Phù Thương

Chương 60: Quý phi của trẫm



Vạn Toàn chạy chậm tiến lên gõ cánh cửa sơn son của Vương phủ

Môn đồng nhìn hai vị khách đêm khuya tới chơi, một vị rất giống đại nội tổng quản Vạn công công,còn một vị khí vũ hiên ngang, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng.

"Để tiểu nhân đi…" Khi đang nói chuyện, vị chủ tử kia sớm đã bước vào đại môn, cũng không quay đầu lại.Cuối cùng hai chữ "Bẩm báo", người không nói xong đã phải nuốt lại.

Dự Vương phủ vang lên tiếng leng keng thùng thùng hỗn độn cùng tiếng bước chân người, sớm đã có người đi báo cho vợ chồng Dự vương.

Vạn Toàn thường đến Dự Vương phủ tuyên chỉ, cũng coi như quen thuộc với những người trong phủ,hắn lập tức bắt lấy một hai kẻ chủ sự: "Cung nữ Vô Tâm được Vương phi mang từ cung ra đâu rồi?"

"Vương phi giao cho Dung ma."

Dung ma,Long Hiên đế có chút ấn tượng.Hình như là vú nuôi của Mật Tuyết.Lúc tiến cung nàng ta cũng mang theo, sau đó bà ta xin về Thượng Quan gia,Long Hiên đế đã đặc biệt ân chuẩn.

Dung ma nửa đêm bị gọi dậy, nhìn thấy Long Hiên đế, vội vàng quỳ xuống: "Hoàng Thượng vạn tuế."

Lúc này, toàn bộ người trong Dự Vương phủ mới biết là Long Hiên đế đêm khuya đến,cùng lúc hô to"Vạn tuế" không ngừng.

Chủ nhân của Dự Vương phủ, Dự vương-Hiên Lan vội vàng ra nghênh giá,nhưng không thấy Dự Vương phi đâu.

"Không biết hoàng huynh giá lâm ~~" Hiên Lan quỳ xuống đất thỉnh tội.

Long Hiên đế nhìn Dung ma: "Vô Tâm ở đâu?"

Chẳng ngờ Dung ma một mực quỳ, không nói lời nào.

Vạn Toàn bước lên đá một cước: "Nô tài ngu xuẩn, Hoàng Thượng hỏi, cư nhiên dám không đáp."

Không ngờ Dung ma ngẩng đầu,lệ rơi đầy mặt: "Là nàng hại tiểu thư nhà ta, trừng phạt nàng là đúng tội."

Trái tim Long Hiên đế như vỡ vụn, cảm giác không hay càng ngày càng mãnh liệt.

"Đến hỏi nha hoàn khác xem.” Long hiên đế nói với Vạn Toàn

Cuối cùng Long Hiên đế đi khắp trong viện,cũng tìm được Phù Lạc đang nằm ngất trên tuyết

Long Hiên đế ôm lấy thân thể mỏng manh lạnh cứng như băng của Phù Lạc,chạy nhanh vào phòng khách.

Dự Vương vội vàng sai người thêm bếp lò, nhóm lửa.Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên có thể khiến Long Hiên đế đánh mất thái độ bình tĩnh, đêm khuya ra cung nhất định không phải chuyện đơn giản.

Từ lời nói của Dung ma cùng thái độ của Hoàng Thượng, phỏng chừng nữ tử kia hẳn là Ngọc Thực Quốc công chúa được đồn đại nhiều nhất trong cung.

Trong nháy mắt,Long Hiên đế cứ ôm chặt lấy Phù Lạc,bàn tay nàng đặt trên ngực hắn không có chút dấu hiệu của sự sống

Hắn vô thức càng ôm nàng chặt hơn, đắp chăn lên

Vận nội công,truyền chân khí qua lòng bàn tay

Hắn không dám kiểm tra nàng còn thở không,sợ không cảm giác thấy hơi thở của nàng nữa.

Phía sau bức màn,thân ảnh của đại phu và nha hoàn bận rộn cuống quýt

Long Hiên đế ngồi yên lặng bên ngoài.

Trong ấn tượng của hắn, Phù Lạc rất sợ lạnh.Hắn thích nhất là ngắm nàng ngủ,lúc ấy nàng sẽ vô thức dựa vào hắn, chui vào trong lòng hắn, tìm kiếm tư thế ngủ ấm áp nhất.

Lúc này,Dự Vương phi-Thượng Quan Mật Tuyết vui mừng đi tới. Lúc này nàng ta cũng vẫn chỉn chu như lúc ban ngày

Long hiên đế nắm chặt quyền, chậm rãi đứng dậy.

Dự Vương phi chậm rãi hành lễ, nhìn thẳng Long Hiên đế, trả lời câu hỏi mà hắn còn chưa nói ra.

"Đây là việc mà Hoàng đế ca ca nên làm từ lâu rồi, Mật Tuyết chỉ là giúp Hoàng Thượng một phen mà thôi." Vẻ mặt của nàng, kiêu ngạo mà yếu ớt.

Một tiếng "Chát" vang lên trong không trung, Dự Vương phi lảo đảo té trên mặt đất.

Nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi, nhưng vẫn kiêu ngạo đứng lên.

