Phù Thương

Chương 51: Lần đầu thị tẩm



Côn Dụ điện

Long Hiên đế vẻ mặt nghiêm túc nhìn đôi hài trên tay Vạn Toàn, cực kỳ chăm chú,chăm chú đến độ tay Vạn Toàn không biết nên bỏ xuống thế nào

Có điều loại chuyên chú này không kéo dài đến một phút đồng hồ, khóe miệng Long Hiên đế hiện lên nét cười không dễ phát hiện,rồi lại quay đầu xem tấu chương.

Vạn Toàn giờ mới có thời gian đem đôi hài cất kỹ.Trong cung này,hài mà Nhị Duyệt làm khiến hắn đi thấy thoải mái nhất.Nhưng vì ánh mắt Nhị Duyệt nhìn hắn đặc biệt kỳ quái, nên Vạn Toàn mỗi khi thấy nàng luôn luôn có cảm giác “rợn tóc gáy”, loại ánh mắt ấy khiến người ta nhớ tới bộ dạng cẩu nhìn thấy xương vậy. Vạn Toàn lắc lắc đầu,hắn đang nghĩ cái quái gì thế này?

Nhưng Vạn Toàn vẫn không hiểu sao Long Hiên đế trong chốc lát đã bình tĩnh như thế,cũng không để ý Vô Tâm đưa hài cho hắn.Chẳng lẽ hắn thật sự đã đoán sai tâm tư của Long Hiên đế ư?

"Vạn tổng quản." Có người ở sau lưng nhẹ nhàng gọi Vạn Toàn,hắn xoay người mới phát hiện đó là thị nữ thân cận nhất bên người Long Hiên đế,Tố Liên

"Có chuyện gì vậy?" Vạn Toàn có chút nghi hoặc, Tố Liên từ nhỏ tiến cung đã hầu hạ bên cạnh Long Hiên đế,đến nay cũng đã mười năm.Nàng cùng Tố Nguyệt,hai người họ đều rất được Long Hiên đế yêu quý, ở trong cung cũng xem là cung nữ có danh phận nhất. Không ngờ hai ngày trước thình lình truyền đến tin tức Long Hiên đế cho Tố Liên ra khỏi cung

"Ngươi đã làm gì để Hoàng Thượng…"

Tố Liên vẻ mặt đau khổ cười nói: "Hôm kia Hoàng Thượng đột nhiên hỏi ta và Tố Nguyệt trong nhà còn ai nữa không, ta nói trong nhà còn mẫu thân đã lớn tuổi.Hoàng Thượng nói ta từ nhỏ đã vào cung, không có cơ hội hưởng thiên luân,nên đặc cách cho nô tỳ ra cung sớm. Vạn công công, có phải Tố Liên đã làm sai chuyện gì không?"

Vạn Toàn sờ sờ mũi,con mắt bí hiểm đảo qua đảo lại: "Không phải đâu, Tố Liên ngươi làm tốt lắm,nên Hoàng Thượng mới mở ân điển như vậy."

"Nhưng Tố Liên còn muốn hầu hạ Hoàng Thượng hai năm nữa.Vạn công công, ngươi thay Tố Liên van cầu đi." Tố Liên năm nay hai mươi ba tuổi, theo thường lệ còn hai năm nữa mới có thể ra cung.

"Hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, ngươi còn không hiểu Hoàng Thượng sao, lời đã nói ra có khi nào sửa đổi chưa?"

Tố Liên đành lắc đầu,đi lĩnh thưởng,rồi tự mình rời đi.

Kế tiếp liền đến phiên Vạn Toàn phát sầu.

Muốn tìm thị nữ hợp với tâm ý Long Hiên đế thì nói dễ hơn làm.Năm đó Tố Liên và Tố Nguyệt là vạn dặm mới tìm được một, bộ dáng đẹp không nói, mà bất luận nữ công hay công phu thiết trà,họ đều là cao tay nhất trong cung,bằng không sao có thể hầu hạ được Long Hiên đế hay soi mói chứ.Không nói đâu xa, chỉ việc đối diện với gương mặt quốc sắc thiên hương của Long Hiên đế mà lòng không loạn,thế gian liệu tìm được mấy người?

Nhưng điều sầu não nhất là, hắn đang muốn làm bộ như không hiểu tâm tư Hoàng Thượng,thì biết làm cách nào để danh chính ngôn thuận đưa Vô Tâm đến bên cạnh Long Hiên đế chứ?

