.

Giống như trường hợp hiện giờ vậy.

Trên con đường lớn từ phủ thành chủ dọc về hướng đông nam, ở đoạn cuối đường, cảnh tượng mua bán vốn dĩ là đang ồn ào náo nhiệt là thế, ấy vậy mà ngay khi có người hô lên “Tiểu ma vương đến!” Thì trong thoáng chốc, từ quán nhỏ cho tới tiệm to, phường lớn, toàn bộ đều vắng tanh vắng ngắt.

Người trốn được thì tận lực trốn, kẻ không đi được thì cũng nhanh chóng tìm chỗ ấn nấp, cảnh tượng phải nói là đủ khác lạ bất thường.

Danh tự tiểu ma vương kia, tại Đại La Thành này nó rất là nổi tiếng, không ai là không biết. Đấy chính là biệt danh của kẻ “ba không một có”: Tiểu công chúa Lạc Lâm a.

Tuy rằng hiện tại tiểu ma vương ăn mặc có phần cổ quái, cả khuôn mặt cũng bị che đi quá nửa, thế nhưng mọi người vẫn rất dễ dàng nhận ra được. Cái thân hình nhỏ nhắn cưỡi trên Thiểm Điện Kim Sí Hổ kia, nó đã trở nên quá đỗi quen thuộc với cư dân ở thành Đại La này rồi...

“Ài... I... I...”.

...

“Ài...”.

Ngồi trên con hổ trắng cao lớn, trong khi nhòm ngó xung quanh, cứ chốc chốc Lạc Lâm lại buông ra một tiếng thở dài ảo não.

“Đại La của ta càng ngày càng hiu hắt tiêu điều a”.

“Cứ mỗi lần ta đi qua đây thì cảnh vật lại càng thêm thưa thớt, càng thêm hoang vắng... Xem ra cuộc sống của mọi người đúng là chẳng tốt gì mấy”.

Mặc dù những lời của cô bé không phải quá lớn nhưng trong số những người đang ẩn nấp vẫn có một số kẻ nghe ra rành mạch, từng câu từng chữ. Thú thực trong lòng bọn họ chỉ muốn hét lên rằng: “Nó hiu hắt tiêu điều tất cả đều là do tiểu ma vương ngươi a!”.

Nghĩ mà xem, mỗi lần tiểu ma vương đi qua, vừa mắt đồ vật nào liền tiện tay lấy đi, đến một mẩu linh thạch cũng không chịu nhả ra, như vậy thử hỏi ai mà dám ở lại mua bán khi có sự hiện diện của cô bé nữa chứ.

May mắn là cô bé không phải ngày nào cũng đi qua đây, nếu không sợ rằng đoạn đường này sẽ thật sự biến thành hiu hắt tiêu điều luôn mất.

Chẳng bàn mà hợp, tất cả mọi người, dù đã trốn đi hay là đang còn ẩn nấp, toàn bộ đều hiện chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là vị tiểu công chúa, tiểu ma vương kia hãy mau mau đi khỏi đây, trả lại cho nơi này một không gian mua bán náo nhiệt.

Khá may, tuy rằng Lạc Lâm không hề nghe được những lời cầu mong nọ nhưng cô bé vẫn đang thực hiện nó. Trái hẳn mọi khi, thay vì la cà quán này sang tiệm nọ thì hôm nay cô bé lại khá “ngoan hiền”, chẳng hề ghé qua chỗ nào cả, một đường đi thẳng qua hết khu mua bán.

Đối với sự bất thường này, nhiều người cảm thấy rất nghi hoặc.

“Hôm nay tại sao tiểu ma vương lại không đánh chủ ý lên người nào thế nhỉ?”. – Từ bên trong một quán ăn lớn, một tên cao đẳng ma tộc thò đầu ra, nhìn theo hướng bóng lưng đang dần khuất hẳn của tiểu công chúa Lạc Lâm, nói.

Rất nhanh, một tên khác cũng thêm vào: “Tiểu ma vương hôm nay đúng là hơi kỳ lạ. Cách ăn mặc cũng khác hẳn mọi ngày”.

“Ngươi nói xem, tiểu ma vương có phải là đang bận làm chuyện xấu gì lớn hơn nên mới bỏ qua chúng ta không? Bộ dáng vừa rồi của tiểu ma vương, ta thấy nó rất mờ ám”. – Lần này lên tiếng là một trung niên thuộc chủng tộc Hắc Ám Địa Tinh.

“Các Tát, ngươi nói cũng có lý. Tiểu ma vương không thể nào bỗng dưng lại tốt tính như vầy. Nhớ hôm trước dù ta đã đóng hẳn cửa tiệm mà vẫn bị tiểu ma vương gọi ra rồi vào lấy đi hết mấy bộ áo lông cao cấp đấy”.

