Phù Thương

Chương 42: Hối hận vì đã rời đi



Sau khi ngựa ra khỏi thành được một đoạn, Hắc y nhân vẫn không hề có ý thả Phù Lạc xuống, vậy mà lại hợp với tâm ý Phù Lạc. Nàng ước gì có thể chạy xa vạn dặm, không bao giờ muốn gặp Long Hiên đế nữa, không muốn trở về chốn hoàng cung chết người kia nữa

Đáng tiếc nhân sinh không như ý được vạn phần. Dưới thân ngựa đột nhiên chấn động, chân sau của nó bị chém rời, Hắc y nhân và Phù Lạc đều không ngờ tới. Phía sau vốn không có thanh âm gì, tại sao đột nhiên lại xuất hiện người đuổi theo?

Phù Lạc quay đầu liền thấy Liên Tinh từ trên cao hạ xuống, khinh công của hắn có thể đuổi kịp cả khoái mã.Phù Lạc chợt nhận ra rằng có một số việc không phát sinh thì thôi, chứ nếu đã phát sinh thì sẽ liên tục, tỷ như cao thủ, khinh công.

Nhưng tay của Liên Tinh còn chưa chạm tới Phù Lạc, đã bị đao kiếm từ tứ phía ngăn chặn.Hai bên đường xuất hiện mười bóng đen, bủa vây lấy Liên Tinh

Tuy rằng nàng không biết võ công, nhưng cũng biết hai tay sao địch lại bốn tay, huống chi là hai mươi tay. Liên Tinh ứng phó dần dần cũng đuối sức. Một thích khách đứng gần Phù Lạc đưa nàng đến cho Hắc y nhân đang nhàn nhã đứng bên kia. Ngữ khí cung kính nói: "Chủ thượng, giao lại cho người."

Đang định đem Phù Lạc giao cho Hắc y nhân, lại bị một thanh kiếm khác bức cho lùi xuống. Kẻ đến không phải ai khác chính là người mà Phù Lạc không muốn gặp lại nhất - Long Hiên đế. Hắn, thì ra cũng biết võ công, thật sự là lão hồ ly thâm tàng bất lộ mà

Long Hiên đế kéo tay Phù Lạc, muốn đưa nàng thoát khỏi vòng vây, nhưng lại bị tên hắc y nhân thích khách được gọi là “Chủ thượng” từ phía sau ngăn cản. Hai người trong lúc đó đao quang kiếm ảnh lóe ra, Long Hiên đế tay trái lôi kéo Phù Lạc, lấy một tay đối kháng, không hề hạ xuống một phút. Liên Tinh cũng đã giải quyết xong mười tên thích khách. Thích khách đầu lĩnh kia có vẻ không tin vào mắt mình, rồi xông thẳng hướng về phía Long Hiên đế, nhưng thanh kiếm mà hắn cầm lại chĩa thẳng vào tim Phù Lạc

Phù Lạc sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, nàng chưa bao giờ cảm thấy cái chết đến gần như thế. Vậy mà không hề cảm thấy đau đớn như dự đoán, chỉ thấy Long Hiên đế chắn trước mặt nàng, kiếm của Long Hiên đế đâm tới kẻ địch, nhưng trước ngực hắn cũng nhận trọn một kiếm của thủ lĩnh thích khách, chảy ra tiên diễm huyết hoa.

Long Hiên đế buông kiếm, dùng khí lực cuối cùng kéo Phù Lạc chạy tới chỗ Liên Tinh. Liên Tinh thấy Long Hiên đế trúng kiếm, không dám lâu la, cũng chạy nhanh tới

Đáng tiếc tên thủ lĩnh phía sau đã kéo tay của Phù Lạc lại

Phù Lạc từ lúc thấy Long Hiên đế vì nàng mà nhận một kiếm kia, toàn bộ đầu óc giống như bị đông cứng, cho đến khi Long Hiên đế và hắc y nhân hai bên giằng co nàng, Phù Lạc mới bừng tỉnh lại.

Trong tiềm thức không muốn trở lại bên người Long Hiên đế, khiến tay nàng tự động giãy ra khỏi cánh tay suy yếu mất đi huyết sắc kia của Long Hiên đế. Hắc y nhân đem Phù Lạc kéo lại, nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, nhanh chóng rời đi.

Liên Tinh lúc này không thể đuổi theo Phù Lạc, chỉ có thể đỡ lấy Long Hiên đế, chạy vào trong thành

Khi Phù Lạc quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt đau lòng, cùng biểu tình kinh ngạc khó tin của Long Hiên đế.

Ngựa phi nhanh tới một đồng cỏ hoang vắng thì ngừng lại

Từ trong bụi cây một vài Hắc y nữa xuất hiện nghênh đón, "Chủ thượng."