[* kỳ thật Mỗ Đang cũng vì chương này phát sầu rất nhiều ngày, nên chậm chạp mãi không thể thành văn, viết rồi sửa, sửa rồi lại viết,trở thành chương khó viết nhất từ khi Mỗ Đang hành văn tới nay]

Côn Dụ điện

Ngày đầu tiên

Long Hiên đế nhâm nhi trà mà thị nữ mới tới pha: "Vạn Toàn, tiêu chuẩn của ngươi càng ngày càng thấp."

Vạn Toàn thầm nghĩ,quả thật là hết cách,hắn cũng là vì nghĩ cho tương lai,vì phụ trợ tốt cho người nào đó đấy chứ,Vạn Toàn cực kỳ ủy khuất than thở trong lòng.

Ngày hôm sau

Long Hiên đế nhâm nhi trà: "Vạn Toàn, trẫm có phải nên đổi tổng quản thái giám không?"

Vạn Toàn lau mồ hôi,ủy khuất vô cùng.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ mười cung nữ thay đổi hết người này đến người khác,sự nhẫn nại của long Hiên đế dần dần biến mất,bổng lộc của Vạn Toàn từ giảm một tháng, giảm mãi cho đến ba năm.

Ngày thứ mười một

Long Hiên đế nhâm nhi trà, vừa lòng gật gật đầu:"Cái này được."

Vạn Toàn nghĩ thầm,lần này mà còn không tốt, có lẽ bổng lộc còn chẳng được hưởng nữa.“Tấm nệm chắn” của hắn cuối cùng cũng có tác dụng

"Hồi Hoàng Thượng, trà này do Vô Tâm pha." Trải qua nhiều kỹ thuật tra tấn cấp thấp như vậy, kỹ thuật pha trà cũng cũng có thể nói là tốt. Vạn Toàn nghĩ,hắn quả đã phải nhọc công a,vì sợ trà nghệ của Vô Tâm bị cái miệng soi mói của Long Hiên đế nói không đáng một đồng,cho nên Vạn Toàn hắn mới mới phải làm chuyện lòng vòng đến thế

Tuyển nhân cho Long Hiên đế,thứ nhất là hợp quy củ không làm việc thiên tư tình, thứ hai là miễn cho hắn tội danh tự phỏng thánh tâm.Vô Tâm mới trở về nhưng vẫn mang danh nghĩa được tuyển, Vạn Toàn thở dài,thật không dễ dàng, để giúp chủ tử tìm bậc thang đi xuống cũng mất không ít khổ tâm.Vị trí đại nội tổng quản này quả nhiên không phải ai cũng có thể tọa.

Long Hiên đế sâu xa khó hiểu nhìn nhìn người trước mắt,lại cao thâm khó lường nhìn Vạn Toàn, nhấp hé đôi môi. Cuối cùng nói ra thanh âm chỉ Vạn Toàn có thể nghe thấy: "Cho ngươi thêm một cấp bổng lộc."

Vạn Toàn kích động vạn phần quỳ xuống đất tạ ơn.Thật không dễ dàng a,từ khi hắn hầu hạ Long Hiên đế tới nay,chưa từng được tăng thêm bổng lộc. Bổng lộc của hắn đứng ở chính tam phẩm đã rất lâu rất lâu rồi, lâu đến độ chính hắn còn quên.

Từ hôm nay trở đi, Phù Lạc chính thức trở thành thị nữ hạng nhất bên cạnh Long Hiên đế.Địa vị kia quả thực còn nổi tiếng hơn cả việc từ Tiệp Dư nhảy đến Chiêu Nghi,toàn bộ cung nữ Kiền Nguyên Điện thấy Phù Lạc cũng phải không thấp mi thuận mắt chào hỏi một tiếng.Có khi ngay cả lúc nàng làm Phù phi,cũng không có đãi ngộ như ở Kiền Nguyên Điện ngày nay.

Phù Lạc sớm thức dậy,bưng chậu nước đứng ở ngoài tẩm cung của Long Hiên đế,chờ Vạn Toàn đánh thức Long Hiên đế,rồi nàng đi vào hầu hạ hắn rửa mặt. Ngẫm lại cũng thật buồn bực, nếu giờ đổi ngược là ở hiện đại,thì người ở trong nhà phải là lão bà xưng vương xưng bá, lão công phải hầu hạ nước rửa chân.Vậy mà đến nơi đây, hầu hạ rửa chân lại thành một loại vinh dự, rất nhiều người muốn hưởng vinh dự này.

