Phù Thương

Chương 8: Lễ nghi Tú nữ



"Phù phi nương nương nhờ vả, A Man tự nhiên sẽ hết sức, đa tạ nương lễ vật của nương." Liễu A Man cúi đầu tạ ơn thật sâu

"Hết thảy liền nhờ cậy Liễu tiểu thư vậy." Phù Lạc không có đoán sai, người giống như Liễu A Man tự nhiên sẽ quyết vô công không chịu lộc, chỉ khi nào cự tuyệt không được cái "Lộc" kia, tự nhiên mới đáp ứng nhờ vả.

Thính hương tạ

Phù Lạc đi rồi, Liễu A Man ý bảo thị nữ chạy nhanh đuổi theo Phù phi, đem lễ vật trả lại cho nàng. Đáng tiếc thị nữ tiếp nhận cái gói kia, thực không cẩn thận liền trượt tay đánh rơi. Đương nhiên là Phù Lạc sai người cố ý không đem lễ vật gói lại cẩn thận, nếu Liễu A Man không nhìn thấy vật bên trong, chẳng phải uổng phí công sức sao.

Vật như vậy ở hiện đại bất quá chỉ là vật bình thường, đáng tiếc ở Viêm Hạ hoàng triều cũng là lần đầu tiên xuất hiện, một đôi hài múa bale tinh xảo. Trên mặt giày thêu màu trắng, được thêu hoa văn hồng nhạt đơn giản, còn được đính 1viên dạ minh châu, đơn giản lịch sự tao nhã, mang nó múa vào ban đêm lại càng kinh tài tuyệt diễm.

Liễu A Man mở to hai mắt "A." Sợ hãi than ra tiếng. Thị nữ không thể nào lý giải được sự ngạc nhiên của Liễu A Man, bất quá chỉ là một đôi giầy xinh đẹp thôi mà.

Nhưng là Liễu A Man liếc mắt một cái liền nhìn ra sự độc đáo của đôi giày này. Hài kia đế mỏng manh, nhẹ nhàng nhu hòa, sẽ không hạn chế bước múa linh động, lại bảo vệ thật tốt ngón chân yếu ớt của người múa (tuy rằng không giống như bale phải thường múa bằng mũi chân, nhưng vũ đạo ở Viêm Hạ hoàng triều cũng không phải là không có bước đi như vậy a).

Đúng là nhờ 1 màn vừa rồi, Liễu A Man mới có thể lưu lại Phù Lạc, vì nàng thật sự không cự tuyệt được đôi hài múa này.

Mà Phù Lạc trong lòng cũng nghĩ là, Liễu A Man quả nhiên có nhãn lực, biết thưởng thức lễ vật của mình, nếu đổi bằng 1 người hữu danh vô thực nào đó chỉ sợ cũng sẽ không biết cặp giầy kia trân quý đến mức nào.

Thời điểm tú nữ ở Thể nguyên điện biết được Liễu A Man muốn đích thân đến giáo tập các nàng vũ đạo đều sôi trào. So với cao hứng của các nàng, thì tất nhiên bản thân cũng cao hứng rồi.

Khánh đồng cung, Ngọc quý phi

"Cái gì, nàng cư nhiên thỉnh Liễu A Man đến giáo tập tú nữ thảo phong vũ, nàng điên rồi sao? Suốt ngày cũng chỉ hội làm loại chuyện ngu xuẩn này, bản cung như thế nào có loại muội muội này a."

Vân tường cung, Lan hiền phi.

"Liễu A Man vì sao lại đáp ứng Phù phi?" Vẫn là Lan hiền phi hỏi tới trọng điểm, nàng biết Liễu A Man tâm cao khí ngạo, nữ tử này ngay cả Hoàng Thượng sủng hạnh đều có thể cự tuyệt, còn có cái gì có thể động tâm nàng a?

"Nô tỳ cũng không biết. Chỉ biết là Phù phi tự mình đi Thính hương tạ thỉnh nàng."