Chỉ thấy bọn họ thấp giọng nói vài câu, ánh mắt họ nhìn nàng tràn ngập cừu hận, giống như lang sói tới phía nàng, lần đầu tiên Phù Lạc cảm thấy hối hận vì đã chạy trốn, xem ra không phải nữ tử nào cũng gặp được thích khách tốt bụng a

"Ta vẫn cần dùng tới nàng ta." Tên chủ thượng đó một câu đã giải quyết Phù Lạc khốn cảnh. Xung quanh những Hắc y nhân phát ra mùi tanh tưởi, làm cho Phù Lạc ghê tởm choáng váng cả đầu óc.

Nàng bị một Hắc y nhân thô lỗ kéo vào trong, không biết hắn từ nơi nào lôi ra một thùng mực đen ngòm, đảo đảo lắc lắc chiếc bình, sau đó vẽ loạn lên mặt Phù Lạc, chỉ chốc lát sau đã biến nàng thành một bộ dáng hoàn toàn khác. Cái này, chẳng lẽ chính là thuật dịch dung thần kỳ trong truyền thuyết ư?

Lúc này tên thủ lĩnh hắc y đi đến, gật gật đầu, xem như vừa lòng với biến thân của Phù Lạc. Nhưng giờ thủ lĩnh kia đã tháo mặt nạ, mặc y phục màu lam hoa lệ. Khuôn mặt uy vũ khí phách, không thể tả hết được vẻ tuấn mỹ, rất có tư vị của nam nhân

"Lần trước, là ngươi giúp Hiên Dật qua ba cửa ải của Tiêm Tầm phải không?”

Tiêm Tầm, xưng hô thân mật cỡ nào vậy? Hắn làm sao biết chuyện đó, chẳng lẽ vì việc này nên mới bắt Phù Lạc sao? Mới đầu còn tưởng vì thân phận của Long Hiên đế, nên thích khách muốn lấy nàng ra uy hiếp hắn. Nhưng nghĩ kĩ tình huống lúc đó, dường như mục tiêu của Hắc y nhân chính là nàng, nếu không sao lại từ bỏ cơ hội tốt để giết Long Hiên đế như vậy?

"Phải." Chuyện tới nước này chi bằng cứ thừa nhận, tỏ ra mình có giá trị, nếu một khi không còn giá trị sử dụng,chỉ cần nhìn những Hắc y nhân xung quanh như hổ rình mồi kia, cũng biết mình sẽ thê thảm đến mức nào rồi

Nàng không khỏi nghĩ tới vết thương của Long Hiên đế, khi đó đã lựa chọn không sáng suốt, sau này gặp lại hắn, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa?

"Nếu vậy thì bây giờ, ta hy vọng ngươi vẫn còn hữu dụng." Thủ lĩnh kia mở miệng nói.

"Sau khi giúp ngươi, ta sẽ được thả đi sao?" Phù Lạc biết rõ kết quả, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.

"Ngươi có tư cách gì bàn điều kiện với ta? Nếu không vì có chuyện, ta đã chẳng ngại dùng ngươi khao huynh đệ của mình rồi”

Trước kia có lẽ do chưa đụng phải chuyện gì, nên nàng cũng không cảm thấy mình rất may mắn. Giờ ngẫm lại mới thấy, cứ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Long Hiên đế, có lẽ sẽ tốt hơn tình cảnh hiện tại nhiều. Hắn, còn có thể tới cứu nàng sao? Phù Lạc không dám chắc

Mấy ngày sau, Phù Lạc mang một dung mạo xấu xí, trở thành thị nữ của Ứng công tử, theo hắn vào Mặc Nguyệt Lâu.

Lúc Vân La tiến đến mời rượu, nhìn ánh mắt Ứng công tử, dường như có quen biết. Phù Lạc đi theo quan sát hắn một thời gian, thấy thói quen ngữ điệu nói chuyện của hắn không giống người Viêm Hạ, có thể phán đoán hắn là người ngoại tộc

Hắn có vẻ rất quan tâm tới Phong Tiêm Tầm, bức họa của nàng ta lúc nào cũng thường trực nằm trên người hắn. Những người từng muốn gặp Phong Tiêm Tầm thì rất nhiều, nhưng một người ngoại tộc có thân phận khó hiểu như Ứng công tử thì chưa thấy bao giờ. Lúc này, Phù Lạc thực sự thấy may mắn vì lúc đó hắn không biết thân phận của Long Hiên đế, mới bỏ lỡ cơ hội gần như duy nhất để giết Long Hiên đế.

Lúc này Vân La ra đề thứ nhất, là vế đối chỉ có phần trên: "Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương".