Vào trong,đã thấy Long Hiên đế mặc ti bào "Quyến rũ" ngồi bên giường.

Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Long Hiên đế vừa tỉnh ngủ.Trước kia hoặc là nàng mê man bất tỉnh, ngay cả hắn rời đi lúc nào cũng không biết, hoặc là chỉ nhìn theo bóng dáng hắn.Nay thấy một màn này,Phù Lạc thở dài,thật không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu hình ảnh đẹp như vậy.

Hắn buồn ngủ mông lung ngồi bên giường,đôi mắt lạnh bạc như Bắc Băng Dương sâu thẳm phủ một tầng sương mù mỏng manh, đôi môi… sao mới sáng sớm thoạt nhìn đã ngon miệng như vậy chứ?

Có người nói nam nhân hay có ham muốn vào buổi sáng sớm, chẳng lẽ nữ nhân cũng vậy à?

Ánh mắt Phù Lạc không chịu thua kém liếc xuống phía dưới hắn, tự nhiên nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, Phù Lạc có ảo giác như “nó” đang lớn dần,vừa ngước mắt lên liền nhìn ngay vào một mảnh hải dương lạnh như băng.

Gương mặt Phù Lạc không tự chủ được phiếm hồng.

Nàng quả là tồi tệ mà,cư nhiên đối với Long Hiên đế bạc tình phụ lòng hán kia nảy sinh ý tưởng.

“Thực sắc, tính cũng” [*Háo sắc là thiên tính], Phù Lạc đáy lòng tự an ủi chính mình.

"Giúp trẫm thay quần áo."

Vạn Toàn đang muốn tiến lên, kết quả bị ánh mắt Long Hiên đế làm cho đông cứng tại chỗ.

Vạn Toàn dùng ánh mắt sai sử Phù Lạc. Phù Lạc có chút buồn bực, đây không phải việc mà Vạn công công nên làm sao? Bình thường phụ trách việc "Gần gũi hầu hạ" Hoàng Thượng đều là tổng quản thái giám được tín nhiệm nhất, vì sợ hắn bị ám sát mà.

Đây gọi là người ở dưới mái hiên a, những lời này gần đây liên tục thốt ra từ miệng Phù Lạc

Nàng nhận mệnh bước đến, hết sức ôn nhu cởi ti bào của Long Hiên đế, đầu ngón tay không tránh khỏi việc đụng chạm lên da thịt trơn bóng của hắn,nàng quyết không thể thừa nhận là đang cố ý.

Phù Lạc "Ảo giác" người nào đó tim đang đập gia tốc. Đương nhiên,việc cởi quần áo, Phù Lạc ở Mặc Nguyệt Lâu huấn luyện cực kỳ có tố chất, ngay cả sư phụ cũng khen nàng có thiên phú ở mặt này

Phù Lạc cúi đầu tới gần,mũi phả ra hơi thở liêu nhân chung quanh Long Hiên đế.Phù Lạc chuyển tới sau lưng,làm ác nhẹ nhàng thổi ở trên lưng hắn,rất vừa lòng với phản ứng cứng đờ người của hắn. Phù Lạc đứng phía sau, vươn tay quanh phần thắt lưng,đụng đến nội khố của hắn.

Trong không khí truyền đến tiếng thở gấp.

Đương nhiên…

Không phải của Long Hiên đế,lão nhân gia hắn có tính nhẫn nại càng ngày càng mạnh.

Phù Lạc yêu mị liếc nhìn Vạn Toàn, trên gương mặt trắng nõn của hắn lộ vẻ xấu hổ, phiếm hồng.Giờ thì Phù Lạc đã có thể lý giải một chút mắt nhìn người độc đáo của Nhị Duyệt.

Long Hiên đế bắt lấy cánh tay đang thoát nội khố của Phù Lạc."Cái này không cần cởi."

Phù Lạc ở sau lưng nuốt nuốt nước miếng, trong cung điện đột nhiên im lặng dị thường

Trong nháy mắt, Vạn Toàn cảm thấy,có lẽ làm thái giám cũng không phải là một lựa chọn sai lầm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.