"Bản cung xem mọi chuyện không đơn giản như thế, ngươi đi điều tra lại đi."

Thể nguyên điện, Lăng Nhã Phong

Nghe thị nữ bên người nghe được tin tức báo lại, Lăng Nhã Phong nháy mắt trở nên thất thần, nàng tự cho là hiểu rõ các nương nương trong cung, nhưng là đối với Phù phi này lại càng ngày càng xem không hiểu. Chính là nàng rất nhanh liền khôi phục thần sắc bình tĩnh, một lần nữa đưa tay đặt ở trên danh cầm"Hạc ngâm". Nàng yêu thương vỗ về huyền cầm, nàng cũng có đủ tin tưởng biết giới tú nữ này bất luận kẻ nào kỹ thuật nhảy cũng không thể so với tiếng đàn của nàng, trừ bỏ ~~. Bất quá nàng đã muốn loại bỏ chướng ngại trước mắt, cho dù Phù phi mời tới Liễu A Man cũng không thay đổi được sự thật nàng sẽ hấp dẫn ánh mắt Hoàng Thượng.

Ngọc quý phi hổn hển triệu Phù Lạc đến Khánh đồng cung khẩn cấp."Ngươi điên rồi sao?"

"Quý phi nương nương bớt giận. Phù lạc cũng là nghe theo nương nương phân phó a."

"Bản cung phân phó, bản cung khi nào thì phân phó ngươi làm loại sự tình này." Ngọc quý phi khuôn mặt xinh đẹp quý giá vì phẫn nộ mà trở nên dữ tợn, Phù Lạc âm thầm giúp nàng may mắn được Hoàng Thượng để ý tới a.

"Lăng Nhã Phong sau khi bị thương theo khuôn phép cũ, thần thiếp thật sự tìm không ra lý do làm khó nàng, phụ thân nàng là đại thần đức cao vọng trung, thần thiếp cũng sợ đến lúc đó Hoàng Thượng hội truy cứu, cho nên đành phải mời đến Liễu A Man giáo tập tú nữ vũ đạo, chỉ nguyện đem Hoàng Thượng sự chú ý vào tiếng đàn chuyển dời đến kỹ thuật nhảy."

"Ngươi không cần tự cho là thông minh, Lăng Nhã Phong cầm nghệ có một không hai, vài năm trước Hoàng Thượng cải trang đến nhà nàng khi ấy cũng đã rất tán dương tiếng đàn của nàng là ‘khúc uyển nhu lệ, tuyệt thế tan tác’." Tuy rằng Ngọc quý phi còn trách cứ Phù Lạc, nhưng là ngữ khí cũng đã dịu hơn.

"Nương nương trách cứ đúng, là thần thiếp lo lắng không chu toàn, mong rằng nương nương thứ tội."

Trở lại Hạm đạm hiên của mình, Phù Lạc cũng tự hỏi rất nhiều, vì sao làm như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quy kết vì chính mình hẳn là cái e sợ người trong thiên hạ bất loạn, cảm thấy hậu cung Long Hiên đế không đủ phong phú, hí kịch hóa không đủ phấn khích, nhưng cũng chính là nhà giam của chính mình, sợ người khác dấn sâu vào tâm tính hóa ích kỷ ác độc, Phù Lạc dưới đáy lòng âm thầm khách sáo chính mình hồi lâu. Phù Lạc nghĩ rằng, dù sao cuối cùng cũng không phải chết bởi âm mưu hậu cung, khiến cho âm mưu tới càng mãnh liệt chút đi.

Từ khi Liễu A Man mỗi ngày cứ sáng sớm lại đến Thể nguyên điện dạy tú nữ khiêu vũ, Phù Lạc liền tạm thời từ bỏ thói quen ngủ dậy muộn, mỗi ngày ân cần đến Thể nguyên điện, mắt không rời đi lẻn học nghệ, chính là nàng đối với ca vũ cảm thấy hứng thú a, đối cái thi họa kì nghệ linh tinh gì đó này thật không hứng thú, nếu không phải vì ở đây sinh tồn, nàng tuyệt đối không có khả năng tự luyện. Mỗi ngày nhìn Liễu A Man dạy, liền nhốt bản thân trong phòng mân mê, bất diệc nhạc hồ.