Ứng công tử nhíu mi suy nghĩ hồi lâu, không thể nghĩ ra đáp án. Cuối cùng ngẩng đầu nhìn Phù Lạc, Phù Lạc tự giác lấy tay chấm nước viết xuống bàn: "Si mị võng lượng, tứ tiểu quỷ."

Ứng công tử nhoẻn cười, đứng dậy trả lời Vân La.

Trong lúc đó tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng cho vế tuyệt đối.

Lúc ra đề thứ hai, Vân La không xuất hiện, chỉ tuyên bố mời tới một vị nữ tử khác cũng nổi danh như nàng, Dạ Vũ. Mĩ mạo của Dạ Vũ có thể kém Vân La một phần, nhưng dáng người kia lại như liễu bay trong gió, như sóng nước dập dềnh, quyến rũ xinh đẹp cực điểm. Đề thứ hai chính là khiêu vũ. Dạ Vũ múa một đoạn ngắn, đã làm cho người ta hoa mắt thần mê, khuynh đảo dưới chân nàng. Điệu múa của nàng, so với rặng liễu mềm mại còn đẹp hơn ba phần.

Mọi người ồ lên, rõ ràng là Phong Tiêm Tầm không muốn gặp người khác, nếu không sao lại đưa ra đề mục không thể thắng được như vậy. Ứng công tử đương nhiên cũng nghe qua đại danh của Dạ Vũ, đôi mày lại nhíu chặt.

"Ngươi thử ra xem sao." Thương lượng với người khác, mà ngữ khí cũng nghiêm trọng như vậy, quả thực như đang tuyên án tử hình cho Phù Lạc. Hắc y nhân đi theo Ứng công tử ánh mắt lộ rõ vẻ tà dâm, khiến Phù Lạc ghê tởm không dám nhìn.

Chỉ có thể quan sát xem lúc Dạ Vũ múa, có thể tìm cơ hội chạy trốn không, nếu không thể chạy cũng muốn tìm thời cơ gặp được Phong Tiêm Tầm. Đáng tiếc qua nhiều ngày quan sát, Phù Lạc nhận ra vị Ứng công tử này hẳn cũng từng khuyên bảo Phong Tiêm Tầm bất thành nên giờ muốn ép buộc nàng ta, quả thật là ác bá.

Phù Lạc đứng phía sau hai Hắc y nhân giám thị đổi trang phục lên đài. Xét thấy giờ diện mạo đang xấu xí, nên Phù Lạc không định múa điệu cổ điển mà chỉ có mỹ nữ mới múa được, nay chỉ có mới mẻ mới có thể thắng. Cũng may Mặc Nguyệt Lâu cung cấp trang phục, các loại dây đeo cũng có, thậm chí còn phát hiện trang phục múa bụng. Xem ra lão tổ tông của Mặc Nguyệt Lâu cũng là một người ham mê múa bụng đây

Phù Lạc thản nhiên mặc y phục múa bụng, lộ ra thắt lưng, cũng làm cho mắt mọi người sáng rực lên. Chiếc eo thon nhỏ trắng như tuyết kia rước đến rất nhiều tiếng trêu ghẹo của mấy tên đăng đồ tử.

Phù Lạc chọn một bộ trang phục nổi bật, dùng khoen mũi giữ chặt chiếc khăn che mặt, lộ ra vẻ đẹp mơ hồ, nửa kín nửa hở. Chân trần đeo kim linh, mọi ánh mắt đều bị hấp dẫn bởi vẻ tinh mỹ của nàng, đôi chân tựa như ngọc ngà tạc thành. Nhìn khí chất, tuyệt đối là một vị nữ tử có mỹ mạo không hề thua kém Vân La và Dạ Vũ

Theo nhịp trống, Phù Lạc nhiệt tình đong đưa vòng eo, như cuộn sóng nhộn nhạo, như tường vi rung động, như tơ liễu tung bay. Như ma nữ địa ngục đang câu dẫn người khác, như la sát đang nuốt gọn xương cốt con người, yêu mị không thể chống trả.

Vòng eo nàng tựa như có linh hồn, cứ tùy ý vặn vẹo đong đưa, đem ánh mắt người khác chôn chặt vào chiếc rốn điểm kim phấn kia, khi thì cuồng dã kêu gọi, khi thì lả lơi nghênh đón, khi thì ngượng ngùng rung động.

Khoảnh khắc ngừng lại, Dạ Vũ kinh ngạc bước lên đài: "Đây là điệu múa bụng đã thất truyền trăm năm sao?"

Phù Lạc còn không kịp đáp lại nàng ta, toàn bộ Mặc Nguyệt Lâu đột nhiên đèn đuốc tắt phụt, có người từ sau lưng nắm lấy eo nàng, mang nàng bay đi.Tản mác trong không khí truyền đến tiếng kim chúc va chạm, Phù Lạc lại cảm nhận được hương vị quen thuộc kia…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.