Phù Lạc không biết Long Hiên đế rốt cục là sủng ái toàn bộ con người nàng, hay là sủng ái nửa thân dưới của nàng đây?
Nhưng chuyện này cũng có cách để kiểm nghiệm.
Nữ nhân, hàng tháng luôn luôn có thời điểm không thuận tiện
Tay chân của Phù Lạc, hễ đến mùa đông lại lạnh cứng như băng.
Vào “thời điểm ấy”, lại càng thống khổ không chịu nổi
Long Hiên đế chắc chắn cũng biết thể trạng của nàng.
Phù Lạc bỏ sách xuống
Nhìn thấy bàn tay lớn kia đột nhiên đặt lên bụng nàng
Thì ra hắn vẫn còn nhớ.
Ngày kế tiếp, hắn còn tới sớm hơn cả những hôm trước
Mùa đông luôn khiến tâm trạng con người có một cảm giác rất đặc biệt.
Có đôi khi lẳng lặng ôm lấy nhau, cũng cảm thấy hòa hợp,ấm áp
Long Hiên đế mở to hai mắt, tỏ vẻ như muốn Phù Lạc giải thích,vì sao đôi mắt trong suốt của nàng lại ngân ngấn nước
"Ta đói bụng." Phù Lạc rất phối hợp sờ sờ bụng.
Long Hiên đế vuốt ve trán nàng: "Muốn ăn gì nào?"
"Muốn ăn thịt dê xiên nướng." Phù Lạc vui mừng ôm lấy thắt lưng Long Hiên đế
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nàng khoác chiếc áo bông dày vào,trông mũm mĩm hệt như cái bánh bao,sau đó hai người tay trong tay đi tới ngự trù phòng.
Phù Lạc ngựa quen đường cũ dẫn Long Hiên đế, nửa đêm tịch mịch lén lút bước vào phòng ăn
Phù Lạc nín thở.
Long Hiên đế giở chiêu “ăn cắp chi đạo”, dùng khinh công,từ phía sau quét sạch mọi thứ
Dạ Lan điện.
Nhóm lửa lên, hai người ngồi trên nền gạch,ướp gia vị lên các xiên thịt
Nghe tiếng lửa cháy tanh tách,từ trong không khí truyền đến mùi hương của thịt, thật là thèm không chịu nổi.
Long Hiên đế cầm một xiên thịt đã nướng chín bỏ vào tay Phù Lạc, lẳng lặng nhìn bộ dáng ăn như lang thôn hổ yết của nàng [*Ăn ngấu nghiến như sói đói hổ vồ]
"Cảnh đẹp phải có rượu ngon." Phù Lạc tỏ vẻ nho nhã nói ra một câu.
Long Hiên đế cười không nói, từ đằng sau lấy ra một bầu rượu.
[*Rượu Trúc Diệp Thanh: là thành quả nghiên cứu,tìm tòi của một người tên Miên Thành tự Thanh Trúc (Trung Quốc),với công thức rất cầu kỳ.Thời xưa, loại mỹ tửu này chỉ dành riêng cho vua chúa thưởng thức vì chất lượng hảo hạng và sự kỹ lưỡng trong khâu chọn nguyên liệu lẫn thời gian ủ rượu]
Phẩm rượu, ở Mặc Nguyệt Lâu đã từng luyện tập rất nhiều, điểm ấy tự nhiên không nói chơi.
Long Hiên đế thoáng kinh ngạc vì sự hiểu biết của Phù Lạc đối với rượu.
"Trẫm, khi còn trẻ, thường xuất ngoại ngắm cảnh, cũng thường xuyên ngồi xuống đất, ăn thịt nướng, phẩm rượu dưới ánh trăng, còn tự thổi sáo, nghe cũng rất êm tai."
Khuôn mặt hắn lộ vẻ rạng rỡ, lộ ra những hoài niệm về một thời trẻ tuổi tiêu sái.Đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra, hắn cư nhiên lại mở rộng lòng mình, kể về những câu chuyện xưa cũ.
"Tối nay, Hoàng Thượng có thể có nhã hứng không?"
Trăng sáng trên trời, ngàn sao rực rỡ,băng tuyết nhu hòa,mỹ nhân như ngọc.
Long Hiên đế tựa như không hề suy nghĩ, ngay tại chỗ ngồi tạc trúc, chế thành một thanh sáo trúc đơn giản.
Tiếng sáo của hắn tuấn lãng bí ẩn, phóng đãng mà không mất đi cá tính, bớt một chút khí phách, nhưng lại thêm vài phần nhu tình.
Tiếng sáo vọng lên trong cung điện trống trải,trong nháy mắt, Phù Lạc cảm thấy bọn họ tựa như giang hồ tiên lữ, tiêu sái du đãng trong thiên địa.
Đáng tiếc giang hồ có cái không như ý,cung đình cũng có những ràng buộc.
Tránh được một lúc, không tránh được cả đời.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới khúc "Thiên nhai ca nữ".
Chuyện của Dịch Tiên Sinh và Vương Giai Chi, nhớ tới cũng làm trái tim băng giá.
