“Nếu là vì chuyện này thì tỷ nghĩ là muội không cần buồn nữa đâu”.
Nói đoạn, trước ánh mắt ngờ vực của Lạc Lâm, Lạc Mai Tiên chìa tay ra, một chiếc hộp chẳng rõ từ bao giờ đã xuất hiện giữa lòng bàn tay nàng.
“Tỷ, cái gì vậy?”.
“Mở ra xem đi”.
Mang theo chút hiếu kỳ, Lạc Lâm vươn tay cầm lấy chiếc hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo, chậm rãi đem nắp hộp mở ra.
Chưa nhìn chưa biết, vừa nhìn liền khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô bé biến đổi ngay, nói là quay ngoắt một trăm tám mươi độ thật cũng không quá.
Bên trong hộp là một con vật nho nhỏ với làn da màu lam nhạt, dài tầm ngón út, trên đầu có ba đường uốn lượn bé tí màu vàng tựa như sóng biển.
Đối với con vật này, Lạc Lâm cũng chẳng xa lạ gì. Trước đây cô bé đã từng có dịp ngó qua vài lần. Bích Hải Thiên Ma Tằm, đấy chính là tên của nó.
Hai mắt mở to, Lạc Lâm lắp bắp: “Tỷ, đây là... Nó là Bích Hải... Bích Hải Thiên Ma Tằm...”.
“Ừ, đích thị là Bích Hải Thiên Ma Tằm. Tặng cho muội đấy”.
“Ực”.
Hết nhìn con vật nho nhỏ bên trong chiếc hộp rồi lại nhìn gương mặt Lạc Mai Tiên, Lạc Lâm không dám tin hỏi lại: “Tỷ tặng muội Bích Hải Thiên Ma Tằm? Tỷ nói thật?”.
Cô bé cảm thấy niềm vui này đến quá bất ngờ đi. Bích Hải Thiên Ma Tằm, là Bích Hải Thiên Ma Tằm đó!
Cái con vật màu lam be bé nho nhỏ này so với bảo bối Ngân Tuyến Tằm đã chết của cô bé còn muốn trân quý hơn rất rất nhiều, đôi bên căn bản là chẳng cùng cấp bậc để mà so bì. Nếu như Ngân Tuyến Tằm thuộc vào hàng ngũ ma thú cao đẳng thì Bích Hải Thiên Ma Tằm lại là đại ma thú, thực lực khi trưởng thành của hai loài chênh nhau vô cùng lớn. Đáng kể nhất là tư chất và thiên phú thần thông, ở những phương diện này, Ngân Tuyền Tằm dù có thúc ngựa mấy con đường cũng không thể nào đuổi kịp một đại ma thú như Bích Hải Thiên Ma Tằm.
Lại nói, con Bích Hải Thiên Ma Tằm này, trước giờ nó vẫn ở bên người tỷ tỷ, được tỷ tỷ vô cùng yêu quý. Đối với nó, cô bé mặc dù có đánh chủ ý lên nhưng cuối cùng vẫn chỉ đành bỏ qua. Dĩ nhiên trước khi từ bỏ thì cô bé cũng đã từng cố gắng năn nỉ ỉ ôi. Nói sao thì cũng là đại ma thú hiếm có nha, không động lòng thế nào cho được... Đáng tiếc, bất kể cô bé có trang đáng thương bao nhiêu thì kết quả nhận về đều chỉ có một: Một cái lắc đầu từ chối.
Một quãng thời gian rồi cô bé đã từ bỏ, chẳng còn tơ tưởng gì đến Bích Hải Thiên Ma Tằm nữa. Đòi mãi không được thì tốt nhất là quên đi cho đỡ nặng đầu...
Ai mà ngờ được, vốn đã an phận rồi, hôm nay tự dưng tỷ tỷ lại đem cái con vật be bé nho nhỏ mà bản thân từng mơ ước kia ra rồi bảo là tặng cho mình...
Lạc Lâm cảm thấy chuyện này quá thiếu chân thật, cứ như thể cô bé đang nằm mơ vậy.
Có điều, đấy lại không phải giấc mơ mà hoàn toàn là sự thật. Đang ngồi kế bên cô bé, Lạc Mai Tiên đã vừa lên tiếng xác nhận:
“Ừ, là thật. Kể từ bây giờ con Bích Hải Thiên Ma Tằm này chính là của muội”.
Có được lời xác nhận của Lạc Mai Tiên, Lạc Lâm lúc này mới triệt để tin tưởng. Thần tình kích động trông thấy, cô bé xoay người hôn lên má tỷ tỷ mình một cái rõ kêu, vui sướng reo lên:
“Tỷ tỷ vạn tuế!”.
“Tỷ tỷ là người xinh đẹp đáng yêu nhất!”.
“Chụt!”.
Hôn thêm một cái nữa, Lạc Lâm nhanh chóng bật người dậy, kế đấy thì nhảy luôn xuống giường, tay chẳng biết từ lúc nào đã đem Bích Hải Thiên Ma Tằm lấy ra, vừa tung hứng vừa hô:
“Bảo bối vạn tuế! Ma Tằm vạn tuế!...”.
...
