Phù Thiên Ký

Chương 355: Thú vật (2)



“Ư... Ư...”.

“Bẩn thỉu”. – Mắt nhìn chằm Vương Chi, Lạc Mai Tiên cất giọng lạnh lùng.

Đưa cánh tay còn lại hướng về miệng hắn, nàng bóp mạnh, đoạn nói: “Ngươi là dùng thứ bẩn thỉu này để tổn thương muội muội ta đúng không?”.

Lời vừa dứt cũng là lúc nàng buông miệng hắn ra, nhưng thay vì hạ xuống thì cánh tay nàng lại được giơ lên, tiếp đó thì giáng thẳng vào mặt hắn một cái tát vang dội.

“Chát!”.

‘Ư ư...”.

Dường như bị đau, Vương Chi lại lần nữa ra sức vùng vẫy. Nhưng... Vẫn chỉ vô ích. Hắn làm gì có khả năng thoát ra được.

“Thế nào? Muốn ta thả ngươi ra ư?”.

Dừng một chút, Lạc Mai Tiên nói tiếp: “Được. Sẽ như ngươi muốn”.

Những lời nàng nói cũng không phải châm chọc hay bỡn cợt mà hoàn toàn là thật. Bằng chứng là cánh tay đang bóp chặt cổ Vương Chi của nàng đã vừa mới buông ra.

“Sột soạt...”.

Ngay khi lấy lại tự do, Vương Chi chẳng nói chẳng rằng, lập tức lùi lại phía sau, cố kéo giãn khoàng cách với Lạc Mai Tiên.

Trông thấy bộ dạng hoảng hốt của hắn như vậy, Lạc Mai Tiên liền nhếch môi cười lạnh: “Biết sợ rồi sao, đồ thú hoang”.

“Yên tâm, ta sẽ dành cho ngươi đãi ngộ mà ngươi xứng đáng được nhận ngay thôi”.

Nói đoạn, từ bên trong không gian giới chỉ, nàng lấy ra một sợi xích nhỏ màu đen, đưa lên miệng thổi nhẹ.

“Phù...”.

Tức khắc, vốn chỉ dài chưa đến ba thước, sợi xích nọ liền biến to lên, vươn ra gấp sáu lần có dư.

Tay đung đưa sợi xích đen tuyền, Lạc Mai Tiên vừa tiến lại gần Vương Chi vừa nói:

“Thú hoang, đến đây nào”.

“Grừ... Rừ... Grừ...”.

Cảm nhận được nguy hiểm cận kề, Vương Chi vốn hoảng hốt nay lại càng thêm sợ hãi. Cùng với mỗi bước chân của Lạc Mai Tiên, hắn cũng chuyển hướng thụt lùi. Bộ dáng của hắn bây giờ thật sự là rất kỳ lạ, so với người thì hắn lại có phần giống thú hơn. Nhất là những âm thanh phát ra từ miệng hắn, nó chẳng khác chút nào cả.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với hắn? Vương Chi hiện tại liệu có còn là Vương Chi nữa không?

Thật khó để khẳng định điều gì.

...

Sau một hồi sợ hãi ngó chừng Lạc Mai Tiên, cũng chẳng rõ là vô tình hay cố ý, Vương Chi đã di chuyển đến rất gần cánh cửa phòng giam vốn đã được mở sẵn lúc nãy. Kế đấy thì “soạt” một tiếng, cả người hắn phóng thẳng ra ngoài.

Nhưng thật không may, hắn còn chưa kịp đứng thẳng người dậy để chạy đi thì cổ lại một lần nữa bị siết chặt, tuy nhiên lần này, thay vì bàn tay Lạc Mai Tiên thì thứ đang bóp nghẹn hắn lại là sợi xích màu đen của nàng.

“Chưa được ta cho phép, ngươi có thể ra khỏi đây sao?”.

Một cách đột ngột, Lạc Mai Tiên gia tăng lực đạo đem sợi xích trong tay giật mạnh về bên trái.

Kết quả là cả người Vương Chi cũng lập tức bị kéo nghiêng rồi va thẳng luôn vào vách tường còn cứng rắn hơn cương thiết.

“Bịch”.

“Grừ...”.

“Xem ra bọn chúng nói không sai, thần trí của ngươi quả là có vấn đề”. – Đôi mắt hơi híp lại, Lạc Mai vHQEMFt Tiên nhận xét, đối tượng thì hiển nhiên là kẻ đang co mình trước mặt nàng: Vương Chi.

Theo báo cáo của thuộc hạ cùng những gì quan sát được từ nãy giờ, nàng tin tưởng vào nhận định ấy. Nếu là người bình thường thì không thể nào có phản ứng như thế được. Kẻ trước mặt nàng rõ ràng là tràn đầy dã tính, hành động chủ yếu dựa vào bản năng nhiều hơn là ý thức. So với người thì hắn không nghi ngờ là giống với một con thú hơn.

Trầm ngâm trong chốc lát, Lạc Mai Tiên chợt bật cười:

“Cũng chẳng quan trọng. Dù ngươi là người hay là thú, tỉnh táo hay điên loạn thì lát nữa đều sẽ biến thành một dạng cả thôi”.

“Nhưng... Đấy là chuyện của lát nữa, còn bây giờ, ta có ‘lễ vật’ dành tặng cho ngươi đây”.

Tiếng cuối cùng vừa dứt cũng là lúc sợi xích trong tay Lạc Mai Tiên được giơ lên, để rồi sau đó...

“Chát!”.

... Nó giáng thẳng vào người Vương Chi.

