Lúc Phù Lạc ba người đi đến trước mặt Long hiên đế, hàn quang trong mắt hắn chợt lóe, ánh mắt thâm trầm rất nhiều.
Long hiên đế đương nhiên cũng mặc một bộ trang phục địa phương, áo choàng màu tím, hai sườn xẻ tà, lộ ra ống quần màu trắng, búi tóc bằng đồng khảm tơ vàng chính giữa, rất có phong vị của nước khác. Trên chân là giầy rơm, nhưng với vẻ lãnh khốc tuấn dật của hắn,dù thế nào cũng thấy có chút không hợp. Phù Lạc "phụt" cười một tiếng, nếu có máy ảnh để chụp được cảnh này thì hay quá, trông Long hiên đế thật buồn cười.
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Long hiên đế cũng chợt hiện lên một tia xấu hổ, hắn không có cách nào nhập gia tùy tục. Nhưng đến thánh địa của Gia Nhung tộc, bất luận là ở nơi đâu, mọi người cũng phải mặc trang phục địa phương.
Bích Ngô đeo khăn che mặt lên cho Phù Lạc, đoàn người đi xuống lầu, chuẩn bị dùng bữa. Nàng vừa nghĩ tới việc “Nhĩ tát tiết” sắp bắt đầu là cảm thấy hưng phấn
Cái gọi là Mỹ nhân cốc thật ra là một nơi để luận đàn những vấn đề quan trọng, những thương nhân thức thời sớm đã ở trong cốc tạo thành một khu phố, mở đủ các loại cửa hàng.
Phù Lạc sớm đã bị mùi mĩ vị bay trên đường hấp dẫn, nên khi ngồi ở bàn ăn cứ cảm thấy ngứa ngáy tay chân, ăn cơm rất ít. Khó khăn lắm mới thoát khỏi bầu không khí áp lực để ăn xong bữa cơm. Cùng Long hiên đế dùng bữa có thể không áp lực sao, không được nói chuyện, tư thế luôn luôn phải tao nhã, phát mệt.
"Gia, ta cùng Bích Ngô Làm Ảnh muốn đi dạo phố." Phù Lạc cố lấy dũng khí nói.
Trong mắt Long hiên đế vẫn là Bích Ngô Làm Ảnh đang ở sau lưng Phù Lạc mãnh lực lắc đầu, tỏ vẻ không phải chúng ta muốn đi.
Hắn gật gật đầu, Phù Lạc như lấy được đại xá.
Nàng mỗi tay kéo một người, như hoa hồ điệp vui tươi chạy ra bên ngoài, còn lại Long hiên đế ba người vẫn ngồi ở một gian trà phô trên lầu hai, nhấm nháp mùi vị khác biệt của “Nhĩ Tát Trà’.
Phù Lạc vui vẻ chạy tới một cửa hàng bán thịt nướng ở phía trước, ở đó đã chật ních người, tuy chưa nhìn thấy, nhưng bằng hương vị, Phù Lạc cảm thấy thật sự rất giống mùi thịt dê xiên nướng Tân Cương a, đầu lưỡi không an phận liếm liếm miệng.
Hai tay hơi dùng sức, linh hoạt chen vào giữa hai người, việc này đối với người hay ăn quán ven đường như nàng mà nói không phải khó, ai bảo thân hình nàng nhỏ nhắn chứ. Miệng kêu ầm ĩ: "Thực xin lỗi, xin cho ta qua."
Rất nhanh đã lên trước đầu tiên: "Cho hai mươi xiên". Phù Lạc giơ bàn tay năm ngón, vì lo lão bản không nghe kĩ, sợ người nướng thịt….bận quá nhìn không thấy
Lão bản thấy lạ, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của thanh âm ngọt ngào này, hai mươi xiên, ăn được hết sao?
"Mỗi người chỉ được mua năm xiên." Lão bản cũng thực lạnh lùng a.
Phù Lạc ngã nhào xuống đất, này,lão bản này thử đến hiện đại xem. Mua có giới hạn sao, người ta trên thương trường rao bán hạn chế đều là vì hấp dẫn nhiều con cá ngốc hơn, lão bản này lại dám bắt người ta mua có giới hạn, thật sự là mua có giới hạn đó.
"Được, lấy năm xiên trước." Phù Lạc thỏa hiệp.