Giờ phút này tâm tình của cô bé rất tốt. Cô bé rất vui. Một thứ vốn tưởng sẽ không bao giờ có được vậy mà chớp mắt một cái, sau một giấc ngủ thì đã nắm gọn trong tay, chuyện như thế sao không vui cho được chứ.
Bích Hải Thiên Ma Tằm đâu phải đồ vật tầm thường, khi trưởng thành thực lực của nó sẽ rất cao, đạt tới cảnh giới Thiên hà đấy. Chưa hết, khác với Ngân Tuyến Tằm, Bích Hải Thiên Ma Tằm sau khi trưởng thành thì sẽ trải qua quá trình hóa kén, thời điểm phá kén chui ra diện mạo sẽ hoàn toàn thay đổi, biến thành Bích Hải Thiên Ma Điệp, thực lực tăng lên rất nhiếu. Sau đó, nếu Bích Hải Thiên Ma Điệp tiếp tục tu luyện nữa thì rất nhanh nó lại lột xác, nhất cử đột phá cảnh giới Linh anh, hóa thành nhân hình... Nói cách khác, sở hữu Bích Hải Thiên Ma Tằm cũng tức đồng nghĩa đang nắm giữ một vị chân nhân cảnh trong tương lai, lợi ích là vô cùng lớn...
Tuy rằng Lạc Lâm chẳng bận tâm gì đến việc xây dựng thế lực, càng không nghĩ tranh đua quyền lực cái gì, thế nhưng nếu ngày sau có một hai tên thuộc hạ là chân nhân cảnh theo hầu thì... Cô bé cũng rất sẵn lòng dang tay đón nhận nha. Thử tưởng tượng xem, có một hai tên chân nhân cảnh đi theo hầu thì khi xuất hiện trước mọi người sẽ là cỡ nào uy phong, cỡ nào có “thân phận”. Dám cá sẽ rất được chú ý a.
Mới thoáng hình dung viễn cảnh tương lai thôi cũng đã đủ khiến Lạc Lâm cười đến toe toét rồi. Cô bé càng nghĩ thì trong dạ càng vui vẻ, mà càng vui vẻ thì cô bé càng mạnh tay tung hứng.
Chỉ tội cho Bích Hải Thiên Ma Tằm, vừa mới được “chuyển nhượng”, còn chưa nhận được một chút ân huệ nào từ chủ nhân mới thì đã bị đem ra giày vò rồi. Mặc dù việc bị tung hứng chẳng gây đau đớn gì, thế nhưng cứ bay lên hạ xuống, cuộn tròn giữa không trung, một hai lần còn được chứ lặp đi lặp lại mãi như cái cách Lạc Lâm đang làm, nó quả thật rất khó chịu, rất ức chế đấy.
Thế là một kết quả tất yếu xảy ra: Bích Hải Thiên Ma Tằm lên tiếng kháng nghị. Tất nhiên không phải là lời nói thực sự, với tình trạng hiện tại thì nó vẫn chưa nói được. Thay vì nói, nó dùng hành động để biểu lộ cảm xúc bất mãn của mình. Chẳng biết là ở lần bị tung cao thứ mấy, ba đường sóng lượn vàng kim trên đầu nó bỗng sáng lên, tiếp đó thì từ trong chiếc miệng bé tí, nó phun ra một sợi tơ màu orXnSQe vàng, nhắm thẳng về phía vị chủ nhân mới bên dưới của mình “tấn công”.
Tốc độ phóng tơ của Bích Hải Thiên Ma Tằm không thể không nói là cực kỳ nhanh, chỉ trong nháy mắt đã chạm vào mục tiêu, khi nạn nhân còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tơ vàng của nó quấn quanh người rồi.
Trước sự tấn công bất ngờ này, Lạc Lâm theo bản năng la lên một tiếng, vội vàng phản ứng. Nhưng là, thân thể cô bé chỉ vừa mới động đậy thì cả người đã lập tức ngã lăn ra sàn nhà ngay.
“A a a...!”.
Thần sắc khẩn trương thấy rõ, Lạc Lâm cấp tốc điều động linh lực hòng phá tan sự trói buộc từ sợi tơ của Bích Hải Thiên Ma Tằm. Đáng tiếc, bất kể cô bé có cố gắng thế nào thì hết thảy đều vô ích. Sợi tơ vàng óng đang quấn quanh người cô bé dù rất mỏng manh nhưng lại cực kỳ bền chắc, mặc cho cô bé có phát ra bao nhiêu linh lực thì đều chỉ như dã tràng xe cát biến đông.
“Tỷ! Mau cứu muội!”.
Ngồi trên giường, Lạc Mai Tiên khẽ lắc đầu, đưa tay phẩy nhẹ một cái. Gần như tức thì, sợi tơ bền chắc mà Lạc Lâm dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể cởi ra kia liền nới lỏng rồi bay vào tay nàng.
Được trả tự do, Lạc Lâm nhanh chóng bật người dậy, chạy lại bên cạnh tỷ tỷ, ngón tay nhỏ nhắn chỉ về Bích Hải Thiên Ma Tằm hiện đang bám trên trần nhà, tố cáo:
“Tỷ! Nó ức hiếp muội!”.
“Là nó ức hiếp muội sao?”.
Lạc Mai Tiên không cho là phải: “Thế nhưng theo tỷ thấy thì chính muội mới là người ức hiếp nó trước a”.