“Hôm đó đâu phải chỉ có ngươi bị. Đan dược của ta cũng bị lấy đi ba bình. Cũng may mà ta nhanh tay đem mấy mặt hàng thượng phẩm cất giấu, nếu không e là cũng đã bị tiểu ma vương đoạt mất rồi”.

...

Cứ như vậy, mỗi người ta một câu ngươi một câu, tất cả lại bắt đầu đem các “chiến tích” của tiểu ma vương ra kể. Vô hình trung, điều này lại góp phần nâng cao thêm “uy danh” của cô bé.

Lại nói, đối với sự “ngoan hiền” đột xuất hôm nay của tiểu ma vương, chẳng một ai là tin tưởng, mọi người đều cho rằng cô bé đang sắp thực hiện một ý đồ xấu xa nào đó. Cái này gọi là nhân phẩm tác động nhận thức a.

...

...

Tại một góc thành phía đông nam, hơi khác biệt với dân cư vùng lân cận, có một căn nhà khá lớn, trước cửa luôn thường trực bốn tên hộ vệ thân mặc giáp đen kim loại đứng canh gác, vừa nhìn liền biết là nơi ở của người quyền thế.

Ngay lối ra vào có treo một tấm bảng, bên trên đề hai chữ kim sắc, nét bút phóng khoáng mạnh mẽ: “Thác Phủ”. Như vậy điều này cũng đồng nghĩa rằng chủ nhân của nơi đây mang họ Thác. Mà họ Thác ở Đại La Thành chỉ có một nhà, chính là Huyết Lâu tộc Thác Bất Thế.

Trước Thác Phủ hiện giờ đang có một vị khách vừa ghé qua. Vị khách này khá là nhỏ nhắn, bảy hoặc tám tuổi là cùng, toàn thân được bao bọc trong một bộ áo choàng màu đen kín mít, dưới mông là một con hổ lông trắng cánh vàng, dáng vẻ cực kỳ oai vệ.

Vốn đang đứng nghiêm canh giữ, bốn tên hộ vệ vừa nhìn thấy vị khách nọ thì không nói hai lời, lập tức nhanh chóng đem đầu cúi thấp, đồng thanh cất tiếng:

“Tiểu công chúa”.

Một bộ ta không biết các ngươi, tiểu công chúa Lạc Lâm cưỡi bạch hổ thong thả lướt qua bốn người hộ vệ, tiến thẳng vào trong.

...

Cùng lúc, tại một góc nhỏ bên trong Thác Phủ.

Chỗ này VPfA9y9 là một bãi đất trống, trong bán kính năm mươi thước chẳng có cây cối hay là kiến trúc nào. Có, chỉ là những vật dụng dùng để rèn luyện, tu tập. Ví như kiếm, cung, đao, thương, bao đá, cộc gỗ,..., loại nào cũng có, to nhỏ đủ cỡ.

Trong bãi đất hiện có ba người, hai lớn một nhỏ, toàn bộ đều là nữ tính. Lớn thì khoảng tầm mười chín, hai mươi, gương mặt ưa nhìn, chỉ có điều tổng thể so với nhân loại thì hơi bất đồng. Sau mông các nàng mọc ra một chiếc đuôi màu đen, trên lưng thì có một đôi cánh bằng xương màu trắng, đúng là hình dạng tiêu chuẩn của Miên Cốt tộc – một chủng tộc cấp bậc trung đẳng của ma giới. Y phục trên mình các nàng cũng không có gì đặc biệt, chất liệu vải vóc rất bình thường, là loại cấp thấp phổ thông ở Đại La Thành này. Từ kiểu dáng cho đến màu sắc, chúng đều giống hệt như nhau, nhìn qua liền đoán được thân phận tì nữ.

Còn về người nhỏ, đấy là một tiểu cô nương, xem dáng vẻ thì khoảng tầm mười một hoặc mười hai tuổi gì đấy. Không giống hai cô gái Miên Cốt tộc kia, y phục trên người cô bé thuộc vào loại thượng hạng; Tuy nhiên, nó lại chẳng phải may từ tơ lụa gì, vật liệu làm nên nó là da của ma thú. Thứ cô bé đang mặc trên người là một bộ bì giáp tương đối bạo lộ, từ dưới ngực xuống tới thắt lưng và từ nửa đùi dưới xuống hết bàn chân hoàn toàn trống không, toàn bộ da thịt đều lộ hết ra ngoài.

Trừ bỏ quần áo ra thì hình dạng tiểu cô nương cũng “dễ nhìn” hơn hai tì nữ Miên Cốt tộc nhiều. Cô bé chẳng có cái đuôi hay là chiếc cánh nào, từ đầu tới chân đều tương tự với nhân loại. Khác chăng là mái tóc cô bé, nó có màu hồng, rất bắt mắt. Ngoài ra thì con ngơi màu đỏ ở hai mắt cũng là một điểm khác biệt làm người chú ý...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.