Qua một lúc lâu sau, Bích Ngô Làm Ảnh mới chạy tới nơi, trên đầu còn dính đầy khói bụi
"Phu nhân ~~" Làm Ảnh thầm oán còn chưa kịp nói thành lời, chợt nghe thanh âm còn to hơn cả tiếng xôn xao của Phù Lạc: "Lại thêm mười xiên nữa."Phù Lạc đẩy Bích Ngô Làm Ảnh đến trước mặt lão bản, tỏ vẻ đây là người của nàng.
Cuối cùng Phù Lạc cười tươi như hoa nở, cầm mười lăm xiên thịt nướng từ chỗ Bích Ngô Làm Ảnh, lách ra khỏi đám người.
Đi đến trên một bãi cỏ, Phù Lạc "xoạt" tháo hạ khăn che mặt, hai tay không ngừng ăn
"Phu nhân, cái khăn che mặt này không thể tháo." Bích Ngô nói.
"Ai nha, ngươi nhìn các cô nương nơi này xem, người nào người nấy đều trong trẻo như nước, mang theo cái khăn che mặt kia mới gọi là cổ quái đó, hơn nữa mang theo nó, thì làm sao ăn thoải mái được."
Bích Ngô thực hoài nghi nữ tử trước mắt cùng vị phi trong cung kia liệu có phải là một người hay không?
Phù Lạc rất nhanh đã ăn hết năm xiên của mình, sau đó nhìn Làm Ảnh tỏ ý khi dễ: "Ngươi vóc dáng nhỏ như vậy, nhất định ăn không hết ha, không bằng ta giúp ngươi ăn mấy xiên nhé."
Kết quả “mấy” xiên ở đây là “bốn” xiên, cũng may vẫn còn lương tâm để lại cho nàng ta một xiên, Bích Ngô đương nhiên cũng phải cống hiến.
Mùi thơm tự nhiên quá, hạt tiêu cũng thơm quá, trời ạ, thịt xiên nướng, thật làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Phù Lạc ăn xong, đem năm ngón tay liếm láp cẩn thận xong rồi không nói, hơn nữa lúc bắt tay cũng có thể ngửi thấy, cái mùi hương kia a!
Muốn hỏi sao nàng không ăn chay ư? Sau khi trải qua lãnh cung cùng cuộc sống hoán đổi thân xác, nàng sớm đã thích ăn thịt rồi.
Bích Ngô Làm Ảnh tuy rằng cảm thấy thịt xiên kia ăn cũng rất ngon, nhưng ăn sơn trân hải vị, mỹ vị, những món ăn quý hiếm, chủ tử cũng không hề tranh phần như vậy mà
Các nàng nào biết rằng xiên thịt kia gợi lên nỗi lưu luyến cố hương của Phù Lạc
Vì nhìn Phù Lạc có vẻ thông minh đến độ như đang mưu tính gì đó, nên làm thế nào lão bản khô khan cũng không chịu bán thêm xiên thịt, nàng tức giận đến mức dậm chân. Người ta vốn muốn cho thật nhiều người đến ăn mỹ vị này, muốn khai hỏa tuyên truyền, ngươi còn từ chối, thật đúng là cung không đủ cầu. Nhìn trữ hàng càng ngày càng ít, Phù Lạc không thể kiên nhẫn.
Trở lại bên cạnh Long hiên đế
"Về phòng đi." Long hiên đế lãnh khốc nói.
"Gia ~" Phù Lạc tiến lên bắt lấy tay hắn, "Trên đường có một cửa hàng thịt nướng rất ngon, đáng tiếc cái lão bản kia chỉ bán cho mỗi người năm xiên." Nói xong còn mấp máy miệng, ý do chưa liếm hết ở bên môi, con ngươi của Long hiên đế lóe ra lên ánh tím quang mang.
"Gia, bảo quản gia và hắc y đi mua thêm mười xiên đi." Phù Lạc làm nũng dường như ôm trọn lấy tay Long hiên đế. Sức mạnh của đồ ăn quả nhiên là cường đại
"Liên Tinh." Long hiên đế sửa lại, Phù Lạc ngây ra năm giây mới phản ứng, hắn gọi hắc y soái ca kia là Liên Tinh, là “đệ đệ” của Yêu nguyệt cung chủ ư?
"Ngon lắm sao?" Long hiên đế chớp mi.
"Thật sự rất ngon đó." Phù Lạc ý bảo Bích Ngô Làm Ảnh, hai người khẽ gật đầu, làm khá vậy, không thể để cho Long hiên đế soi mói kia có cơ hội nói không ngon
Phù Lạc thấy khả năng thuyết phục của hai người các nàng không đủ, bèn đưa bàn tay như hiến vật quý tới trước mũi Long hiên đế: "Có phải rất thơm không?"