Mà lần thảo phong vũ này cũng là Phù Lạc cùng Liễu A Man liên hợp thiết kế, vũ danh ‘thiên nữ tán hoa’. Điệu vũ này lại tuyệt đẹp, sau khi Phù Lạc đưa ra, Liễu A Man hai mắt nhất thời sáng ngời.

"Nương nương ý tưởng quả nhiên thật mới mẻ. A Man lập tức đi cho tập vũ đạo này."

Phù Lạc nghe xong, trong lòng lại âm thầm khách sáo chính mình đạo nhạc đôi chút.

Nhìn đến giữa sân Liễu A Man phiêu dật như tiên, tay áo tung bay, bước như lăng ba, Phù Lạc lại đắm chìm không thể tự kềm chế.

"Liễu tiểu thư tài múa thật sự là xuất thần nhập hóa, không người có thể sánh bằng a."

"Nương nương quá khen, bất quá kĩ thuật còn thô kệch. Nghe nói Ấn quốc Lê Cơ công chúa tài múa mới là đệ nhất đương thời, truyền thuyết kể thời điểm nàng khởi vũ trăm điểu đều tụ tập, vì nàng mà làm bạn nhảy a."

Xem bộ dáng Liễu A Man, Phù Lạc cũng không khỏi ảo tưởng tới trường hợp thần thoại này a

"Thật khó tưởng tượng còn có người tài múa so với Liễu tiểu thư còn xuất chúng hơn nga, chỉ sợ cũng chỉ có tiên nữ trên trời mới có a"

Minh sư xuất cao đồ, có Liễu A Man đệ nhất vũ kĩ Viêm Hạ chỉ giáo, tú nữ tuyển ra lại đều là quốc sắc thiên hương, thông minh tú tuệ, khúc “thiên nữ tán hoa” này có thể nghĩ đến thành công.

Chính là Liễu A Man cũng lại đưa cho Phù Lạc một vấn đề nan giải.

"Nương nương, điệu nhảy này cuối cùng còn cần một người múa dẫn đầu tặng hoa, người này vẫn là do nương nương quyết định đi."

Phù Lạc biết tuyển người không tốt, một khi tuyển ra, nàng cũng mới có thể trở thành tú nữ là vật hi sinh tranh đấu. Trầm ngâm hồi lâu, Phù Lạc nói: "Chuyện này chỉ có thể làm phiền Liễu tiểu thư. Người múa dẫn đầu mong rằng tiểu thư có thể giáo hội nhóm tú nữ, bản cung hang ngày sẽ quan sát, đến ngày thảo phong vũ sẽ chọn ra người múa dẫn đầu."

"Nương nương lo lắng quả nhiên chu đáo." Liễu A Man hiểu rõ cười.

Ngày thảo phong vũ có người cao hứng có người sợ hãi cuối cùng cũng đã đến.

Phù Lạc chọn 1 bộ quần áo màu thiên thanh khảm chỉ bạc vân sa đản khâm duệ, điểm chút sắc đồng cùng bạch, đơn giản mà tao nhã, trang dung lấy phấn hồng làm chủ đạo, đôi môi phấn hồng trơn bóng cùng ánh mắt trong suốt như thủy tinh trời sinh đầy mị hoặc, hồn nhiên lẫn mị hoặc, khuôn mặt hé ra điên đảo chúng sinh mới là nhân vật chính hôm nay. Bích Ngô nhẹ nhàng vì nàng thiếp thượng kim điền, Bích Diệp mang đến hộp trang sức.