Tuy rằng đòn đánh của nàng rất đỗi nhẹ nhàng, ngay đến một chút linh lực cũng không dùng tới nhưng khi vừa chạm vào thân thể Vương Chi thì liền khiến hắn phải hét lên đầy đau đớn. Thế là ngay lập tức, hắn nép sát vào vách tường, cuống quýt lẩn trổn.

Nhưng, hắn có thể trốn được ở đâu trong phòng giam ẩm ướt chật hẹp này đây? Lùi một bước, dù thật sự có đường đi thì lại thế nào? Lạc Mai Tiên há sẽ trơ mắt đứng nhìn hắn bỏ trốn ư?

Chắc chắn không. Nàng đang muốn trừng phạt Vương Chi thì lý nào lại để hắn chạy thoát được.

“Xem ngươi kìa, xem ngươi kìa. Chỉ một roi mà đã không chịu được rồi sao? Ngươi cũng đừng làm ta thất vọng như vậy chứ”.

Lạc Mai Tiên nhè nhẹ lắc đầu, bảo: “Thú hoang, chúng ta... Tiếp tục nào”.

“Chát!”.

Và như thế, sợi xích nọ lại tiếp tục đánh lên mình Vương Chi. Có điều lần này, thay vì gián đoạn thì đòn roi được đánh ra liên tục. Một roi rồi lại một roi, một đòn rồi lại một đòn, cánh tay Lạc Mai Tiên cứ vung lên rồi hạ xuống, hết qua trái rồi đến qua phải, chẳng mấy chốc đã đem cả người Vương Chi đánh hết từ trên xuống dưới. Nào mặt, nào cổ, nào mình mẩy, tay chân, toàn bộ đều không bỏ sót chỗ nào.

Theo những dấu vết hằn in lên da thịt mỗi lúc một nhiều, tiếng la hét của Vương Chi cũng mỗi lúc mỗi trở nên thảm thiết hơn, thống khổ hơn... Hắn bị đánh đến bò, đánh đến lết, thậm chí đến nước mắt cũng đã chảy dài trên mặt. Hắn đây là đau quá mà khóc, đau quá mà kêu gào...

Đáng thương, đấy có lẽ là hai từ nên dành cho hắn vào lúc này.

Thế nhưng... Ai sẽ đồng cảm, sẽ thương hại hắn đây?

Duy nhất đang có mặt trong phòng giam chỉ có mỗi mình Lạc Mai Tiên, và nàng thì tuyệt đối không phải hạng nữ nhân yếu đuối dễ mềm lòng.

Bất kể nước mắt Vương Chi có chảy, tiếng rên la có đứt quãng thì nó cũng chẳng thể nào thay đổi được suy nghĩ của Lạc Mai Tiên. Điều duy nhất mà nàng bị nó tác động chỉ đơn giản gói gọn trong một thứ cảm xúc gọi là “vui vẻ”.

Phải, Lạc Mai Tiên nàng đang cảm thấy khá vui. Thú thật thì hôm nay là lần đầu tiên nàng tra tấn người khác thế này. Trước đây, hình phạt trực tiếp từ nàng rất nhanh gọn, đại đa số đều là một đao đoạt mạng, nếu không thì cũng là một kiếm phế bỏ, địch nhân hay hạ nhân thì đều như vậy cả.

Tất nhiên, trong nhiều năm tranh đấu của mình, vốn từng là thủ lĩnh của Ám Dạ Quân Đoàn, thủ đoạn của nàng sẽ không chỉ có bấy nhiêu. Số hình phạt mà nàng từng áp dụng có rất nhiều, nhưng những khi ấy, việc của nàng là hạ lệnh, về phần thực thi là do thuộc hạ làm. Dẫu sao Lạc Mai Tiên nàng đường đường cũng là đại công chúa của đế quốc, thân phận cao quý, hà tất phải vì mấy tên tội nhân mà tự làm bẩn tay mình. Trực tiếp tra tấn người khác như hôm nay, đích thị là lần đầu tiên của nàng. Chẳng ngoa khi bảo rằng Vương Chi – kẻ đang bị tra tấn – đã làm được một chuyện mà trước nay chưa từng có ai làm được. Hắn đã khiến cho Lạc Mai Tiên phải “hạ mình” đi làm công việc của hạ nhân.

Mặc dù đáng “vinh hạnh” là vậy nhưng Vương Chi lại không làm sao cảm nhận được. Một chút cũng không. Hiện giờ, chạy khắp làn da thớ thịt hắn chỉ có đau đớn, choáng ngợp tâm trí hắn chỉ có hoảng loạn, ý niệm duy nhất của hắn chỉ có trốn chạy...

Hắn muốn tránh xa khỏi kẻ đang đánh đập mình. Hắn sợ nàng. Hắn sợ sợi xích trong tay nàng, những đòn roi lạnh lùng tàn nhẫn ấy...

Tất cả những điều đó, từ dáng vẻ đáng thương cho đến tâm tư của Vương Chi, Lạc Mai Tiên đều thấy được, đều hiểu được, rất rõ nữa là khác. Tuy nhiên, thay vì đồng cảm, thay vì thương hại thì nàng lại thấy dễ chịu, lại thấy vui vẻ, nhất là khi nghe cái thứ âm điệu mà chẳng biết là rên rỉ hay là than khóc phát ra từ miệng của kẻ bị nàng tra tấn kia.

“Chát! Chát!...”.

“Chát! Chát!...”.

Cùng với máu me ướt đẫm, da thịt bầm nát, Vương Chi mỗi lúc một thêm hoảng loạn. Chẳng mấy chốc, thần trí hắn đã hoàn toàn bị mất kiểm soát...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.