Long hiên đế chán ghét gạt ra, Vạn quản gia lập tức lấy chiếc khăn trắng muốt cho hắn chà lau cánh tay.
Phù Lạc lại thầm hô to, xã hội phong kiến độc ác, lão bản độc ác.
"Gia ~" âm cuối kéo dài,nàng thực ủy khuất nhìn Long hiên đế.
Hắn nhíu nhíu mày: "Đi thôi."
Phù Lạc hoan hô một tiếng, buông tay Long hiên đế chạy đi, kiếm thêm năm xiên nữa cũng được.
Lúc này đây đang dễ dàng chen lách giữa hai người, nàng, căn bản không thấy được những người chung quanh Long hiên đế bị văng ra giống như điện giật.
"Lão bản, mười lăm xiên."
Lão bản kia thực không kiên nhẫn nhìn nơi phát ra thanh âm này, không có cách đâu, ai bảo nàng năm lần bảy lượt muốn lừa gạt mua xiên thịt chứ
Đang muốn phản bác, nói số lượng.
Đã thấy Phù Lạc khoa trương nắm lấy tay Long hiên đế, cùng Vạn Toàn bên cạnh đang chờ phía trước trong không khí (nhất họa)
Phù Lạc vui vẻ cầm lấy mười lăm xiên thịt, không thèm nhìn biểu tình như mưa bão sắp đến của người nào đó bên cạnh
Ai, lão bản này cũng chẳng phải người thành thật, mỗi xiên thịt không nhiều chút nào, biết thế Phù Lạc đã chẳng thèm đắc tội với “người lãnh đạo” kia rồi
Vạn Toàn cùng Liên Tinh đều thực đáng thương, nàng chia cho một xiên, Liên Tinh biểu tình khinh thường, cuối cùng khiến Phù Lạc thu hồi lại xiên thịt
Kinh ngạc phát hiện trong mắt Long hiên đế bỗng dưng hiện lên một tia ghen ghét hỏa hoa: "Không ăn."
Cuối cùng Phù Lạc thực thỏa mãn vỗ vỗ bụng.
"Làm như vậy rất khó coi." Long hiên đế quay đầu ném cho Phù Lạc mấy lời này.
Tâm tình đang tốt đẹp đều bị phá hủy.
Trở lại phòng, Long hiên đế sắc mặt không tốt ngồi bên giường, Phù Lạc cũng không biết vì sao hắn tức giận.
"Lại đây."
Nàng ngoan ngoãn tiêu sái đi qua.
Hắn đột nhiên túm lấy Phù Lạc, ôm vào trong lòng, phủ kín đôi môi nàng
Đầu lưỡi tùy ý dây dưa, mút vào.
Long hiên đế ngẩng đầu: "Hương vị…bình thường." Phù Lạc biết hắn có ý chỉ hương vị thịt nướng lưu lại kia
Long hiên đế lại tiếp tục hôn xuống.
"Đừng mà." Phù Lạc ở trong miệng của hắn hàm hồ phun từ.
Hắn cảm giác được sự phản kháng của nàng, ngược lại càng tăng thêm, mỗi lần đều mạnh mẽ hơn trước, cũng bởi nàng phản kháng
Ai, nếu sớm biết phản kháng lại có kết cục này, Phù Lạc đã không tự mình trèo lên giường hắn.
Nói đi cũng phải nói lại, Phù Lạc vốn không nghĩ tới việc sẽ phản kháng ở đây, dù sao thì hai bên cùng có lợi, phản kháng làm gì chứ
Nhưng hôm nay khác a, nếu ở trên người lưu lại dấu vết, mặc quần áo như vậy, làm sao đi ra ngoài gặp người khác đây?
Lần lượt tránh né, lần lượt trảo hồi, mỗi lần đều nhanh hơn cứng cỏi hơn đâm sâu vào, nàng không dám lớn tiếng kêu to, chỉ có thể đem tiếng kêu hóa thành tiếng trầm thấp nức nở.
Đổi lại là càng tăng thêm hơn nữa, một mạch cho đến khi thân thể nàng không thể chịu nổi xỉu đi, chẳng lẽ không khí ngoài cung còn có tác dụng tráng dương sao? Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi Phù Lạc ngất.
Đương nhiên không phải nói trước kia Long hiên đế không đủ uy mãnh, chỉ là nói hắn hôm nay càng uy mãnh hơn mà thôi.