Mở ra liền thấy, bên trong rực rỡ muôn màu đồ Phù Lạc khi xuất giá, vương hậu Ngọc Thực quốc đưa đến. Trong đó chói mắt nhất đó là một đóa phù dung chạm ngọc bạch lý hàm bích trông rất sống động. Được tiêm bạc như tờ giấy, cánh hoa thượng văn lộ đều rất thật, vừa nhìn thấy Phù Lạc đã lập tức thích ngay. Vừa hay lại rất hợp với quần áo hôm nay, cho nên Phù Lạc cho dù rất thích đóa hoa này, cũng chỉ dùng trâm gài tóc trân châu.

Mọi người đều biết hôm nay là ngày của nhóm tú nữ, Phù Lạc tự nhiên sẽ không trang phục chiếm mất sự nổi bật của các nàng. Chính là thiên sinh lệ chất khó có chí tiến thủ a, Phù Lạc đáy lòng âm thầm trang điểm một phen.

Thể nguyên điện.

"Nương nương quyết định cho ai tới múa dẫn đầu tặng hoa a?" Liễu A Man trước mặt nhóm tú nữ hỏi. Cũng không thể nói nàng không có tư tâm, nhưng là không muốn làm cho nhóm tú nữ tưởng chính mình vì Phù phi mà ra chủ ý.

"Vân Nhược ngươi tới múa dẫn đầu đi."

Nghe được Phù phi nói ra tên của chính mình, Vân Nhược quả thực sợ ngây người, nàng không thể tin được cơ hội tốt như vậy rơi trúng nàng. Nàng bất quá là nữ nhi của một gã huyện quan Tây châu phủ, tại đây trong cung vô y vô dựa mà tiến vào, luận về diện mạo thì không phải dạng xuất chúng, mà cư nhiên lại có cái cơ hội trước mặt Hoàng thượng lấy long rơi trúng mình.

"Bạch tiểu chủ còn không mau hướng Phù phi nương nương tạ ơn." Ngô mama ở một bên nhắc nhở.

Nàng khi ấy mới phục hồi tinh thần lại tạ ơn. Nhóm tú nữ trong mắt nhất thời nổi lên biến hóa, có hâm mộ ghen tị, không hề tiết châm chọc. Liễu A Man lại đối Phù Lạc càng hiểu biết sâu, nàng tuyển ra đúng là người có kỹ thuật múa xuất chúng nhất, Bạch Vân Nhược.

Phù Lạc tự mình tiến lên kéo tay Vân Nhược đi đến trước đội ngũ."Vân Nhược muội muội hôm nay ngươi nhất định phải hảo hảo biểu hiện."

"Vân Nhược, Vân Nhược sợ hãi." Bạch Vân Nhược niết nặc nói.

"Đừng sợ, bản cung cho ngươi múa dẫn đầu tự nhiên là bởi vì ngươi có tài múa xuất chúng nhất."

Nói đến đó, Bạch Vân Nhược ánh mắt lại đột nhiên buồn bã."Vốn múa dẫn đầu này hẳn là Ngụy Lan tỷ tỷ làm a, nàng mới là khiêu vũ tốt nhất a."

Phù Lạc trong lòng cả kinh, như thế nào nàng ta cố tình làm bị thương Lăng Nhã Phong? Nếu là giả, như vậy chiêu này của Lăng Nhã Phong thật đúng là nhất tiễn song điêu a.(1 tên giết 2 con chim a)

Phù Lạc an ủi vỗ vỗ tay nàng.

Thừa sơ điện

Đây đúng là nơi mỗi khi tiến hành tuyển tú nữ diễn ra. Ngọc quý phi cùng Lan hiền phi phân biệt ngồi ở 2 bên tả hữu long ỷ, mà Phù Lạc lại ngồi ở phía bên phải Ngọc quý phi, bên trái Lan hiền phi là Lệ Tiệp Dư trang điểm xinh đẹp, kim quang chói mắt. Kế tiếp theo thứ tự là các phi tần khác, nhưng là Phù Lạc trong đám người này không thấy cái thân ảnh thanh nhã kia, Như Tần.