Thiên nhai nha hải giác
Mịch nha mịch tri âm
Tiểu muội muội xướng ca
Lang tấu cầm
Lang nha cha môn nhất thị lưỡng điều tâm
Ái nha ái nha lang nha
Cha môn lưỡng thị nhất điều tâm
Gia sơn nha bắc vọng
Lệ nha lệ triêm khâm
Tiểu muội muội tưởng lang
Trực đáo kim
Ái nha ái nha lang nha
Hoạn nạn chi giao ân ái thâm
Nhân sinh nha
Thùy bất tích nha tích thanh xuân
Tiểu muội muội tự tuyến lang tự châm
Lang nha xuyên tại nhất khởi bất ly phân
Ái nha ái nha lang nha
Xuyên tại nhất khởi bất ly phân
Dịch nghĩa:
Nơi chân trời góc bể
Tìm kiếm người tri âm
Tiểu muội muội xướng ca
Chàng tấu cầm
Chàng hỡi,đôi ta luôn chung một lòng
Yêu,thiếp yêu chàng
Đôi ta luôn chung một lòng
Ngóng trông mãi nơi ấy
Lệ rơi thấm ướt khăn
Tiểu muội muội nhớ chàng
Mãi cho tới tận bây giờ
Chàng hỡi,đôi ta đã từng trải qua hoạn nạn
Tình cảm đậm sâu
Yêu, thiếp yêu chàng
Đôi ta từng trải qua bao thử thách
Đời người
Ai mà chẳng nuối tiếc thời thanh xuân
Thiếp như sợi chỉ,chàng tựa mũi kim
Một khi xuyên qua sẽ chẳng rời xa nhau nữa
Yêu, thiếp yêu chàng
Một khi xuyên qua sẽ chẳng còn cách xa…
Không biết sau khi nàng rời khỏi, Long Hiên đế có coi như nàng là người chưa từng tồn tại hay không?
Có một số việc nếu chậm trễ, sẽ không thể nào cứu vãn được nữa.
Giống như khi ban đầu gặp gỡ.Khi đó hắn là một Long hiên đế lạnh lùng tuấn mỹ,cao cao tại thượng,còn nàng thì mới đặt chân tới Viêm Hạ, là một công chúa xuyên qua lòng đầy ắp những khát khao.Hắn dành cho nàng một cái nhìn nhu tình, cũng đủ để cho nàng bỏ mặc tất cả, vì hắn trải qua phong ba chìm nổi.
Nhưng giờ đây, tình đã nguội lạnh, tâm đã đóng băng.
Đáy lòng chỉ còn lại một chút chấp nhất quyến luyến
Nàng luôn tính kế, lúc nào cũng toan tính, nói dối thành thói quen.
Hai người trầm mặc một lúc lâu.
Phù Lạc không chịu nổi ánh mắt không biết biểu lộ cảm tình của Long Hiên đế
Hoặc là hắn không muốn thấy rõ cảm tình của chính mình.
Phù Lạc cảm thấy,đối với Long Hiên đế,nàng có lẽ chỉ như một sủng vật mà thôi.
Hắn yêu thích nàng như đối với một sủng vật,
Không có cảm giác chắc chắn, không có cảm giác an toàn.
Nam nhân yêu bằng mắt, nữ nhân yêu bằng tai.
Nữ nhân luôn muốn nghe được một điều gì đó,để bản thân cảm thấy an toàn hơn
Lúc trước Liên Nguyệt hoàng hậu,liệu có phải cũng như vậy hay không?
Trời sắp sáng.
Phù Lạc để đỡ buồn ngủ,bèn vừa nghe Long Hiên đế thổi sáo,vừa nặn người tuyết.
Hai người tuyết, một cao lớn uy mãnh, một mềm mại nhỏ nhắn, cùng đứng trong gió lạnh.
Phù Lạc rất hài lòng với tác phẩm của mình.
Đã thấy Long Hiên đế bắt tay nặn một người tuyết nho nhỏ khác
Thân hình mũm mĩm, cái đầu tròn vo, ngây thơ đáng yêu.
Đặt tại dưới chân hai người tuyết lớn kia, một nhà ba người.
Nàng nhào vào trong lòng hắn, che dấu đôi mắt đã cạn khô nước mắt của mình
"Hôm nay, cùng trẫm hồi cung đi." Hắn thản nhiên nói, mùa đông có lẽ sắp trôi qua.
Phù Lạc rời khỏi người hắn
"Được." Nàng tươi cười rạng rỡ
Có người nói,tình yêu là chuyện của hai người,nhưng hôn nhân là chuyện của cả gia tộc.
Phù Lạc ở Dạ Lan điện, phóng túng chính mình, hưởng thụ tình yêu say đắm của hai người. Nếu không phóng túng, chỉ sợ sau này sẽ phải hối hận mãi mãi.
Yêu thương một nam tử như Hiên Áo,thực sự rất hạnh phúc
Nhưng cùng hắn thành thân, thật sự rất thê lương.Gia tộc của hắn quá mức to lớn, thê thiếp của hắn quá mức si tình.
Điều duy nhất khiến nàng nuối tiếc,đó là dù nàng quyết tâm phóng túng chính mình,cũng không thể có được cảm giác tự do như lúc đầu gặp gỡ,trong sự ngọt ngào giờ đây lại ẩn chúa cả sự nguy hiểm.
Nàng cũng chưa từng thật sự phóng túng, chỉ sợ sẽ lại phải thức trắng suốt đêm…