"Không tôn trọng tổ huấn, Hoàng đế ca ca nhất định sẽ hối hận."

Long Hiên đế lạnh lùng nhìn nàng.

"Chuyện của Trẫm,không tới phiên ngươi nhúng tay vào."

Sau khi Dự Vương phi đi khỏi, hắn ngay lập tức trừng phạt Dung ma

Dùng cách thức như Phù Lạc đã từng phải trải qua

Băng thiên tuyết địa, từng chậu nước lạnh hắt xuống, không đến vài canh giờ thì người cũng sẽ đông cứng thành băng.

Thái y và y nữ vội vã đi vào trong phòng,khi họ bước ra,Long Hiên đế có cảm giác như sắp đến ngày tận thế vậy

Phía sau, dường như bọn họ mới là người có quyền lực lớn nhất.

"Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng,Vô Tâm tạm thời đã giữ được tính mạng."

Trước khi về cung,Long Hiên đế vẫn không quên dùng cực hình với Dung ma.

Đây là khổ hình dành cho kẻ không biết vị tha,không biết kiên nhẫn suy xét

Dung ma kêu la thảm thiết trước cửa sổ phòng Dự Vương phi, âm thanh cất cao,rồi lịm dần.

Long Hiên đế ôm Phù Lạc đặt lên Long sàng, dùng cơ thể mình sưởi ấm cho nàng, từng ngụm từng ngụm bón thuốc cho nàng.

Hắn giống như một đứa trẻ,ôm chặt lấy Phù Lạc,dùng má cọ qua cọ lại lên gương mặt lạnh băng của nàng

Hôm nay, Long Hiên đế tuyên bố bãi triều một ngày.

Theo lý mà nói,hy vọng sống sót của Phù Lạc là cực kỳ mong manh

Nàng thậm chí còn thấy mình bị tới một nơi không có sự ấm áp,không có bóng dáng của cha mẹ

Phù Lạc liều mạng trốn tránh.

Nàng đã từ bỏ cơ hội tìm n soái ca ở cổ đại rồi

Thậm chí còn từ bỏ cả tôn nghiêm của mình nữa

Đã phải đổ máu,bị ngược thê thảm, không thể thất bại như thế này được

Nàng không cam lòng.

Cơ thể yếu ớt bắt đầu có cảm giác, dường như có một dòng nước ấm áp trong miệng nàng

Sau đó thân thể dần dần ấm lại, cảm giác như một ánh sáng đang lóe lên,như có một quầng lửa nóng rực vây quanh mình

Phù Lạc cố hết sức mở to mắt, không ngờ quy luật tồn tại của các nữ chủ xuyên không là có thật, vì nàng cư nhiên vẫn còn sống.

Đây là long sàng ở Kiền Nguyên điện,nàng biết rất rõ.

"Nương nương tỉnh,nương nương tỉnh rồi, nương nương người đã mê man hai ngày,cuối cùng tỉnh rồi" Nàng thấy trước mắt mông lung, không thấy thân ảnh quen thuộc của Tố Nguyệt, mà chỉ thấy hai cung nữ xa lạ

"Nương nương ư?" Phù Lạc ngẫm nghĩ.

"Hoàng Thượng đã hạ chỉ, phong nương nương là Quý phi, ban thưởng hào phù." Cung nữ kia mau mồm mau miệng đáp lời

"Hoàng Thượng đâu?" Phù Lạc có chút thất vọng, là vì khi tỉnh lại không thấy bóng dáng hắn nên thất vọng sao? Nàng tự giễu.

"Hoàng Thượng tới Dự Vương phủ thăm Dự Vương phi." Vẫn là cung nữ kia nhanh nhảu nói.

Tâm Phù Lạc như dâng lên một đợt sóng, nhưng cuối cùng cũng khôi phục bình thường.

"Bởi vì Vương phi hai đêm trước đã sinh non."

Lịch sử lại tái diễn như vậy

Khi xưa sau khi cứu Dự Vương phi, Long Hiên đế ở bên cạnh nàng ta,một tấc cũng không rời.

Hôm nay sau khi Dự Vương phi đả thương nàng,Long Hiên đế vẫn lựa chọn ở lại bên cạnh nàng ta….

Vì sao người ta có thể có thể lãng quên dễ dàng như vậy chứ?

Phù Lạc khẽ vuốt lên gương mặt mình

Nàng cũng đã từng có kế hoạch sẽ giả chết, dụ dỗ Long Hiên đế nói ra ba chữ mà nàng muốn, vậy là có thể trở lại hiện đại.

Nhưng nàng không dám đặt cược, bởi vì muốn lừa gạt ánh mắt của hắn,chỉ có cách phải chết thật thôi.

Đáng tiếc hai ngày trước là cơ hội tốt hiếm có, sao nàng lại không tỉnh dậy chứ?

Hôm nay nàng mở to mắt nhìn Long Hiên đế trước mặt, không hề mong nhớ mừng rỡ như điên,chỉ là một ánh mắt trong trẻo,nhưng lạnh lùng bất hòa.

Long Hiên đế chạm nhẹ lên đôi mắt Phù Lạc,làm cho nàng nhắm mắt lại.

"Hãy dưỡng bệnh cho tốt, Quý phi của trẫm." Thanh âm của hắn hiện rõ sự châm chọc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.