Bích Ngô mẫn tuệ phát hiện nghi vấn của chủ tử, hợp thời ghé miệng nói "Như Tần nương nương thân mình không thoải mái."

Phù Lạc đối với Bích Ngô nhoẻn miệng cười, trong lòng thầm nghĩ nha đầu như vậy nếu thật sự là tâm phúc của chính mình, tự nhiên là như thêm hai cánh, nếu là tâm phúc của người khác, chỉ sợ thật sự là cái họa lớn thứ nhất.

Suy nghĩ sâu xa hoảng trôi qua, chỉ nghe nội giam hét lớn: "Hoàng Thượng giá lâm."

Phù Lạc kích động đứng dậy, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng này là 1 thứ danh từ trong lòng nàng. Nàng sợ, sợ ngày ấy người kia không phải Hoàng Thượng, lại sợ hắn là Hoàng Thượng. Nhớ tới ngày ấy liền mặt đỏ tai hồng, không dám tái nghĩ nhiều. Hôm nay công việc bận rộn chính là không cho phép có thời gian nghĩ đến chuyện ấy.

Nhìn thân ảnh long bào khổng tước vũ long hành hổ kia tiêu sái tiến vào Thừa sơ điện, Phù Lạc không dám ngẩng đầu. Theo mọi người hành lễ thỉnh an.

Đáng tiếc nàng là kiềm chế không được chính mình hiếu kì, lặng lẽ quay đầu, trong nháy mắt nhìn thoáng qua mà thấy luyến tiếc, như thế nào sẽ có người có thể soái như vậy đâu, có phải hay không bởi vì hắn nhiều tài nguyên, cho nên mĩ nam hiện đại mới thiếu như vậy a? Chính là mặt hắn như nghiêm sương, bạc thần nhếch, ánh mắt thâm thúy liền giống nhau sông băng Bắc Cực, khiến người đông lạnh phát run, trên người tỏa ra là khí phách đế vương uy nghiêm, làm cho người ta khó có thể thân cận. Phù Lạc trong lòng âm thầm kỳ quái đêm đó chính mình như thế nào lại lớn mật như vậy, cư nhiên đối này người như vậy cũng dám giở trò, nếu đổi làm hiện tại, có mượn một ngàn cái lá gan Phù Lạc nàng cũng không dám.

Có lẽ là cảm ứng được ánh mắt nóng cháy của Phù Lạc, Long hiên đế quay đầu hướng nàng mà nhìn. Phù Lạc cùng ánh mắt hắn tiếp xúc trong nháy mắt, lập tức điệu qua đầu, mặt đỏ bừng lên với tốc độ siêu âm.

Chân tay luống cuống Phù Lạc bưng lên chén rượu trên bàn mà uống, kích thích mãnh liệt làm cho nàng lập tức ho khan, lại lập tức lấy tay khăn che khuất miệng. Phù Lạc đáy lòng âm thầm trách cứ biểu hiện chính mình hệt như đứa ngốc, trên cổ phi hồng không biết là bởi vì e lệ hay là cảm giác say lan tràn đến cánh tay.

Long hiên đế khóe miệng không khỏi khởi một tia trào phúng tươi cười, rất nhanh liền biến mất, làm cho người ta tưởng chính mình hoa mắt. Nhìn đến chật vật bộ dáng của Phù Lạc, Long hiên đế không tự chủ được muốn cười. Xem ra trong khoảng thời gian này Phù phi quả nhiên thay đổi rất nhiều, không hề cả ngày không biết tốt xấu quấn quít lấy chính mình, không hề cả ngày đánh phạt hạ nhân. Đảo mắt nhớ tới chuyện Lí mama, lại cảm thấy hết thảy đều là kỹ xảo của nàng, bản tính khó dễ. Chân chính vụng về thay đổi cũng chỉ có thể thưởng thức, hiện tại thoạt nhìn thuận mắt hơn, thế này mới sẽ không cô phụ mẫu hậu nàng là Ngọc Thực quốc đệ nhất mỹ nhân a.

Theo ý Long hiên đế, Vạn Toàn tuyên cho nhóm tú nữ yết kiến.

Phần đông tú nữ tự chậm rãi đi vào trong điện, tất cả đều xuất ra giữ nhà bản sự, sinh tư lay động. Phù Lạc còn sợ trong đó một tú nữ đem thắt lưng vò đến hỏng, phốc xích tiểu cười ra tiếng, sau khi nhận được ánh mắt hung tợn của Ngọc quý phi, Phù Lạc lại che dấu cái chén sai lầm vừa rồi, nhưng lần này thật không dám khụ ra tiếng, rõ ràng nuốt rượu xuống, thật vất vả mới làm cho 2 gò má khỏi phi hồng.

Kế tiếp nhóm tú nữ biểu diễn thảo phong vũ “thiên nữ tán hoa”.

Tú nữ tay cầm lẵng hoa chân đi xiêu vẹo tiến vào khởi vũ, hoa tươi theo gió phiêu tán, Phù Lạc âm thầm may mắn là ở mùa xuân bách hoa nở rộ nên khiêu vũ khúc “Thiên nữ tán hoa” này. Vũ bước cùng sắp hàng không ngừng biến hóa, không ngừng phiêu hạ hương vũ, phiêu nhược thiên nữ tú nữ, làm cho chủ tử đang ngồi cùng cung nhân một bên đều xem hoa mắt thần mê. Đối với khúc uyển nhu lệ của đàn tranh kia phối hợp hạ lại càng tiến tới hoàn mỹ.

Thoáng chốc hết thảy đều tĩnh lặng lại, tranh thanh độc tấu trung chậm rãi vũ đến đúng là cô gái Bạch Vân Nhược mặc phấn y tay cầm lẵng hoa. Nhược chất tiêm tiêm, xấu hổ của nàng làm cho Phù Lạc trong lòng âm thầm ủng hộ, mỹ nhân tinh thuần như vậy định có thể bắt trụ ánh mắt ăn quán sơn trân hải vị của hoàng đế.

Theo khởi vũ của nàng, chúng nữ hướng nàng đầu ra lẵng hoa lý còn thừa, làm cho nàng toàn bộ đắm chìm trong thế giới phân vũ, giống hệt thiên nữ thiên giới hạ phàm, nàng chậm rãi vũ gần quỳ xuống, đem một đóa cực đại diêu hoàng trình ở tại trước mặt hoàng đế, cái gọi là trước mặt cũng chính là trước mặt hoàng đế xa tít ngoài sân.

"Hảo, hảo, thảo phong vũ này có điểm ý tứ. Ngươi tên là gì, đi lên cho trẫm nhìn xem." Ở đây mỗi một ánh mắt đều chăm chú vào trên người Bạch Vân Nhược. Phù lạc cũng không ngoại lệ, chính là một tay cầm uyên ương cuốn, một tay cầm chén rượu có điểm quái dị. Bất quá Phù Lạc liền thích ăn món điểm tâm ngọt, nhất là ngự phòng lại chuẩn bị điểm tâm quá xa hoa, sắc hương vị câu giai, làm cho Phù Lạc không thể chống cự cái loại món ăn này, về phần uống rượu Phù Lạc là có điểm muốn uống rượu để thêm can đảm.

"Nô tỳ, nô tỳ Bạch Thị Vân Nhược, người Tây chu phủ Thanh Tuyền huyện."

Long hiên đế ban thưởng nàng một thanh ngọc như ý, tiện sát phần đông tú nữ.

"Vừa rồi là ai đạn tranh?"

Ngọc quý phi nói hít một hơi, còn đang âm thầm vui mừng ánh mắt Hoàng Thượng bị Bạch Vân Nhược hấp dẫn, ai ngờ hắn vẫn là để ý tiếng đàn kia.

"Hồi Hoàng Thượng, là tú nữ Lăng Nhã Phong đạn tấu." Ngô mama tiến lên trả lời.

"Tuyên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.